Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 38: Đối diện quá khứ




Trong không gian yên tĩnh của văn phòng làm việc, Gia Hân ngồi đó, ngắm nhìn những dòng người qua lại ngoài phố. Cô đã qua tuổi đôi mươi, nhưng vẫn giữ nét thanh xuân trong ánh mắt và nụ cười. Với sự nỗ lực không ngừng, cô đã xây dựng thành công chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng khắp thành phố. Tuy nhiên, trong lòng cô, một ngọn lửa mới đang bùng cháy, thôi thúc cô bước vào một cuộc phiêu lưu mới, một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ và đầy thách thức.

“Liệu mình có thể thành công ở lĩnh vực này không?” Cô tự hỏi, cảm giác bất an len lỏi trong từng suy nghĩ. Thời gian gần đây, cô nhận thấy tầm quan trọng của công nghệ trong việc phát triển doanh nghiệp và muốn tận dụng cơ hội này để mở rộng tầm nhìn của mình. Nhưng sự lo lắng về việc thiếu kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn khiến cô do dự.

Gia Hân đứng trước gương, đôi mắt ánh lên những lo lắng và sự bối rối. Hôm nay, cô quyết định sẽ đối diện với một phần quá khứ mà cô đã cố gắng tránh né bấy lâu nay. Cô cẩn thận chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, cảm thấy rằng điều đó sẽ giúp cô cảm thấy tự tin hơn. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, một nỗi sợ vô hình vẫn len lỏi, làm cho đôi bàn tay cô run nhẹ.

Khi bước ra khỏi nhà, Gia Hân không thể không nghĩ về những kỷ niệm ngọt ngào với Gia Hào và gia đình anh. Những lần họ cùng nhau chơi đùa dưới ánh nắng chiều, những giây phút hạnh phúc khi họ cùng nhau mơ về tương lai. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức, một nỗi đau sâu sắc mà cô không dám đối diện.

Đường phố hôm nay nhộn nhịp hơn thường lệ, nhưng Gia Hân cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Tâm trí cô đầy ắp những suy nghĩ về cuộc gặp sắp tới với bác Minh Quang, người mà cô đã không gặp mặt từ khi Gia Hào qua đời. Cô tự hỏi liệu ông có trách móc cô vì đã không ở bên gia đình họ những lúc khó khăn, hay liệu ông có hiểu và tha thứ cho sự né tránh của cô.

Mỗi bước chân của Gia Hân dường như trở nên nặng nề hơn khi cô tiến đến nơi trước đây rất thân thuộc với cô căn nhà số 5 phố Th Quang. Trái tim cô đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô cảm thấy như đang chuẩn bị bước vào một cuộc chiến, không phải với người khác mà với chính bản thân mình. Sự lo lắng và sợ hãi cuộn trào trong lòng, nhưng cô biết rằng đây là lúc cô phải mạnh mẽ, phải đối diện với quá khứ để có thể tiến lên phía trước.

Trước cửa phòng làm việc của bác Minh Quang, Gia Hân dừng lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô tự nhủ rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng cuộc gặp gỡ này sẽ giúp cô giải tỏa được nỗi niềm và tìm được hướng đi mới cho bản thân. Với một chút dũng khí còn lại, cô gõ cửa và bước vào, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với người bác mà cô đã trốn tránh bấy lâu nay.

Những năm qua, Gia Hân không đủ can đảm để đối diện với người nhà của Gia Hào, vì nỗi đau mất mát vẫn còn đè nặng trong lòng cô. Nhưng hôm nay, cô đã quyết định đối mặt với quá khứ và tìm đến bác Minh Quang để xin lời khuyên cho tương lai.

Trong căn phòng làm việc rộng rãi và trang nhã của bác Minh Quang, ánh sáng mặt trời len qua những tấm rèm màu trắng, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình. Ông Minh Quang, với vẻ mặt điềm đạm và ánh mắt thâm trầm, chào đón cô bằng nụ cười hiền hậu.

“Cháu ngồi đi, Gia Hân. Lâu rồi không gặp, hôm nay có chuyện gì mà muốn gặp bác vậy?” Ông hỏi, giọng nói trầm ấm và mang đầy sự quan tâm.

Gia Hân thở sâu, cảm nhận sự bình yên từ không gian xung quanh, rồi bắt đầu kể về những trăn trở của mình. Cô nói về những thành công mà cô đã đạt được trong lĩnh vực thời trang, nhưng cũng không giấu được sự khao khát muốn khám phá thế giới công nghệ. Cô chia sẻ về những khó khăn và lo lắng, rằng liệu cô có thể vượt qua được những thách thức mới này không.

