Gia Hân, với dáng vẻ đoan trang và ánh mắt dịu dàng, bước vào phòng khách. Không khí gia đình đã phần nào trở nên căng thẳng bởi cuộc trò chuyện trước đó, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhìn cha mẹ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
"Thưa cha mẹ, con đã bàn bạc với anh Văn Thành về việc đưa cha mẹ anh ấy ra đây gặp cha mẹ. Tuy nhiên, vì một số lý do khách quan, cha mẹ anh ấy không thể đi được ạ"
Ông Lý Hải Sơn, với đôi mắt sắc bén và đôi lông mày chau lại, nhìn con gái. Ông không chỉ là một người cha nghiêm khắc, mà còn là người đàn ông đầy quyền lực trong gia đình, luôn mong muốn mọi việc phải theo ý mình. Ông không che giấu được sự thất vọng:
"Lý do khách quan gì thế hả con? Nhà chúng ta đã hạ mình mời họ đến rồi, cha cũng đã viết thư kêu con chuyển dùm rồi còn gì."
Gia Hân cảm thấy tim mình như thắt lại, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, đáp:
"Dạ vâng, nhưng cha mẹ anh ấy đi lại khó khăn nên không thể ra đây được ạ."
Bà Lý Thu Hương, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên, nhìn con gái. Bà là người mẹ dịu dàng, luôn lo lắng cho con cái, nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi sự ngạc nhiên trước những quyết định của chúng:
"Đi lại khó khăn thôi mà, chứ vẫn ngồi xe để đi được chứ con. Mà họ già cả lắm rồi hay sao mà đến nỗi đi không còn được nữa?"
Gia Hân nhớ lại lời dặn của Bính Tâm, cố gắng kéo dài thời gian, gượng cười và nói thêm:
"Dạ, cha mẹ anh ấy mấy năm gần đây bị phong hàn, cơ thể suy nhược, đâm ra không muốn đi xa ạ."
Ông Lý Hải Sơn lắc đầu, đầy trăn trở. Ông không chỉ lo lắng cho tương lai của con gái, mà còn cho danh dự của gia đình. Với ông, mỗi quyết định đều mang ý nghĩa lớn lao:
"Vậy là không ổn rồi con ơi. Cha phải suy nghĩ lại mối quan hệ này. Giờ con lấy người ta về để hầu hạ gia đình họ, trong khi ta và mẹ con nuôi con khôn lớn, con vẫn chưa được ngày nào báo đáp bọn ta."
Bà Lý Thu Hương, giọng nói nhẹ nhàng, an ủi chồng. Bà luôn là người giữ cân bằng trong gia đình, tìm cách xoa dịu những căng thẳng giữa chồng và con:
"Ông này, mình chẳng cần con cái báo đáp gì đâu, chỉ cần con bình an sống tốt là mừng rồi."
Ông Lý Hải Sơn xua tay, ý định kiên quyết. Ông không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi, và trong tâm ông luôn có sự bảo vệ mạnh mẽ đối với con cái:
"Đúng là tui với bà chẳng cần nó báo đáp gì, nhưng tui cũng không cam chịu để nó về làm tôi tớ nhà người ta."
Bà Lý Thu Hương buồn rầu, tỏ vẻ trách chồng đã nặng lời. Bà hiểu rằng ông chỉ muốn tốt cho con, nhưng cách ông thể hiện có phần cứng nhắc:
"Mình nói hơi quá rồi, con nhà mình có sự nghiệp riêng, sao phải làm tôi tớ cho ai."
Gia Hân, đôi mắt rưng rưng, giọng nói run run. Cô không muốn làm tổn thương cha mẹ:
"Nếu cha mẹ không chịu thì để cho con ở vậy đi, không yêu, không lấy ai cả có được không?"
Ông Lý Hải Sơn lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị. Ông hiểu rằng con gái mình đang đấu tranh giữa tình yêu và trách nhiệm, nhưng ông không muốn cô phải chịu đau khổ:
"Không được. Giờ gia đình bên đó họ muốn như thế nào?"
Gia Hân buồn rầu đáp. Cô biết rằng yêu cầu này sẽ làm cha mẹ khó xử, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác:
"Dạ, họ yêu cầu cha mẹ vào Nghệ An để gặp họ ạ"
Ông Lý Hải Sơn không vui, giọng nói đầy bực bội. Ông không muốn phá vỡ truyền thống, và yêu cầu này thực sự làm ông khó chịu:
"Phải chăng đây là yêu sách của họ? Trước giờ chỉ có nhà trai đi xin dâu, vậy mà bây giờ ta phải đi xin rể à?"
Gia Hân nhìn cha âu yếm, giọng nói cố gắng vui vẻ. Cô muốn làm dịu đi tình hình căng thẳng, và tìm cách thuyết phục cha mẹ bằng sự thông minh và khéo léo của mình:
"Thì coi như cha Thủ tướng Chính phủ phá lệ làm gương cho toàn dân đi, để đẩy mạnh phong trào bình đẳng giới."
Bà Lý Thu Hương nhìn con gái, giọng nói đầy tự hào. Bà luôn tin tưởng vào khả năng của Gia Hân, và tự hào về cách con gái mình đối mặt với khó khăn:
"Con cũng khéo ăn nói quá ha." Rồi bà không đợi chồng đồng ý, nói thêm: "Con nói lại với Văn Thành với gia đình bên ấy, cho chúng ta một cái hẹn chắc chắn để chúng ta sắp xếp thời gian, rồi chúng ta vào.
