Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 18: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng




Kể từ khi Lan Phương chuyển đến sống cùng mái nhà với Văn Thành, cô cảm thấy cuộc sống dường như được thắp sáng bởi những tia nắng ấm áp của tình bạn và sự sẻ chia. Mỗi buổi sáng thức dậy, khi ánh nắng vàng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy Văn Thành đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, nụ cười hiền từ của anh khiến lòng cô như được sưởi ấm. Những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt ấy, từ việc anh đun nước pha trà cho cô đến việc anh chăm chút từng bữa ăn, đã làm cho cuộc sống vốn dĩ lạnh lẽo nơi đất khách quê người trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Lan Phương cảm nhận được một sự thay đổi kỳ diệu trong lòng mình. Trước đây, cô thường cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa thành phố xa lạ này. Nhưng giờ đây, mỗi khi trở về căn hộ nhỏ bé, cô lại thấy như được trở về ngôi nhà thân thương, nơi có người bạn đồng hương luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ. Văn Thành không chỉ là một người bạn, mà dường như còn là một nguồn động lực vô hình, giúp cô vượt qua những khó khăn và thử thách hàng ngày.

Những buổi tối, khi hai người ngồi bên nhau trò chuyện về những ước mơ, hoài bão và cả những lo toan của cuộc sống, Lan Phương thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Trong ánh đèn vàng ấm áp, những câu chuyện của Văn Thành như những bản nhạc du dương, làm dịu đi những nỗi lo âu và mệt mỏi. Cô nhận ra rằng, giữa những ồn ào và náo nhiệt của cuộc sống nơi xứ người, chính sự hiện diện và tình bạn chân thành của Văn Thành đã giúp cô tìm lại niềm tin và yêu đời hơn.

Thời gian dần trôi, mỗi ngày Lan Phương đều cảm thấy bản thân mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và tràn đầy năng lượng hơn. Cô bắt đầu yêu thích những buổi sáng sớm cùng Văn Thành đi dạo quanh công viên, ngắm nhìn thành phố Moscow yên bình trong màn sương mờ ảo. Những khoảnh khắc ấy, dù giản dị nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu ý nghĩa, như những mảnh ghép hoàn hảo trong bức tranh cuộc sống mới mẻ và đầy màu sắc của cô.

Và rồi, vào những buổi chiều hoàng hôn, khi hai người cùng ngồi trên ban công, nhâm nhi tách trà nóng, Lan Phương cảm thấy trái tim mình rung lên những nhịp đập rộn ràng của niềm vui và hy vọng. Cô biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan và thử thách, nhưng chỉ cần có sự đồng hành và ủng hộ của Văn Thành, cô sẽ không bao giờ cảm thấy lẻ loi hay chùn bước. Trong lòng Lan Phương, một tia sáng ấm áp và ngọt ngào đã bừng lên, như ánh dương rực rỡ chiếu sáng cả cuộc đời cô.

Thế nhưng chuyện vui thì có bao giờ được mãi, như cổ nhân từng nói. “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.”

Hôm đó, Lan Phương đến dạy học tại nhà của một học sinh tên là Anya. Anya là một cô bé ngoan ngoãn, rất chăm chỉ học tập. Gia đình Anya cũng khá giả, sống trong một căn hộ sang trọng tại trung tâm Moscow. Lan Phương thường đến nhà Anya vào buổi chiều, khi cha mẹ cô bé còn đang làm việc.

Lúc xong buổi học cũng là lúc mà mẹ của Anya đi làm về. Lúc bước vào nhà bà tất bật đến phòng của mình kiểm tra thì thấy cửa phòng chưa khóa, lòng bà đầy lo lắng vội chạy vào phòng nhà vệ sinh và phát hiện một chiếc nhẫn kim cương quý giá của bà biến mất. Bà hoảng hốt lục lọi khắp nơi nhưng không tìm thấy chiếc nhẫn. Khi biết tin, bà yêu cầu Lan Phương đứng im tại chỗ và tìm kiếm khắp nhà nhưng vẫn vô ích.

Mẹ Anya quay lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lan Phương.

“Лан Фыонг, ты видела мое кольцо?” ("Lan Phương, cháu có thấy chiếc nhẫn của cô đâu không?") bà hỏi, giọng căng thẳng.

Lan Phương ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời.

“Нет, мадам. Я не видела никакого кольца.” ("Không, thưa cô. Cháu không thấy chiếc nhẫn nào cả.")

Mẹ Anya nhíu mày, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.

“В доме были только ты и Аня. Неужели кольцо исчезло само по себе?” ("Lúc đó chỉ có cháu và Anya ở nhà, không lẽ chiếc nhẫn tự nhiên biến mất sao?")

Lan Phương cảm thấy áp lực đè nặng lên vai.

“Я уверена, что не брала кольцо. Я всегда придерживаюсь принципов честности и уважения к чужому имуществу.” ("Cháu chắc chắn không lấy chiếc nhẫn. Cháu luôn giữ nguyên tắc trung thực và tôn trọng tài sản của người khác.")



