Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 92




Nhìn thấy Thụy Bích trên đường trở về vẫn cảm thấy lo lắng, Minh Tô lúc này mới lên tiếng: " Công tử không cần quá lo lắng đâu ạ, có Tiêu Lũy đi cùng thì Khương tiểu thư sẽ không có việc gì."

" Ta biết rồi." Tuy nói vậy nhưng Thụy Bích vẫn không an tâm, nhưng y biết dù có đi theo cũng chẳng ích lợi gì, thậm chí với khả năng của y theo có khi lại còn vướng tay chân họ.

Thụy Bích lúc này lại chú ý đi nơi khác, y bị thu hút ánh mắt liền lên tiếng hỏi: " Minh Tô tỷ tỷ, sao bên kia có vẻ nhộn nhịp vậy?"

Nhìn theo tay Thụy Bích thấy cả một góc sáng rực đông đúc người trên phố, đa số đều là nam nhân đi vào, cùng những nữ tử bận y phục không kín đáo. Mặt Minh Tô đỏ lên rồi muốn hướng Thụy Bích đi nhanh hơn: " Những nơi như vậy là để dùng cho nam nhân mua vui, công tử đừng nên nhìn thì hơn."

" Mua vui?" Tuy đã hiểu những gì Minh Tô nói nhưng Thụy Bích vẫn cảm thấy có chút tò mò, y nhìn những nữ nhân đang mời gọi khách kia mà làm lạ: " Có phải tất cả nam nhân đều thích đến những nơi như vậy, để cảm thấy tốt hơn không?"

" A công tử đừng có suy nghĩ lung tung nha.” Minh Tô lại lo lắng y sẽ lại nghĩ lung tung, nàng vội vàng giải thích: “ Hoàng thượng chắc chắn chỉ có một mình người thôi, tuyệt đối không giống như những loại người đó."

" Ta biết mà, tỷ không cần giải thích như vậy đâu." Thụy Bích thấy Minh Tô hoàng lên như vậy cũng cảm thấy có chút vui, y cười lại nói: " Chỉ là thấy hiếu kỳ mà thôi, thay vì thật lòng yêu thương một người, hoặc là được yêu thương bởi một người khác. Họ lại thế nhưng muốn dùng những nơi này để thỏa mãn mình."

" Ùm...” Nghe Thụy Bích nói, Minh Tô suy nghĩ mới lên tiếng: “ Nô tỳ cho rằng những vị cô nương ở đây đa số chỉ là không còn cách nào khác, nếu không bị bán vào thì cũng là có nổi khổ riêng, chứ không ai muốn bán đi cơ thể mình để nam nhân mua vui cả."

" Còn về những người dùng tiền của mình để đến đây thì lại khác, nhiều người trong số họ đã có thê tử nhưng vẫn cảm thấy không đủ, nói chung nam nhân mà đến kỹ viện thì không có kẻ nào là tốt cả." Minh Tô tươi cười tự tin nói: " Rất may những người mà chúng ta biết không ai... A!"

" Đại ca?"

“ Ngài Tĩnh Thất?”

Cả hai đồng thanh hô lên, họ muốn hóa đá khi nhìn thấy Tĩnh Thất đi vào trong kỹ viện. Minh Tô không tin vào mắt mình, miệng thì lắp bắp thành tiếng: " Đó... đó... là ngài Tĩnh Thất, không phải nô tỳ nhìn lầm chứ?"

" Tỷ không có nhìn lầm đâu, ta cũng thấy mà." Thụy Bích lắc đầu vẫn nhìn theo nơi mà Tĩnh Thất vừa khuất bóng.

" Nhưng... ngài ấy."

" Ta... cũng thấy bất ngờ như tỷ vậy, đại ca cũng đến đây sao?" Thụy Bích lúc này nếu chỉ mình nhìn thấy e cũng nghĩ là nhìn lầm rồi, y trong lòng cảm thấy chuyện này thật hoang đường. Dù sao Tĩnh Thất mà y vẫn biết, chắc chắn sẽ không đến những nơi như kỹ viện.

" Ngài Tĩnh Thất như vậy, nô tỳ chưa từng nghĩ ngài ấy... ùm... cái này đúng là thật khó tin."

" Hừ." Thụy Bích cảm thấy tựa như hình tượng đại ca mình bị sụp đổ, y nhíu chân mày cảm giác không vui lắm: " Huynh ấy từ lúc ta bệnh vẫn chưa đến thăm, vậy mà có thời gian đến kỹ viện tìm cô nương a?"

" Thụy Bích công tử?"