Gia Hân vui mừng ôm lấy mẹ. Cô biết rằng mẹ luôn là người ủng hộ mình, và cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được sự đồng ý từ bà:
"Dạ con sẽ báo ngay ạ. Không biết ý cha thế nào?" Cô nói rồi hướng ánh mắt đến ông Lý Hải Sơn.
Ông Lý Hải Sơn thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn. Ông biết rằng không thể chống lại ý muốn của vợ con, và quyết định đồng ý để giữ hòa khí trong gia đình:
"Mẹ con quyết định rồi thì theo vậy mà làm đi."
Gia Hân vui mừng cảm ơn cha mẹ rối rít. Cô cảm thấy hạnh phúc vì cuối cùng cũng nhận được sự ủng hộ từ cha mẹ:
"Cảm ơn cha mẹ nhiều, giờ con đi báo tin cho anh Văn Thành đây," nói rồi cô vội vã ngồi dậy chuẩn bị rời đi.
Bà Lý Thu Hương thấy vậy, kéo tay cô lại nói. Bà vẫn lo lắng cho con gái, và muốn giữ cô ở lại thêm chút nữa:
"Không đợi ăn bữa cơm đã rồi đi, con bé này thật tình"
Gia Hân lắc đầu xin lỗi cha mẹ, cô nói. Cô biết rằng công việc và tình yêu đều quan trọng, nhưng cô luôn đặt tình cảm gia đình lên trên hết:
"Để khi khác con đưa anh Văn Thành đến rồi mình ăn chung luôn ạ"
Bà Lý Thu Hương biết không giữ nổi con gái, bà nói. Bà hiểu rằng con gái mình đã trưởng thành và có quyết định riêng:
"Được rồi, đi từ từ thôi, cẩn thận đấy"
Gia Hân mỉm cười nhìn mẹ âu yếm đáp. Cô luôn cảm thấy may mắn vì có một người mẹ dịu dàng và hiểu biết:
"Dạ, con lớn rồi mà mẹ cứ lo."
Gia Hân quay người rời đi, để lại cha mẹ trong bầu không khí nặng nề. Họ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, nét buồn pha lẫn trên khuôn mặt, nhưng trong thâm tâm, họ đều hiểu rằng điều mà Gia Hân đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được. Họ biết cô đến đây hôm nay không phải để xin phép, mà để thông báo và thể hiện lòng tôn trọng dành cho cha mẹ.
Gia Hân luôn đồng ý với những lời đề nghị của cha mình về việc cô nên lấy chồng sinh con, dù cô hoàn toàn có thể từ chối. Đó không phải vì cô thiếu quyết đoán, mà vì cô hiểu rằng, đời người ai cũng phải trải qua những trách nhiệm như kết hôn và sinh con. Nhưng việc tại sao cô không muốn yêu đương, không tìm kiếm một tình yêu đích thực lại khác. Mười năm trước, người cô yêu thương nhất đã rời bỏ cô, để lại trong cô một khoảng trống không thể lấp đầy. Cô không còn tâm trạng để yêu nữa.
Vậy tại sao cô lại muốn Văn Thành giả làm người yêu, đưa anh về ra mắt gia đình, thậm chí sẵn sàng kết hôn với anh? Bên cạnh Văn Thành, cô tìm thấy cảm giác tin tưởng và bình yên, một cảm giác mà mười năm qua cô mới tìm lại được. Trong tâm trí mình, cô đã quyết định rằng, dù phải đối mặt với "điên đảo thị phi", cô cũng sẵn lòng gả cho Văn Thành. Việc anh có chấp nhận cô hay không, cô cũng không bận tâm nữa.
Gia Hân bước vào nhà Văn Thành với vẻ mặt vui mừng phấn khởi khi nhìn thấy anh và ông bà Lân. Cô cúi chào lễ phép, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Chào anh, chào hai bác.”
Văn Thành nhìn thấy Gia Hân tươi cười, đoán chắc cô có chuyện vui, anh đưa tay ra hiệu mời cô ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh rồi từ từ nói, giọng ấm áp và trầm tĩnh:
“Nhìn em rạng rỡ như vậy, chắc là có chuyện vui đúng không?”
Gia Hân ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh Văn Thành, mắt cô lấp lánh niềm vui. Nhìn anh trìu mến, cô quay sang ông bà Lân và nói nhẹ nhàng:
“Dạ, cha mẹ em đồng ý sẽ vào Nghệ An để gặp gia đình anh. Giờ chúng ta chọn ngày đi.”
Ông bà Lân nghe thấy thở phào nhẹ nhõm. Nét mặt họ giãn ra, ánh mắt đầy niềm vui và hy vọng. Trong những ngày gần đây, họ đã cảm nhận được sự chân thành và lòng tốt từ Văn Thành và những người bạn của anh. Dù không có con cái, nhưng gặp Gia Hân và Văn Thành, họ cảm thấy được an ủi và xem hai người như con trai và con dâu của mình.