Tuy nhiên, cô không đưa ra được bằng chứng nào để chứng minh sự trong sạch của mình, Lan Phương thấy mình rơi vào bế tắc, cô quyết định gọi cho Văn Thành cầu cứu.

“Alo, anh ơi giúp em với, em đang gặp rắc rối lớn. Chiếc nhẫn kim cương của gia đình Anya bị mất và họ nghi ngờ em lấy cắp. Em không biết phải làm sao..." Lan Phương nói, giọng nghẹn ngào.

Văn Thành nghe giọng Lan Phương đầy lo lắng, anh cố gắng trấn an cô. "Bình tĩnh nhé em. Anh sẽ đến ngay. Đừng lo."

Trong lúc đó, mẹ của Anya, với nét mặt đầy lo âu và căng thẳng, đang gọi điện cho cảnh sát khu vực. Bà kể lại toàn bộ sự việc và yêu cầu họ đến ngay để điều tra.

"Да, это правда. Моё кольцо пропало, и я не знаю, кто его взял. Здесь была только наша няня и Аня," bà nói, giọng đầy khẩn trương. ("Vâng, đúng vậy. Chiếc nhẫn của tôi bị mất, và tôi không biết ai đã lấy nó. Chỉ có cô gia sư của chúng tôi và Anya ở đây.")

Cảnh sát nhận được cuộc gọi và lập tức điều động một đội đến hiện trường. Trong khi đó, Văn Thành nhanh chóng chạy đến nhà Anya. Khi anh đến nơi, nhìn thấy Lan Phương đang ngồi trên ghế, khuôn mặt bơ phờ và mệt mỏi.

Anh bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, “Anh ở đây rồi. Em yên tâm nhé," anh động viên cô.

Văn Thành đứng bên cạnh Lan Phương, luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt luôn quan sát xung quanh xem có gì bất thường không. Anh biết Lan Phương là một con người như thế nào và chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy.

Khi cảnh sát đến hiện trường, họ bắt đầu cuộc điều tra kỹ lưỡng nhưng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào có thể xác định ai đã lấy chiếc nhẫn kim cương. Khi nhận được lời yêu cầu từ chủ nhà, họ quyết định áp giải Lan Phương về đồn để tiếp tục tra xét.

Văn Thành nãy giờ luôn chú ý đên mẹ Anya đang có những hành động kỳ lạ: bà bấm tay vào nhau, khuôn mặt lo lắng và ánh mắt trốn tránh. Sự nhạy bén của Văn Thành lập tức khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Подождите!" ("Khoan đã!") Văn Thành nói lớn, khiến mọi người trong phòng quay lại nhìn anh. "У меня есть основания полагать, что Лан Фыонг не украла кольцо." ("Tôi có lý do để tin rằng Lan Phương không phải là người lấy chiếc nhẫn.")

Một viên cảnh sát bước tới, nhướn mày hỏi, "Что вы имеете в виду?" ("Anh muốn nói gì?")

Văn Thành nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát, rồi nhìn sang mẹ của Anya. "Я заметил, что эта женщина очень нервничает, не только из-за пропажи кольца. Я думаю, что она продала кольцо, чтобы оплатить долг, о котором не знает её муж, и теперь пытается свалить вину на Лан Фыонг." ("Tôi để ý thấy bà đây rất lo lắng, không phải chỉ vì mất chiếc nhẫn. Tôi nghĩ có thể chính bà đã bán chiếc nhẫn để trả một khoản nợ nào đó mà ông chồng không biết, và bây giờ bà đang cố gắng đổ lỗi cho Lan Phương để tránh sự nghi ngờ.")

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, đặc biệt là mẹ của Anya. Bà tái mặt và lúng túng nhìn quanh, cố gắng giữ bình tĩnh.

Viên cảnh sát hỏi tiếp, "У вас есть доказательства?" ("Anh có bằng chứng gì không?")



Văn Thành tiếp tục, "Если кто-то хочет продать кольцо с бриллиантом, ему понадобится сертификат. У Лан Фыонг не было бы возможности продать его так быстро. Я предлагаю проверить ближайшие ювелирные магазины, чтобы увидеть, кто продавал кольцо. Я уверен, что мы найдем бриллиант и узнаем, кто его продал." ("Chiếc nhẫn kim cương, nếu muốn bán, cần phải có giấy chứng nhận. Lan Phương không có cơ hội để bán chiếc nhẫn đó một cách nhanh chóng như vậy. Tôi đề nghị chúng ta kiểm tra các tiệm kim cương gần đây để xem ai là người đã bán chiếc nhẫn. Tôi tin rằng viên kim cương vẫn còn ở một trong các tiệm đó và chúng ta sẽ biết được ai là người bán.")

Một cảnh sát khác ngần ngừ một chút rồi gật đầu, "Это логично. Мы должны проверить это." ("Điều này hợp lý. Chúng ta nên kiểm tra.")