Thụy Bích quyết định cứ như vậy mà hướng phía trước nói: " Đi thôi Minh Tô tỷ tỷ, chúng ta cũng vào trong."

" Không được đâu.” Minh Tô vừa nghe thì hồn vía cũng muốn bay mất, nàng vội vàng ngăn cản trước mặt Thụy Bích: “ Công tử chờ đã, những nơi như vậy người không nên đi vào. Hoàng thượng… chắc chắn sẽ giết nô tỳ mất."

" À phải rồi." Thụy Bích nhớ ra liền thích thú nói nhỏ phía sau mình, bọn họ có công phu đi theo cả ngày cũng không để bị nhìn thấy, thì chắc là cũng nghe được y nói đi: " Không ai được bẩm báo lại việc này biết chưa?"

"..."

" Công tử?" Minh Tô ngạc nhiên.

Thụy Bích tự xem như xử lý xong một chuyện lớn, y cười nói: " Xong rồi, giờ thì chúng ta cũng vào thôi."

" Nhưng như vậy vẫn không ổn đâu ạ."

" Ta phải bắt đại ca khai ra hết nha, huynh ấy như vậy lại đến những nơi này. Nghĩ sao cũng cảm thấy khó chịu, ngươi không thấy vậy sao?" Tuy biết đại ca mình vẫn chưa thành gia, nhưng đến kỹ viện tìm vui thì thật không nghĩ đến.

Thụy Bích chỉ biết Tĩnh Thất là người mà y vô cùng kính trọng, là đường đường chính nhân quân tử sao lại đến đây. Thế nên tuyệt đối không thể bỏ qua, y nhất định muốn làm rõ chuyện này.

" Công tử, mời vào mời vào."

" Khoan đã." Một nữ nhân chợt chặn lại Thụy Bích, nàng nhìn Minh Tô rồi nũng nịu vòng tay qua cổ y: " Công tử là lần đầu tiên đến đây a, thật là một người thanh tú nha."

" A..."

Minh Tô thấy nữ nhân vừa lại gần Thụy Bích đã lập tức kéo người ra, nàng lớn tiếng: " Ngươi làm gì vậy, mau tránh xa công tử ra."

" Ui trời." Nàng ta bị đẩy ra thế nhưng cũng không tức giận, lại tươi cười một mặt cùng giọng nói ưỡn ẹo khó nuốt trôi: " Thật đáng tiếc a công tử, người đến những nơi này nhưng lại mang theo một vị cô nương. Thật là khiến chúng ta đau lòng."

" Ta..." Thụy Bích thẹn đỏ mặt, y dù sao cũng là lần đầu đến những nơi như vậy, nhất thơi không biết phải phản ứng sao với mấy lời nói cùng hành động lã lơi của nữ nhân.

Minh Tô trái lại không chút nào kiêng kỵ, nàng chắn trước mặt Thụy Bích nói: " Nữ nhi thì đã sao, nơi này không cho phép nữ nhi đi vào?"

" Không phải là không vào được.” Nữ nhân kia lại tỏ vẻ uất ức lên tiếng: “ Nhưng mà đây là nơi chúng ta hầu hạ những vị như công tử đây, biết đâu lúc đó cô nương ngươi lại không vui như vừa rồi, chúng ta biết tính sao đây?"

" Hừ... Cầm lấy." Minh Tô vẻ mặt chán ghét ném cho cô ả một túi tiền, nàng khó chịu thành tiếng: " Công tử của ta không cần người hầu hạ, chỉ muốn đến xem qua một lần cho biết, vậy nên cứ tìm cho chúng ta một nơi không bị làm phiền là được rồi."

" Ai da, sao lại không chịu nói sớm chứ." Nữ nhân chưa chịu thôi, nàng ra vẻ luyến tiếc còn sờ qua mặt Thụy Bích: " Công tử thật mềm mịn nha, nếu cảm thấy hứng thú có thể gọi tiểu nữ bất cứ lúc nào."

" Người..."

" Ta cũng chỉ nói công tử nhà cô nếu có hứng thú thôi, cô nương tức giận gì chứ.” Nữ nhân lại tiếp: “ Mời hai vị theo ta đi."

“ Công tử, không sao chứ?”

Thụy Bích không thích ứng nổi với mùi son phấn trên người nữ tử kia, y hoàng hồn một lúc nghe Minh Tô hỏi mới khẽ cười nói: “ Không sao, đi thôi.”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Tại sao vẫn không nghe thấy động tĩnh gì?" Trốn trong một góc tối theo dõi căn nhà gỗ bỏ hoang mà Ôn Như cùng đám người kia đi vào, chờ đợi mãi vẫn không thấy người trở ra khiến Hạ Uyên nóng ruột: " Không được, ta phải vào trong xem thử."

