Sống Lại Trở Thành Đại Lão Giới Khoa Học

Chương 5




Tối qua Tưởng Hàm mất ngủ, cô ta nằm trên giường trở tới trở lui, càng nghĩ càng giận.

Tại sao cô ta lại bị Giang Phù Nguyệt dọa sợ chứ?

Tốt xấu gì Tưởng Hàm cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường, không tới nỗi muốn gió gọi gió muốn mưa gọi mưa, song cũng rất có tiếng nói.

Rõ ràng cô ta dẫn người đi cảnh cáo Giang Phù Nguyệt, thế mà lại bị Giang Phù Nguyệt dọa cho run rẩy.

Quá mất mặt!

Tưởng Hàm nghĩ cả đêm, răng cũng nghiến tới đau nhức, không sao nuốt nổi cơn giận ấy.

Cô ta nhịn mãi tới tận bây giờ, chỉ vì chờ tới giây phút này.

“Giang Phù Nguyệt.”

Tưởng Hàm nhét tay vào túi, cười xấu xa: “Hôm nay mày muốn đi nhà vệ sinh hay là sân vận động?”

Hai nơi đều rất dễ đánh người.

Giang Phù Nguyệt: “Nhà vệ sinh.”

Bởi vì nó gần.

Vẫn là khu vực quen thuộc, vẫn là mùi hương quen thuộc, và vẫn là bốn người quen thuộc.

“Chị Hàm, đã kiểm tra hết rồi, không có ai hết.”

Đàn em số 1 kiểm tra hết một lượt các phòng rồi thông báo.

“Cửa cũng đóng rồi.” Đàn em số 2 nói tiếp.

Sắc mặt Tưởng Hàm trầm xuống, nhìn Giang Phù Nguyệt như đang nhìn một con gà chuẩn bị lên thớt: “Đi giật cặp sách nó xuống cho tao.”

Đàn em số 1 lập tức làm theo.

Phịch!

Nhưng một giây sau, tiếng vang nặng nề trầm đục vang lên.

Tất cả đều không kịp phản ứng gì, chỉ thấy đàn em số 1 đã ngã dập mông xuống sàn, vẻ mặt ngơ ngác.

Giang Phù Nguyệt vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cặp sách không hề xê dịch.

Sau đó cô mỉm cười nhìn Tưởng Hàm: “Hay mày thử xem?”

Tưởng Hàm nhũn chân.

Giang Phù Nguyệt lại gần, đôi con ngươi bình tĩnh sâu thẳm như biển rộng.

Tới rồi, cảm giác lạnh lẽo như bị nhốt vào hầm băng lại tới nữa!

Tưởng Hàm run rẩy, bất giác lùi ra sau.

Một tay cô ta chống vào tường, lúc này sắc mặt Tưởng Hàm đã trắng bệch, mồ hôi chảy đầy trán.

“Mày… mày muốn làm gì?”

Tưởng Hàm lắp bắp.

Giang Phù Nguyệt cong môi.

Năm phút sau, Tưởng Hàm không còn thiết sống ngồi trong góc, nhìn bài tập toán ở trước mặt mà vò đầu gãi tai.

“Biết rằng hàm f(x) là hàm lẻ xác định trên (-1, 1), và…”

Cô ta biết mỗi một chữ, nhưng khi ghép lại thì chẳng khác nào thiên thư, càng nhìn càng muốn ngủ.

Hai đứa đàn em bên cạnh cũng chẳng khấm khá hơn.

“Chị Hàm ơi, ‘độ dốc đường tiếp tuyến tại điểm P là 2’ nghĩa là gì ạ?”

Tưởng Hàm: “?”

“Giá trị gần đúng của ln2 là bao nhiêu?”

Tưởng Hàm: “??”

“Câu sau của câu sin thì sin cos cos sin là gì nhỉ?”

“Tao biết, cos thì cos cos sin sin dấu trừ!”

“Chị Hàm giỏi ghê!”

“Hí hí, thường thôi.”

Giang Phù Nguyệt đứng ở bên cạnh: “…”

Hai mươi phút sau.

Tưởng Hàm nhìn quyển sách bài tập vẫn trống trơn, rơi vào tuyệt vọng, cũng vì vậy mà mùi hôi cay mũi ở nhà vệ sinh đã trở nên không còn đáng kể nữa.

Hai cô gái còn lại cũng đang âm thầm lau nước mắt, sau đó tủi thân nhìn Tưởng Hàm, mong cô ta đưa họ thoát khỏi biển khổ.

Đáng tiếc họ không nhận được hồi đáp.

Giang Phù Nguyệt nhàn nhã dựa vào lan can hành lang, chỗ này vừa có thể giám sát ba người lại vừa không ngửi thấy mùi nhà vệ sinh.

Trong thời gian ấy, cô còn tiện tay làm xong hai đề thi thử Toán, hai đề thi thử Lý, cùng với hai mươi sáu trang đề luyện tập tiếng Anh.