Nghe xong, bác Minh Quang gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự hiểu biết. Ông bắt đầu bằng một câu chuyện về triết học: “Cháu biết không, trong triết học có một nguyên lý gọi là ‘Biện chứng pháp’, nó dạy chúng ta rằng sự phát triển luôn đi qua những mâu thuẫn và xung đột. Để đạt được điều mới, chúng ta phải chấp nhận thay đổi và đôi khi là từ bỏ những điều đã cũ. Cháu đã có nền tảng vững chắc trong lĩnh vực thời trang, đó là lợi thế lớn. Công nghệ, dù mới mẻ, nhưng cũng chỉ là một công cụ giúp cháu thực hiện những ước mơ lớn hơn. Điều quan trọng là cháu phải tin vào khả năng của mình và không ngại thử thách.”

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Cuộc sống là một chuỗi những cơ hội và thách thức, và chỉ có những người dám bước qua giới hạn của bản thân mới có thể đạt được những điều vĩ đại. Hãy cứ tiếp tục học hỏi, không ngừng mở rộng kiến thức và khả năng của mình. Đừng ngại thay đổi, vì chỉ có thay đổi mới giúp chúng ta phát triển.”

Nghe những lời khuyên của bác Minh Quang, Gia Hân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô nhận ra rằng, con đường phía trước, dù có khó khăn và thách thức, nhưng cũng đầy hứa hẹn và cơ hội.

Trước khi rời đi, cô không thể không nhắc đến quá khứ đau buồn: “Bác ơi, cháu vẫn nhớ Gia Hào rất nhiều. Những kỷ niệm thời thơ ấu và ước mơ chung của chúng cháu vẫn hiện rõ trong tâm trí cháu. Nhưng cháu không đủ can đảm để đối diện với bác và gia đình. Cháu cảm thấy mình đã phản bội Gia Hào khi không thể giúp gì cho anh ấy.”

Nghe vậy, ông Minh Quang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự thông cảm và nỗi buồn. “Gia Hân, bác hiểu nỗi đau mà cháu phải chịu đựng. Mất mát của Gia Hào là một cú sốc lớn đối với tất cả chúng ta. Nhưng cháu phải hiểu rằng, sự sống tiếp tục, và chúng ta phải tìm cách vượt qua những nỗi đau đó để sống tiếp và hoàn thành những ước mơ mà họ chưa kịp thực hiện.”

Gia Hân khóc nức nở: “Bác ơi, cháu xin lỗi bác rất nhiều. Cháu vẫn nhớ Gia Hào, nhớ những kỷ niệm của chúng cháu. Cháu rất xin lỗi vì đã lẩn tránh suốt thời gian qua.”

Bác Minh Quang mỉm cười, đôi mắt ông dịu dàng nhưng cũng đầy sự thấu hiểu: “Gia Hân à, quá khứ là một phần của chúng ta, nhưng nó không nên là gánh nặng đè nặng lên hiện tại và tương lai. Gia Hào sẽ luôn sống trong trái tim cháu và gia đình bác. Hãy để những kỷ niệm đẹp đó trở thành động lực để cháu tiến lên, thay vì là nỗi buồn giam giữ cháu.”

Ông tiếp tục với giọng nói nhẹ nhàng, đầy triết lý: “Trong triết học, có một khái niệm về sự luân hồi và tái sinh. Mỗi kết thúc đều mở ra một khởi đầu mới. Những gì đã mất không bao giờ hoàn toàn biến mất, mà chỉ chuyển sang một hình thức mới, một mục tiêu mới. Gia Hào sẽ luôn sống mãi trong trái tim và kỷ niệm của cháu. Và việc cháu tiếp tục sống tốt, thành công và hạnh phúc cũng là một cách để tưởng nhớ và tôn vinh cậu ấy.”

Gia Hân cảm thấy như một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ. Những lời nói của bác Minh Quang không chỉ an ủi cô mà còn giúp cô nhận ra rằng, cuộc sống luôn tiến về phía trước. Cô quyết định sẽ không ngần ngại bước vào lĩnh vực mới, tự tin rằng mình sẽ vượt qua mọi rào cản để đạt được những điều tốt đẹp hơn, không chỉ cho bản thân mà còn để tiếp nối ước mơ và kỷ niệm về Gia Hào.