" Soạt."

" A..." Vừa định bước ra thì bị kéo ngược trở lại, Hạ Uyên thật nhanh nắm lấy cây roi da bên hông mình thì bị bàn tay to lớn giữ lại: " Ngươi..."

" Suỵt, đừng làm ồn."

" Sao lại là huynh.... Còn Thụy Bích đâu?" Nhận ra người nọ là ai, Hạ Uyên ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Lũy thả ra Hạ Uyên rồi nhìn tới lui khắp mọi nơi, xác nhận vẫn chưa bị phát hiện hắn mới lên tiếng: " Hoàng hậu không an tâm nên ra lệnh ta đi theo muội, Xưng nhị tiểu thư là đang ở bên trong sao?"

" Đúng vậy.” Hạ Uyên xác nhận chuyện bây giờ cần phải lo vẫn là Ôn Như, nàng lại nhìn căn nhà hoàng kia gật đầu nói: “ Nhưng vào trong đã lâu vẫn không thấy trở ra, cũng không nghe thấy tiếng động gì. Bọn chúng cũng chỉ sáu bảy tên, chúng ta đánh vào trong..."

" Muội không nhận ra xung quanh nơi này có gì kỳ lạ sao?"

" Kỳ lạ?"

Tiêu Lũy nói: " Tuy nói là một khu bỏ hoang nhưng bình thường vẫn sẽ có người đi tuần, hay một số ít dân không có nơi cư trú sẽ ở lại sinh sống. Nhưng xung quanh đây lại quá vắng vẻ, giống như bị bỏ quên. Ngay cả ta cũng không biết hoàng thành còn có một nơi như vậy."

Hạ Uyên nghe Tiêu Lũy nói thì càng xác nhận mình lo lắng không có dư thừa, một vị cô nương bị đưa đến đây với cả đám nam nhân nghĩ bằng đầu ngón chân cũng thấy không ổn: " Ai cần biết mấy việc đó chứ, nếu cứ đứng ở đây không làm gì lỡ Ôn Như xảy ra chuyện thì sao."

" Ta cho rằng không chỉ có bọn chúng..."

" Lắm chuyện làm gì.” Hạ Uyên nhíu mày, nàng còn đang lo lắng cho Ôn Như nên chẳng có tâm trạng nghe Tiêu Lũy nói: “ Huynh không vào thì ta vào, tránh ra."

" Khoan... thật là…" Hạ Uyên vừa nói cũng đã xông ra, chẳng thể nào ngăn được nàng ta nên Tiêu Lũy cũng không có cách khác mà xông lên phía trước.

" Rầm."

Một cước đá cả cánh cửa gỗ bật mở tung ra, Hạ Uyên lớn tiếng gọi: " Ôn như."

" Các ngươi là ai?" Không nghĩ bất ngờ lại có người đến nơi này, liền có tên rống giận quát lên.

Ở đây ngoài hai tên cũng đi cùng với Ôn Như lúc đó thì không còn ai khác, Hạ Uyên đảo mắt tìm kiếm một hồi mà ngạc nhiên, chỉ là căn nhà nhỏ này thì chẳng có nơi nào để giấu người cả.

Hạ Uyên tính nóng liền gắt giọng: " Cô nương đi cùng với các ngươi đâu rồi? Mau mang người ra đây cho ta."

" Làm sao đây?"

Nghe đồng bọn ngu ngốc hỏi, tên còn lại liền quát lên: " Còn làm gì nữa, mau bắt cô ta lại."

Hạ Uyên thấy hai kẻ lao đến liền tung roi da trong tay mình, sợi dây như mộtcon rắn có sự sống quấn vào cổ tên phía trước,hắn bị nàng kéo mạnh ngã lăn xuống bên chân, Hạ Uyên như vậy tức giận dùng lực giẫm mạnh xuống trên ngực hắn.

Tên còn lại chưa kịp làm gì đã bị kẻ khác cũng không biết từ đâu ra đá một cước, hắn bay về phía sau đập mạnh vào tường rồi bất tỉnh. Tiêu Lũy xác nhận không có nguy hiểm gì như hắn suy đoán, thế nhưng vẫn không quên tính tình hấp tấp của Hạ Uyên: " Không phải đã nói muội đợi sao?"

" Vị cô nương kia đâu, nói mau." Chẳng quan tâm đến Tiêu Lũy, Hạ Uyên giẫm mạnh chân trên ngực tên kia còn siết mạnh cây roi đang quấn chặt quanh cổ hắn.