Văn Thành lúc này vừa mừng vừa lo. Anh mừng vì cha mẹ Gia Hân không còn thúc ép, nhưng lại lo liệu Bính Tâm có chu toàn việc sắp xếp cho hai gia đình gặp nhau không. Tuy nhiên, anh vẫn tươi cười nhìn Gia Hân, mang theo sự động viên:
“Vậy chút nữa chúng ta bàn bạc với Bính Tâm rồi chọn một ngày thích hợp.
Gia Hân chợt nhớ đến Bính Tâm, cô đưa mắt dò xét xung quanh căn nhà nhưng không thấy cậu. Quay sang Văn Thành, cô hỏi:
“Bính Tâm đâu rồi anh?”
Văn Thành nhẹ nhàng đáp, giọng điệu bình thản:
“Cậu ấy trở về Nghệ An để chuẩn bị mọi việc rồi.
Gia Hân gật đầu, nụ cười vẫn nở trên môi. Cô quay sang ông bà Lân, ân cần nói:
“Thưa hai bác, mấy hôm nay hai bác đi những đâu ở Hà Nội rồi ạ? Có vui không?”
Bà Lân ánh mắt sáng lên, nhìn Gia Hân trìu mến, giọng nói tràn đầy niềm vui:
“Bà với ông đi chơi vui lắm. Đường xá ở đây tấp nập xô bồ hơn ở quê ta rất nhiều, làm chúng ta nhớ lại thời trẻ, một thời rong ruổi khắp đây đó.”
Ông Lân nắm chặt tay vợ, ánh mắt âu yếm như thể bà là cả thế giới của ông. Giọng ông trầm ấm, vang lên đầy tình cảm:
“Thế bà còn nhớ chúng ta quen nhau thế nào không?”
Bà Lân vuốt ve bàn tay nhăn nheo in hằn sương gió của ông, dịu dàng nhưng không giấu nổi niềm tự hào, bà nói:
“Tui làm sao quên được khoảnh khắc đó. Lúc đó tui đang mò ốc ngoài đồng, còn ông chăn trâu. Rồi đàn trâu đi ngang qua chỗ tui, ông cố tình làm cho nó sợ để nó chạy tán loạn, làm quần áo tui dính hết bùn lầy. Đã thế, ông ở trên bờ cười khà khà.”
Gia Hân và Văn Thành bật cười, Gia Hân hỏi lại, giọng tò mò:
“Thế hai bác làm sao yêu nhau rồi cưới nhau được ạ?”
Ông Lân định nói gì đó, nhưng bà Lân ngăn lại, vẻ mặt đắc chí, giọng nói đầy tự hào:
“Các cháu không biết, ông ni ông trồng cây si trước nhà bác đấy.
Văn Thành tò mò hỏi thêm:
“Dạ vậy nếu bác không ngại, có thể kể đầu đuôi câu chuyện cho cháu nghe được không?”
Bà Lân hào hứng uống một hớp nước rồi kể, giọng nói chứa đựng niềm vui và ký ức:
Từ lúc đó, ngày nào ông cũng ghẹo bà, nhưng bà cũng đâu có vừa, cứ gặp ông là bà mắng té tát. Ấy thế mà bà càng mắng, ông càng vui. Một hôm, không hiểu sao, lúc bác đi coi văn nghệ ở dưới xã về, ông chặn trước cửa nói là ông thích bác. Lúc đó, ông nồng nặc mùi rượu, bác sợ nên khuyên ông về nghỉ, mai tỉnh táo rồi nói. Ngày hôm sau, lúc ông đi chăn trâu, bác nhổ khoai, ông chạy lại nói con trâu của ông bị ai rạch một đường dài trên lưng. Bác tưởng là thật, đến xem, ai ngờ khi bác qua chỗ con trâu, ông kéo bác lại rồi hôn. Bác sợ không dám hét lên vì có nhiều người quanh đó. Thế là xong, mấy hôm sau, ông cứ đứng trước nhà bác xem bác đi ra đồng giờ nào thì đi cùng, ngày ba mươi bữa không sót bữa nào. Thế là lâu ngày mưa dầm thấm lâu, cuối cùng bác cũng mủi lòng đồng ý yêu ông. Vì hai chúng ta không đậu đại học nên theo cha mẹ đi buôn ở Quán Hành, rồi hai năm sau bọn ta cưới.”
Văn Thành ánh mắt ngưỡng mộ câu chuyện tình của ông bà, đặc biệt là ông Lân. Anh trầm ấm, đầy cảm động:
“Thật là ngưỡng mộ tình yêu của hai bác.”
Ông Lân nhìn Văn Thành rồi lại nhìn Gia Hân, giọng nói ôn tồn:
“Thế chuyện tình của hai đứa răng, nói bác nghe coi.”
Gia Hân và Văn Thành bất chợt nhìn nhau, không biết phải nói thế nào. Văn Thành lúng túng, giọng nói có chút ngượng ngùng:
“Dạ, hai đứa bọn cháu chỉ là đang giúp đỡ nhau thôi ạ.
Bà Lân nghe vậy ngạc nhiên hỏi, giọng nói đầy tò mò:
“Giúp đỡ nhau là răng?”
Văn Thành bình tĩnh trả lời, giọng điệu rõ ràng:
“Dạ, cha mẹ của cô Gia Hân đây muốn ép cô gả cho người cô không thích, nên cô nhờ cháu giả làm người yêu cô thôi ạ. Thực ra, bọn cháu không có gì hết ạ.