Thấy đã tới giờ, cô cất bài thi vào trong cặp, chỉ đàn em số 1: “Mày, qua đây.”

Cảm giác đau đớn trước đó cứ như đã quay lại, số 1 run lên, gắng gượng đi tới.

Giang Phù Nguyệt: “Cầm vở bài tập lên.”

“Vâng.”

“Tên?”

Số 1 ngẩn ra: “Cát Mộng.”

Giang Phù Nguyệt không ngẩng đầu mà lướt nhanh cuốn vở: “32 câu trắc nghiệm sai hết, đúng là nhân tài.”

Số 1 xấu hổ cụp mắt xuống.

Giang Phù Nguyệt lại gọi số 2: “Toàn bộ 15 câu điền vào chỗ trống đều viết căn bậc hai của 3.”

Thế mà còn đúng được một câu.

Cuối cùng tới lượt Tưởng Hàm, không ngoài dự đoán, nộp giấy trắng.

“Ngày mai tiếp tục.”

Nói xong, Giang Phù Nguyệt quay người rời đi.

Ba người: “?”

Bỗng cô khựng lại, quay đầu nở nụ cười khẩy: “Muốn chuồn cũng được thôi, nhưng mấy người phải chuẩn bị tâm lý.”

Còn chuẩn bị tâm lý gì thì cô không nói. Song thế cũng đủ khiến ba người nhóm Tưởng Hàm sợ nhũn cả chân rồi.

Sau khi ra khỏi trường thì đã không còn là giờ cao điểm nữa, chỉ có mỗi lác đác mấy học sinh qua lại.

“Giang Phù Nguyệt!”

Sau lưng cô vang lên một giọng nói, cô còn chưa quay đầu đã có một bóng người cao lớn chạy tới trước mặt cô.

Giang Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đó.

Đó là một nam sinh mặc đồng phục bóng rổ, mồ hôi ướt hết cả áo, dán chặt trước ngực, để lộ ra lồ ng cơ ngực săn chắc.

Nếu không phải quả đầu bảy sắc cầu vồng cùng nụ cười lưu manh thì đây chắc chắn là một nam sinh xinh đẹp.

Tay trái cầm bóng, tay phải cầm thuốc lá, khí chất như một tên côn đồ đầu đường xó chợ, nhưng chẳng hiểu sao lại có một cảm giác rất là thiếu niên.

Dịch Từ là một nhân vật nổi tiếng trong trường giống Lăng Hiên, là một trùm trường chính hiệu. Có điều… dường như nguyên chủ không có quan hệ gì với người này.

Giang Phù Nguyệt hời hợt mở miệng: “Có chuyện gì?”

“Chậc.” Ánh mắt suồng sã của cậu ta quét qua người cô, sau đó lóe lên vẻ kinh ngạc: “Nghe nói hôm nay cậu bẫy Lăng Hiên hả?”

“Liên quan gì tới cậu?”

Dịch Từ không cười nữa, ánh mắt cậu ta lạnh lẽo: “Bạn học, cậu rất ngông nhỉ?”

“Cảm ơn. Cậu chắn đường tôi rồi, làm phiền nhường đường cho.”

Dịch Từ nheo mắt lại, một tia nguy hiểm lướt qua trong đáy mắt, đồng thời còn có một chút hứng thú đã bị cậu ta kìm nén.

“Tôi với Lăng Hiên là kẻ địch.”

Giang Phù Nguyệt nhướn mày.

Cậu ta nói tiếp: “Tục ngữ nói kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.”

Sắc mặt cô không thay đổi.

Nam sinh bỗng cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Không bằng chúng ta kết đồng minh đi?”

Nói xong, cậu ta còn nở nụ cười không có ý tốt.

Giang Phù Nguyệt nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng vào cậu ta.

Trong chớp mắt, một khuôn mặt trắng ngần của nữ sinh bỗng xuất hiện trong tầm mắt cậu ta, theo đó là hô hấp mát mẻ, còn có một mùi hương nhàn nhạt.

Cậu ta nhảy ra sau một bước, cách xa Giang Phù Nguyệt, cần cổ chậm rãi đỏ lên.

“Cậu làm gì vậy?”

Vẻ mặt cậu trai dữ dằn, giọng nói hung hăng, nhưng chỉ có cậu ta biết vẻ hung hăng đó chỉ là để phô trương thanh thế mà thôi.

Ngược lại, Giang Phù Nguyệt rất bình tĩnh, ánh mắt không có một chút xao động nào.

So sánh với nhau thì Dịch Từ chẳng khác nào một con gà yếu ớt, còn chẳng cầm nổi điếu thuốc.

Một giây sau, Giang Phù Nguyệt rút điếu thuốc của cậu ta đi rồi lắc lư giữa hai đầu ngón tay.

Khói màu trắng bay bay, ngay cả nụ cười như có như không ở khóe môi thiếu nữ cũng trở nên thần bí và mơ hồ.

Giang Phù Nguyệt hỏi: “Đồng minh kiểu gì?”