" Khốn kiếp... các người không biết mình đang đối đầu với ai đâu."

" Còn không nói?"

" A...a..." Hạ Uyên càng tăng thêm lực trên tay mình khiến tên kia cổ bị siết đến đau đớn.

" Hạ Uyên chờ đã."

Tên đang nằm dưới đất thấy Tiêu Lũy đi đến đúng vị trí căn hầm tối, rồi cũng tìm được cửa mở dưới chân mà hoảng sợ: " Ngươi... a!"

Không đợi tên kia nói hết lời, Hạ Uyên đá vào mặt hắn một cái thật mạnh rồi đi lại chỗ Tiêu Lũy: " Làm sao huynh biết?"

Tiêu Lũy bình tĩnh nói: " Vừa rồi lúc muội hỏi, ta đã thấy hắn liếc mắt qua chỗ này, nên mới nghĩ có lẽ là vẫn còn một con đường khác."

" Bình thường huynh khờ khạo vậy mà cũng có lúc khiến ta phải bất ngờ đấy."

"..."

Hạ Uyên lại nói: " Đánh hắn bất tỉnh đi, chúng ta xuống dưới xem."

" Muội ở lại đây đi." Liêu Lũy nói rồi kéo lại tay Hạ Uyên.

" Ta đã nói huynh đừng xem ta là hạng nhi nữ yếu đuối." Hạ Uyên nhíu mày tỏ ra khó chịu.

Tiêu Lũy suy nghĩ lại gật đầu, hắn đốt một ngọn đuốc nhỏ rồi cùng Hạ Uyên đi xuống con đường hầm. Bên dưới là một khoảng không gian khá rộng, ngoài ra còn rất nhiều những khung cửa trông như phòng giam: " Nơi này là."

Hạ Uyên nói: " Không cần nghĩ cũng chẳng thấy có gì tốt lành."

" aaaa… a"

" Gì vậy."

Hạ Uyên nhanh chân chạy về nơi phát ra tiếng la, nhìn qua khung cửa nàng khá ngạc nhiên vì thấy hai nữ tử đầu tóc rối bời, đang tự đập đầu mình vào tường: " Chuyện... chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

" Bọn họ là những người đã hết giá trị, và đang được chuẩn bị để đưa đi."

Đột nhiên nghe thấy tiếng trả lời, Hạ Uyên giật mình quay lại phía sau thì bên trong một phòng giam khác lại có đến năm sáu nữ tử đang run sợ nép vào nhau ở một góc, nhìn người đang đứng ngay song cửa gỗ nói với mình, Hạ Uyên làm lạ: " Các người là ai?"

" Hạ Uyên, không sao chứ?"

" Không sao, chỉ là họ..." Hạ Uyên nhìn Tiêu Lũy chạy theo mình đến sau mới lắc đầu.

Tiêu Lũy so với Hạ Uyên có vẻ bình tĩnh hơn, hắn quan sát xung quanh một lần mới lên tiếng: " Có phải các người bị bắt nhốt lại ở đây?"

Vị cô nương kia nhận ra hai người này không phải cùng một bọn với đám người trước, cô nhận ra một chút hy vọng liền vội nắm lấy thanh cửa gỗ: " Đúng vậy, chúng ta bị bắt đến đây đã mấy ngày rồi, hai vị làm ơn giúp chúng ta thoát ra ngoài có được hay không?"

" Vậy..." Nhìn Tiêu Lũy không chừng chứ đi chặt đứt các sợi xích cửa, Hạ Uyên lại chỉ tay vào căn phòng giam hai nữ tử đang tự đập đầu mình kia. Nàng nhìn vị cô nương đang cầu giúp đỡ hỏi: " Vừa rồi cô nói hai người họ như vậy là...?"

Cô nương xác nhận Tiêu Lũy và Hạ Uyên thật sự đến giúp mới nhanh miệng giải thích: " Những ngày ở đây ta đã thấy rất nhiều trường hợp như vậy, mỗi ngày đều có người bị đưa đi để làm thú vui cho kẻ khác. Sau khi trở lại đều trở thành như vậy không có thần trí, sau đó thì lại bị mang đi, nhưng ta không biết họ sẽ thế nào."

" Vậy còn người vừa mới đến?” Hạ Uyên lo sợ mới hỏi vội: “ Không phải có một vị cô nương rất xinh đẹp vừa bị bắt đến đây hay sao?"

" Nếu cô muốn nói ba vị cô nương bị mang đến hôm nay thì đã bị đưa đi rồi, hai trong số họ đều rất xinh đẹp."

" Cái gì?"