Gia Hân nghe vậy có chút chạnh lòng, nhưng cô vẫn tỏ vẻ đồng tình, giọng nói nhẹ nhàng:
“Dạ, đúng như anh Văn Thành nói đó hai bác, chúng cháu là bạn bè thôi ạ.”
Bà Lân nhìn hai người trước mặt quá xứng đôi, cảm thấy tiếc nuối:
“Hai cháu đẹp đôi quá, bác tiếc nếu hai cháu không phải là dành cho nhau.
Gia Hân và Văn Thành không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Một lúc sau, Gia Hân mở lời chuyển chủ đề:
“Ngày mai cháu rảnh, hay là cháu qua đây đưa hai bác đi chơi nhé?”
Ông bà Lân xua tay, bà Lân nói, giọng nói có chút tiếc nuối:
“Có lẽ ông bà chỉ ở nốt hôm nay, mai ông bà phải về quê rồi. Dầu sao cũng cảm ơn các cháu những ngày vừa qua. Ông bà muốn ở lại thêm lắm, nhưng ở quê sắp đến mùa vụ phải về chuẩn bị. Các cháu thông cảm, có dịp chúng ta lại ra đây chơi.”
Gia Hân thấy không níu kéo được ông bà Lân ở lại chơi, cô quay sang hỏi Văn Thành, giọng nói chân thành:
“Nếu anh không phiền, ngày mai em có thể ra Nghệ An cùng anh một chuyến được không? Nhân tiện đưa hai bác về luôn.”
Văn Thành lúc này cảm thấy khó xử, anh chưa kịp chuẩn bị gì. Bà Lân nghe vậy thì rạng rỡ, giọng nói đầy hào hứng:
“Ý kiến hay đó, Gia Hân nếu được thì về nhà bọn ta chơi cho biết.
Gia Hân nhìn sắc mặt Văn Thành, biết là anh khó xử, nhưng cô không để anh kịp từ chối mà nói ngay, giọng nói kiên quyết:
“Dạ cháu đồng ý, vậy mai cháu đi với ông bà nha.
Văn Thành nghe vậy đành bất lực đồng ý, anh nói với giọng điệu để cô thấy khó mà rút lui:
“Nhưng nói trước với em, về Nghệ An thì cuộc sống bình dân, nhà cửa cũng bình thường, không hiện đại như ở đây đâu nhé. Đừng nói là tụi anh không tiếp đón chu đáo.”
Gia Hân mỉm cười nhìn Văn Thành, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
“Trời, anh cứ lo. Em đâu phải tiểu thư khuê các gì đâu. Em cũng phải dầm mưa dãi nắng mà trưởng thành”
Ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Gia Hân đã có mặt tại nhà Văn Thành. Không khí buổi sáng sớm trong lành và yên tĩnh. Cô mang theo một chiếc vali nhỏ, chứa đựng mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân. Cô bước vào sân nhà Văn Thành, nơi ánh đèn mờ ảo vẫn còn le lói, cửa chính đã mở sẵn, báo hiệu sự chờ đợi.
Ông bà Lân và Văn Thành đều đã thức dậy, chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi. Gia Hân cúi chào lễ phép:
“Chào hai bác, chào anh.”
Ông Lần đáp lại bằng một nụ cười hiền từ, giọng nói ấm áp:
“Gia Hân đến sớm quá, cảm ơn con.”
Bà Lân, đang sắp xếp lại túi xách, nhìn Gia Hân với ánh mắt trìu mến
“Con đến đúng lúc quá, vào đây ngồi nghỉ chút đã.
Văn Thành, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, vừa sắp xếp lại hành lý vừa nói:
“Em đến sớm vậy, chắc phải dậy từ rất sớm nhỉ?”
Gia Hân cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy năng lượng:
“Dạ, em muốn đến sớm để giúp đỡ mọi người.
Không khí trong nhà vừa bận rộn vừa ấm áp. Ông Lân kiểm tra lại hành lý, bà Lân dặn dò những điều cần thiết cho chuyến đi, còn Văn Thành thì loay hoay với các túi đồ. Gia Hân cũng không ngồi yên, cô nhanh nhẹn giúp bà Lân gói ghém đồ đạc, sắp xếp lại hành lý sao cho gọn gàng.
Một lát sau, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Ông Lân kiểm tra lại lần cuối, ánh mắt ông lộ rõ vẻ hài lòng:
“Thế này là xong rồi, chúng ta có thể lên đường”
Gia Hân, với nụ cười rạng rỡ, cầm chiếc vali nhỏ của mình, sẵn sàng cho chuyến đi. Cô cảm nhận được sự phấn khởi và mong chờ trong không khí, dù không nói ra, nhưng cô biết mọi người đều hy vọng vào một chuyến đi suôn sẻ và đầy niềm vui.
Văn Thành nhìn Gia Hân, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương và ái mộ, anh nói:
“Cảm ơn em đã đến giúp đỡ. Chúng ta lên đường thôi.”
Cả nhóm cùng nhau ra ngoài, chiếc xe đã sẵn sàng chờ đợi. Họ chất hành lý lên xe, ông bà Lân ngồi vào ghế sau, còn Gia Hân và Văn Thành ngồi phía trước. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi thành phố Hà Nội, hướng về phía Nghệ An, mang theo những hy vọng và mong chờ của mọi người.