Cảnh sát nhanh chóng liên hệ với các tiệm kim cương trong khu vực và điều tra và nhờ họ trích xuất camera. Không lâu sau, một tiệm kim cương gần đó xác nhận rằng họ đã nhận được một chiếc nhẫn kim cương từ một người phụ nữ phù hợp với mô tả của phía cảnh sát.

Mẹ của Anya, giờ đây mặt cắt không ra máu, chứng cứ rõ ràng nên bà cúi đầu nói, "Да, это была я. Я продала кольцо, чтобы заплатить долги. Простите меня." ("Vâng, đó là tôi. Tôi đã bán chiếc nhẫn để trả nợ. Xin hãy tha thứ cho tôi.")

Cảnh sát nhanh chóng lập biên bản và xác nhận Lan Phương vô tội. Mọi người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai cảm thấy thoải mái. Văn Thành nhìn Lan Phương, mỉm cười nhẹ nhàng, "Я знал, что ты невиновна." ("Anh biết em vô tội mà.")

Ngay lúc đó, ông chồng của mẹ Anya về đến nhà và thấy cảnh sát đang có mặt. Ông ngạc nhiên và hỏi: "Что происходит здесь?" ("Chuyện gì đang xảy ra ở đây?")

Viên cảnh sát giải thích toàn bộ tình hình, rằng chiếc nhẫn kim cương đã được bán bởi mẹ của Anya để trả nợ và bà cố gắng đổ lỗi cho Lan Phương. Ông chồng trở nên giận dữ, quay sang vợ mình, "Ты серьезно? Ты продала кольцо без моего ведома и попыталась обвинить Лан Фыонг?" ("Em nghiêm túc chứ? Em đã bán chiếc nhẫn mà không cho anh biết và cố gắng đổ lỗi cho Lan Phương à?")

Mẹ Anya rối rít cúi đầu xin lỗi, "Прости меня, пожалуйста. Я совершила ошибку. У нас были долги, и я не знала, что делать." ("Xin anh tha lỗi cho em. Em đã mắc sai lầm. Chúng ta có nợ và em không biết phải làm sao.")

Cảm thấy tình hình đang căng thẳng, Văn Thành bước tới, nhìn thẳng vào ông chồng và nói, "Я понимаю вашу злость, но давайте не будем делать из этого большой скандал. Подумайте о маленькой Ане. Она не заслуживает видеть своих родителей в ссоре." ("Tôi hiểu sự giận dữ của anh, nhưng chúng ta đừng làm lớn chuyện này. Hãy nghĩ về Anya. Cô bé không đáng phải chứng kiến cha mẹ mình cãi nhau.")

Cô bé Anya, đứng bên cạnh với khuôn dễ thương, khiến Văn Thành cảm thấy thêm động lòng. Anh tiếp tục, "Лан Фыонг пообещала, что будет учить Аню очень хорошо. Мы все можем извлечь урок из этой ситуации и двигаться дальше." ("Lan Phương đã hứa sẽ dạy Anya thật tốt. Chúng ta có thể rút ra bài học từ tình huống này và tiến lên.")

Lan Phương gật đầu, mỉm cười với vợ chồng và nói, "Я обещаю, что сделаю всё возможное, чтобы Аня хорошо училась. Пожалуйста, дайте нам шанс." ("Tôi hứa sẽ làm hết sức để Anya học tốt. Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội.")

Nghe những lời chân thành từ Văn Thành và Lan Phương, ông chồng dần dịu lại. Ông nhìn vợ mình, thấy sự hối hận trong mắt bà, rồi quay sang nhìn cô bé Anya với ánh mắt thương yêu.

Mẹ của Anya, nước mắt chảy dài, ôm lấy chồng và nói, "Прости меня, пожалуйста. Я не хотела, чтобы всё так получилось." ("Xin anh tha lỗi cho em. Em không muốn mọi chuyện thành ra như thế này.")

Ông chồng thở dài, rồi nhẹ nhàng ôm vợ mình, "Ладно, давай забудем об этом. Главное, чтобы Аня была счастлива." ("Thôi được rồi, chúng ta hãy quên chuyện này đi. Quan trọng nhất là Anya được hạnh phúc.")

Cả hai vợ chồng nhìn Văn Thành và Lan Phương, mặc dù bà mẹ Anya cố gắng đổ lỗi cho Lan Phương nhưng hai người họ không vì chuyện đó mà bỏ qua Anya, cảm kích vì sự nhẫn nại và tình cảm mà họ dành cho gia đình. Anya cũng chạy tới ôm lấy Lan Phương, nói, "Спасибо тебе, тётя Лан Фыонг." ("Cảm ơn cô, cô Lan Phương.")

Văn Thành và Lan Phương mỉm cười, biết rằng họ đã làm đúng và giúp đỡ được một gia đình giữ gìn hạnh phúc. Trên đường về Văn Thành ghé một bánh ngọt và mua cho Lan Phương một cái bánh cô thích nhất, coi như bù đắp những thiệt thòi cô đã chịu hôm nay.