Trên đường đi, không khí trong xe tràn đầy tiếng cười và câu chuyện. Ông bà Lân kể về những kỷ niệm xưa, những ngày tháng rong ruổi khắp nơi, còn Gia Hân và Văn Thành thì lắng nghe, đôi khi chêm vào vài câu chuyện vui để không khí thêm phần sôi nổi.
Gia Hân ngồi bên cạnh Văn Thành, cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp. Cô biết rằng, dù chuyến đi này chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, nhưng bên cạnh anh cô cảm nhận được yên bình đến lạ thường.
Khi chiếc xe lăn bánh vào Nghệ An, không khí mát mẻ và yên bình của vùng quê khiến Gia Hân cảm thấy dễ chịu. Đường làng dẫn về nhà ông bà Lân được bao quanh bởi những cánh đồng lúa xanh mướt và những hàng cây rợp bóng mát. Căn nhà của ông bà Lân hiện ra trước mắt, nhỏ nhắn nhưng ấm cúng, nằm nép mình bên cạnh những căn nhà khác trong xóm.
Mọi người vừa bước xuống xe thì thấy Bính Tâm đứng ở đó đợi họ rồi, vì trước đó Văn Thành đã nói cho cậu biết mọi chuyện và nhờ cậu sắp xếp mọi việc dùm. Cậu chạy lại xách hành lý cho mọi người.
Ông bà Lân bước xuống xe, vừa tươi cười đón chào:
“Về đến nhà rồi! Gia Hân, con vào nhà nghỉ ngơi chút nhé.
Gia Hân vui vẻ đồng ý, cô theo chân ông bà Lân vào trong nhà. Căn nhà đơn sơ nhưng gọn gàng và ấm áp, từng chi tiết nhỏ trong nhà đều thể hiện sự chăm chút và tình cảm của chủ nhân.
Bà Lân nhìn Gia Hân với ánh mắt trìu mến:
“Gia Hân à, con ở lại đây với bác vài ngày nhé. Nhà cửa tuy đơn sơ nhưng lòng hiếu khách thì không thiếu.
Gia Hân mỉm cười gật đầu:
“Dạ, con rất vui khi được ở lại với hai bác.”
Tuy nhiên, Văn Thành lại có chút lo lắng. Anh bước vào nhà, ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Thưa hai bác, con nghĩ không nên để Gia Hân ở lại đây. Con sợ hàng xóm sẽ đàm tiếu, mà còn...”
Văn Thành dừng lại, không nói tiếp. Những lo lắng và nỗi sợ vô hình dường như hiện rõ trên gương mặt anh. Anh không muốn Gia Hân phải đối mặt với những lời đàm tiếu hay sự dòm ngó của hàng xóm.
Ông Lân nhận ra sự lo lắng của Văn Thành, ông nhẹ nhàng nói:
“Văn Thành, con không cần lo lắng quá. Hàng xóm ở đây đều là những người tốt bụng và hiểu biết. Họ sẽ không đàm tiếu gì đâu. Hơn nữa, Gia Hân ở lại vài ngày cũng chẳng có chi đâu.”
Bính Tâm lặng lẽ quan sát Văn Thành, thấu hiểu được những suy tư nặng nề trong ánh mắt của anh. Anh biết rằng Văn Thành đang gặp khó khăn và cần một sự giúp đỡ tinh tế. Bính Tâm nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mang theo sự chân thành và lo lắng:
“Dạ, liệu mọi người có thể nghe cháu nói chút được không ạ?”
Văn Thành quay lại nhìn Bính Tâm, đôi mắt mở to, nhận ra ý định của cậu
muốn giúp mình. Anh gật đầu khẽ, nói:
“Em cứ nói đi, có chuyện gì sao?”
Bính Tâm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm, nhưng vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng và tôn trọng:
“Thưa ông bà Lân, cháu nghĩ là không nên để chị Gia Hân ở đây lâu được ạ. Nếu hai bác thương yêu muốn mời chị ở lại ăn bữa cơm uống miếng nước thì không sao, nhưng nếu giữ chị Gia Hân ở lại, kiểu gì hàng xóm cũng để ý. Thứ nhất, khi trong nhà hai bác xuất hiện một người lạ, hàng xóm sẽ nghĩ sao? Thứ hai, chị Gia Hân xinh đẹp dễ thương, mấy anh hàng xóm ế vợ sẽ nhòm ngó, gây phiền phức cho hai bác”
Ông bà Lân lắng nghe từng lời nói của Bính Tâm, nhận thấy cậu nói có lý. Ông Lân, với ánh mắt trầm ngâm, chậm rãi hỏi:
“Thế theo cậu, Gia Hân nên ở đâu thì tốt?”
Bính Tâm không ngần ngại, đáp thẳng thắn:
“Không ở nhà ai cả, cháu nghĩ nên để chị ấy thuê khách sạn ở.”
Bà Lân, với nét mặt lúng túng, bối rối hỏi tiếp:
“Trong xã mình có khách sạn mô, muốn có cũng phải sang tận Cửa Lò tề”
Bính Tâm, vẫn giữ giọng điệu trấn an, nhẹ nhàng nói:
“Dạ, bác đừng lo ạ, cháu sẽ tìm cho chị.
Mọi người đồng ý theo ý kiến của Bính Tâm. Gia Hân, sau một hồi suy nghĩ, chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra và gọi. Giọng nói của cô mang theo sự háo hức và thân thiện:
“Alo, tớ vừa vào Nghệ An chơi, không biết cậu ở chỗ nào nhỉ, chúng ta có thể gặp nhau chút được không? Hả, à mình đang ở chỗ...” Gia Hân quay sang Bính Tâm hỏi: “Không biết ở đây là đâu nhỉ em?”
Bính Tâm đáp, giọng nói đều đặn và rõ ràng: “Xóm Chùa, Xã Nghi Thiết, Huyện Nghi Lộc.
Gia Hân lại nói vào điện thoại: “Mình đang ở Xóm Chùa, Xã Nghi Thiết, Huyện Nghi Lộc, cậu ở huyện nào? Sao cậu cũng ở chỗ mình đang ở luôn sao? Hả, cậu ở Xóm Quyết Tâm à? Vậy cậu biết Xóm Chùa không, ra đón mình cái, mình ở chỗ... Gia Hân lại quay ra hỏi Bính Tâm: “Ta đang đứng chỗ nào nhỉ
em?"
Bính Tâm mỉm cười đáp: “Chị cứ nói là nhà ông bà Lân ở Xóm Chùa là họ biết.”
Gia Hân lại nói tiếp với người trong điện thoại: “Cậu biết nhà ông bà Lân ở Xóm Chùa không? Đúng rồi, tớ đang ở đây, rồi cậu đến đón tớ nhé.
Gia Hân tắt máy, quay lại nói chuyện với mọi người: “Dạ mình vào nhà ngồi đã, tý nữa có bạn của cháu đến ạ.”
Ông bà Lân mời mọi người vào nhà. Ông Lân đi vào bếp, cẩn thận pha ấm nước chè để mọi người giải khát. Không khí trong nhà ấm cúng, ánh nắng trưa nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh yên bình. Mọi người trò chuyện một lúc thì có một cô gái bước vào. Người đó không ai khác chính là Lan Phương. Nhìn thấy Lan Phương, Bính Tâm và ông bà Lân vô cùng ngạc nhiên, nhưng Văn Thành, với vẻ mặt điềm tĩnh, dường như đã đoán trước được điều này. Lan Phương bước tới, ngồi xuống bên cạnh Gia Hân, giọng nói dịu dàng:
“Cậu vào đây chơi, sao không báo trước để mình sắp xếp.
Gia Hân mỉm cười, trong mắt lấp lánh sự vui mừng và thân thiết: “Dạo gần đây nhiều việc quá, tớ tạm thời quên mất cậu, xin lỗi nhé.”
Trong lúc đó, Bính Tâm nhìn Văn Thành, hai người gật đầu ra hiệu cho nhau, không ai nói với ai lời nào nhưng đều hiểu rõ ý của đối phương.
Bà Lân cầm tay Gia Hân, cười nói: “Thì ra cháu quen biết Lan Phương à.”
Gia Hân nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ vâng, bọn cháu trước đây có dự án làm chung với nhau.”
Gia Hân nhìn Lan Phương rồi lại nhìn Văn Thành và Bính Tâm, giới thiệu: “Đây là hai người bạn tớ mới quen và được họ mời ra đây chơi, cô chỉ tay vào Văn Thành, nói tiếp: “Đây là anh Văn Thành, quay lại nhìn Bính Tâm, giới thiệu: “Còn đây là Bính Tâm.”
Lan Phương gật đầu mỉm cười nói: “Tớ biết.”
Gia Hân ngạc nhiên hỏi: “Cậu biết gì?”
Lan Phương vuốt ve đôi bàn tay Gia Hân, nói: “Thì tớ cùng quê với hai người họ, nên tớ biết họ chứ còn sao nữa.”
Gia Hân gãi đầu, đáp: “Ừ nhỉ, thế mà tớ không nghĩ ra.
Sau khi hàn huyện tâm sự một chút, Lan Phương mỉm cười dịu dàng, quay sang Gia Hân, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự chân thành:
“Gia Hân này, cậu về nhà mình chơi và ở lại ít hôm nhé. Ở đây cậu chắc không tiện lắm.”
Gia Hân chưa kịp đáp lời, Văn Thành đã nhận ra sự nhẹ nhõm trong lòng. Khi Lan Phương hiểu được tâm tư của anh. Anh không thể che giấu niềm vui khi thấy Lan Phương đưa ra lời đề nghị hợp lý. Nhưng anh vẫn giữ nét mặt bình thản, chỉ mỉm cười nhè nhẹ.
Gia Hân, đầy tò mò và không giấu được sự quan tâm, bắt đầu hỏi thăm về nhà của Văn Thành:
“Nhà anh Văn Thành ở đâu, hay bây giờ mình đến nhà anh Văn Thành đi”
Lan Phương thoáng ngập ngừng, đôi mắt tránh đi ánh nhìn thẳng của Gia Hân. Cô trả lời một cách nhẹ nhàng và qua loa:
“À..... nhà anh ấy cũng ở gần đây thôi, gia đình bình thường lắm, không có gì đặc biệt đâu. Hay hôm khác mình đến, giờ nhà mình chuẩn bị bữa trưa rồi, cậu đến ăn luôn.”
Cả bốn người chào tạm biệt ông bà Lân và hẹn ông bà dịp khác sẽ đến nhà ông bà chơi tiếp, trên đường đi Văn Thành kéo tay Bính Tâm giữ khoảng cách với Gia Hân và Lan Phương đang đi trước. Văn Thành quay sang Bính Tâm, cố gắng nói nhỏ nhẹ:
“Bính Tâm này, cậu có thể giúp anh tìm một chỗ ở tạm thời được không?”
Bính Tâm, không suy nghĩ nhiều, đáp lại ngay lập tức, giọng nói chân thành:
“Anh cứ về nhà em ở cùng, không vấn đề gì cả”
Tối hôm đó, trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng của Lan Phương, Gia Hân và cô nằm chung giường. Dù đã khuya, Gia Hân vẫn không thể ngừng nghĩ về Văn Thành, cô hỏi Lan Phương bằng giọng thì thầm, cố gắng không làm phiền người khác:
“Lan Phương, cậu kể thêm về Văn Thành đi. Anh ấy thế nào? Gia đình anh ấy ra sao?”
Lan Phương khẽ thở dài, rồi trả lời, giọng nói vẫn giữ sự bình thản:
“Mình và Văn Thành tuy cùng quê nhưng không thân thiết lắm. Anh ấy ít khi nói về gia đình nên mình cũng không rõ nhiều.
Trong khi đó, ở ngôi nhà của Bính Tâm, Văn Thành và cậu trò chuyện trong ánh đèn mờ ảo. Văn Thành, giọng nói thấp, hỏi:
“Bính Tâm, việc gặp gỡ giữa cha mẹ anh và cha mẹ Gia Hân đến đâu rồi? Cậu đã tìm được gia đình nào thích hợp chưa?”
Bính Tâm mỉm cười, đáp lại với giọng nói tự tin nhưng không quá lớn:
“Đừng lo, mọi việc đã đâu vào đó rồi. Em đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai em sẽ đưa anh và chị Gia Hân đến gia đình đó.”
Buổi sáng tinh mơ, bầu trời còn vương chút hơi sương, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tán lá, chiếu sáng những con đường nhỏ quanh co trong xóm. Bính Tâm và Văn Thành đứng trước ngôi nhà của Lan Phương, không khí trong lành và yên tĩnh làm họ cảm thấy thư thái. Những tiếng chim hót líu lo, hòa cùng tiếng gà gáy xa xa, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên đầy sống động.
Văn Thành mở điện thoại, nhắn tin cho Gia Hân để báo tin:
“Chào buổi sáng, tụi mình đang đợi trước nhà. Khi nào cậu và Lan Phương xong thì ra nhé”
Chỉ một lát sau, Lan Phương và Gia Hân bước ra khỏi nhà, cả hai đều trông rất tươi tắn và rạng rỡ. Nụ cười hiện rõ trên gương mặt của Gia Hân khi thấy tin nhắn của Văn Thành.
“Chúng ta đi ăn sáng nhé? Mình biết một chỗ bán bánh mướt ngon lắm, ở ngoài xóm mới.
Mọi người đồng ý ngay. Họ bắt đầu đi bộ, bước chân nhẹ nhàng trên con đường mòn dẫn ra ngoài xóm mới. Những ngôi nhà nhỏ xinh xắn, vườn rau xanh mướt, cùng những con đường làng yên bình tạo nên một khung cảnh thật thân thuộc và ấm áp.
Khi đến cửa hàng bán bánh mướt, một quán nhỏ ven đường, mọi người tìm chỗ ngồi. Hương vị bánh mướt thơm lừng quyện cùng mùi hành phi và nước mắm chanh tỏi khiến ai nấy đều cảm thấy đói bụng. Quán ăn đơn sơ, với những bộ bàn ghế gỗ mộc mạc, nhưng lại mang đến cảm giác gần gũi, thân quen.
Người bán hàng, một người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hậu, nhanh nhẹn mang ra những đĩa bánh mướt trắng mịn, từng lớp bánh mỏng được xếp chồng lên nhau, kèm theo một đĩa nhỏ hành phi vàng ruộm và một chén nước mắm pha chua ngọt.
Văn Thành chậm rãi cầm đũa, gắp một miếng bánh mướt, chấm vào chén nước mắm, hương vị bánh mướt tan chảy trong miệng anh: vị bột gạo thơm ngọt, kết hợp với vị giòn của hành phi và vị đậm đà của nước mắm chua ngọt. Gia Hân, Lan Phương và Bính Tâm cũng thưởng thức món ăn, không ai giấu được sự thích thú trước hương vị tuyệt vời của bánh mướt.
Gia Hân cười nói:
“Bánh mướt ở đây thật ngon, mình chưa từng ăn bánh mướt nào ngon như thế này.
Trong lúc thưởng thức bánh mướt, Gia Hân dường như đắm chìm trong những suy tư của riêng mình. Cô nhìn Lan Phương, đôi mắt đầy tâm sự, rồi quyết định thổ lộ:
“Lan Phương, mình phải nói với cậu một điều. Thật ra, mình và Văn Thành đang đóng giả làm người yêu. Mình ra đây để dàn xếp việc gặp gỡ giữa cha mẹ mình và cha mẹ Văn Thành, để bàn chuyện tương lai của hai đứa.
Lan Phương nghe vậy, dù trong lòng đã biết trước sự thật, vẫn giữ vẻ ngạc nhiên và thích thú. Cô gật gù, tỏ ra quan tâm:
“Thật sao, Gia Hân? Thật bất ngờ quá! Vậy hai cậu đã lên kế hoạch thế nào rồi? Chuyện này hẳn là không dễ dàng gì.
Gia Hân thở dài, giọng nói chậm rãi nhưng không giấu được nỗi lo lắng:
“Ừ, đúng vậy. Mình chỉ hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Cha mẹ mình đều kỳ vọng rất nhiều, và mình thực sự không biết liệu mọi thứ có ổn thỏa hay không.”
Lan Phương mỉm cười an ủi, trong lòng hiểu rõ những áp lực mà Gia Hân đang đối mặt. Cô tiếp tục hỏi qua loa vài điều để duy trì cuộc trò chuyện, tạo cho Gia Hân cảm giác được chia sẻ:
“Cậu yên tâm, mình tin mọi chuyện sẽ ổn. Hai cậu đều là những người tốt, chắc chắn sẽ tìm ra cách giải quyết. Mình chỉ thắc mắc, làm sao hai cậu lại nghĩ đến việc đóng giả làm người yêu?”
Gia Hân nhìn Lan Phương, nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu:
“Đó là một ý tưởng bất đắc dĩ thôi, để làm hài lòng cha mẹ và tránh những áp lực kết hôn khác. Nhưng giờ nghĩ lại, mình không biết liệu có thể duy trì sự giả vờ này bao lâu”
Bình Tâm và Văn Thành ngồi bên cạnh, không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Khung cảnh xung quanh yên bình, tiếng chim hót và làn gió nhẹ thổi qua, tạo nên một không gian thoải mái và thư giãn.
Một lúc sau Bính Tâm nhìn quanh bàn, rồi nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán nói với Gia Hân và mọi người:
“Em đã tìm được một gia đình sẵn sàng giúp đỡ. Gia đình đó có một người con trai đi làm ăn xa lâu lắm rồi, cũng trạc tuổi anh Văn Thành. Lý lịch của người con này khó điều tra, nên để họ đóng giả làm cha mẹ Văn Thành là hợp lý nhất. Nếu mọi người đồng ý, hôm nay chúng ta có thể đến nhà đó bàn bạc thêm luôn.”
Mọi người đều tỏ ra quan tâm và đồng ý với kế hoạch của Bính Tâm. Khi mọi người chuẩn bị đứng dậy để đến nhà gia đình đó, Lan Phương cảm thấy không tiện, cô nhẹ nhàng nói:
“Mình nghĩ có lẽ nên để các cậu đi, mình không tiện lắm, có lẽ mình về trước.
Nhưng Gia Hân, nhận thấy sự quan trọng của sự hiện diện của Lan Phương, nhanh chóng nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy thuyết phục:
“Lan Phương, cậu đi cùng mình nhé. Mình cần cậu ở bên cạnh, mình không biết phải nói thế nào mà không có cậu giúp đỡ.”
Lan Phương thoáng do dự, nhưng rồi đành gật đầu đồng ý:
“Được rồi, mình sẽ đi cùng cậu.
Cả nhóm rời khỏi quán bánh mướt, đi bộ qua những con đường nhỏ dẫn đến Xóm trên. Khung cảnh yên bình với những cánh đồng xanh ngắt và những ngôi nhà nhỏ xinh tạo nên một bức tranh đồng quê thật đẹp. Họ bước đến một ngôi nhà đơn sơ, mái ngói đỏ tươi, tường vôi trắng, trước sân có vài luống hoa đang nở rộ. Đứng chờ ở cửa là hai người trạc tuổi 50, dáng vẻ chất phác và
hiền hậu.
Bính Tâm giới thiệu với mọi người:
“Đây là ông bà Hưng, họ rất sẵn lòng giúp đỡ chúng ta”
Ông Hưng, với nụ cười hiền lành, chào đón:
“Chào các cháu, mời vào nhà.
Mọi người bước vào trong, căn nhà tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Ông bà Hưng mời mọi người ngồi xuống bàn, rồi bắt đầu câu chuyện. Bính Tâm đi thẳng vào vấn đề:
“Cháu đã giải thích qua với ông bà về tình huống của chúng cháu. Bây giờ, chúng cháu muốn bàn bạc chi tiết hơn về việc nhờ ông bà đóng giả làm cha mẹ của Văn Thành”
Ông Hưng và bà Hưng nhìn nhau rồi gật đầu, ông Hưng nói:
“Chúng tôi hiểu rồi. Nếu chuyện này có thể giúp các cháu thì chúng tôi sẵn lòng”
Gia Hân cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe ông Hưng nói vậy, cô nhẹ nhàng cảm ơn:
“Cảm ơn ông bà rất nhiều. Chúng cháu thật sự không biết phải làm thế nào nếu không có sự giúp đỡ của ông bà."
Lan Phương ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến từng chi tiết. Văn Thành và Bính Tâm cũng cảm thấy yên tâm hơn khi mọi chuôn dần đi vào guồng.
Cuộc gặp gỡ bắt đầu với những lời trao đổi, kế hoạch được bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người đều đồng lòng và quyết tâm. Bên ngoài, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn nhà, như mang theo hy vọng và niềm tin cho tương lai.