Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, tùy tiện nói. “Trong dự liệu.” Nhìn qua đã biết Nguyên Xuyên có tình cảm không bình thường với thánh nữ Nam Cương, sau chuyện này một khi tìm ra kẻ đứng sau, tất nhiên không từ bỏ ý đồ. Chẳng qua Kỳ Mạn cũng thầm chấp nhận, khiến Tưởng Nguyễn hơi kinh ngạc, nàng cho rằng minh ước giữa Tuyên Ly và Kỳ Mạn rất vững chắc, bây giờ nhìn không hẳn vậy. Đổi kiểu giải thích khác, Kỳ Mạn muốn san bằng toàn bộ Đại Cẩm, mục đích chủ yếu vẫn là vì báo mối thù năm đó, năm xưa người bà ta hận nhất là Hướng Tiểu Viên, Tiêu Thiều là con trai Hướng Tiểu Viên, bất kỳ chuyện gì có thể khiến Tiêu Thiều đau khổ bà ta đều sẽ làm.
Tưởng Nguyễn trầm ngâm, thủ đoạn ẩn nhẫn lợi hại của Kỳ Mạn khiến người khác quên mất thân phận của bà ta, dù biết rõ bà ta là một người Nam Cương độc ác thủ đoạn, có cái nhìn đại cục cực mạnh, nhưng hết lần này tới lần khác quên mất rằng bà ta là một nữ nhân, một khi nữ nhân đối mặt với chuyện tình cảm, luôn sẽ mất mấy phần lý trí.
“Cô bây giờ rất nguy hiểm, ta phải giúp cô thế nào?” Tỳ nữ câm hỏi.
“Không cần phải lo lắng, tình huống tệ nhất chi bằng nói với những thị vệ ngoài cửa, chuyện Nguyên Xuyên muốn giết ta. Những thị vệ kia đều là người của Tuyên Ly, phụng mệnh tới bảo vệ ta an toàn. Nếu biết Nguyên Xuyên có lòng hại ta, ắt sẽ liều mạng bảo vệ ta.” Tuyên Ly còn muốn lấy Tưởng Nguyễn ra giao dịch với Tiêu Thiều, tiền cược có giá trị như vậy, tất nhiên sẽ không để Nguyên Xuyên phá hủy. Cho nên những người này đều do Tuyên Ly phái tới bảo vệ nàng an toàn, nếu Nguyên Xuyên thật sự có động tĩnh gì, dĩ nhiên có thể mượn sức những thị vệ này.
“Cách tệ nhất?” Tỳ nữ câm dường như hơi hiểu ý Tưởng Nguyễn, cẩn thận suy nghĩ, lại không rõ lắm, hỏi. “Vậy cô định dùng cách tệ nhất này sao?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Dĩ nhiên không phải. Mặc dù phương pháp này có thể bảo vệ ta an toàn nhất thời, lại không thể bảo đảm một đời. Huống chi cơ thể ta thay đổi ngày một rõ, cứ ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Với bản tính của Tuyên Ly, không thể nghi ngờ sẽ đòi nhiều thêm, hơn nữa ta sợ hắn sẽ làm ra chuyện bất lợi với đứa bé. Trong chuyện này, ta không thể đánh cược.”
“Vậy ý của cô là?” Tỳ nữ câm hơi không hiểu.
“Mục đích của những thị vệ kia hoàn toàn trái ngược với Nguyên Xuyên, ta muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ, tìm thời cơ thích hợp thừa dịp loạn chạy trốn. Tuyên Ly sẽ nhanh chóng động thủ, một khi hắn bắt đầu động thủ, sẽ lấy ta ra để uy hiếp trao đổi, sau này Nguyên Xuyên muốn giết ta sẽ khó như lên trời, cho nên nhất định gã sẽ ra tay trong vòng hai ngày này. Đến khi đó, ngươi cứ làm như vầy..” Nàng kê vào lổ tai tỳ nữ cẩm, khẽ nối mấy câu, tỳ nữ câm nghe xong, khiếp sợ nhìn Tưởng Nguyễn. “Quá mạo hiểm, cô. Nếu thất bại thì phải làm thế nào? Cô có từng nghĩ, bây giờ trong bụng cô còn có bé con...”
“Bởi vì trong bụng ta còn có bé con,” Tưởng Nguyễn cau mày nhìn tỳ nữa câm, giọng nghiêm túc. “Nguyên Xuyên này vô cùng gian xảo, việc ta mang thai cuối cùng một ngày sẽ không giấu được, Nguyên Xuyên hận ta thấu xương, ôm tâm tư lấy mạng đổi mạng, một khi biết ta mang thai, sẽ càng ra tay ác độc hơn. Một mình ta thì không sợ, nhưng ta phải bảo vệ con mình. Kế hoạch vừa rồi nói với cô, mặc dù nguy hiểm, nhưng so với bị Nguyên Xuyên khống chế thì an toàn hơn nhiều. Chuyện này, thành thì ta may mắn, bại thì là mạng số. Ta không thể để Nguyên Xuyên biết ta mang thai, cô hiểu chưa?”
Tỳ nữ câm nhìn Tưởng Nguyễn, trải qua mấy ngày nay, thấy rõ ràng nữ nhân này điềm tĩnh bày mưu lập kế, không tốn một binh một chốt khiến người Nam Cương giết hại lẫn nhau, khiến thánh nữ cao cao tại thượng kia chết trong tay Tuyên Ly. Nàng thật sự là một nữ nhân mạnh mẽ, nhưng hiện giờ nhắc tới cốt nhục trong bụng, trên mặt dể lộ âu lo không thể che giấu. Tuy nhiên lúc ra kế hoạch đã thể hiện rõ quyết tâm trong lòng nàng.
Nữ nhân vì làm mẹ mà trở nên yếu ớt, cũng sẽ vì làm mẹ mà trở nên mạnh mẽ. Tỳ nữ câm nói. “Ta biết rồi, ta sẽ giúp cô. Nhưng cô phải nhớ rõ ước định giữa chúng ta, sau khi chuyện thành công, nhất định phải giết Tuyên Ly.”
Tưởng Nguyễn gật đầu.
Vừa dứt lời, ngoài cửa có người tiến vào, không phải ai khác, chính là Nguyên Xuyên. Tỳ nữ câm đưa lưng về phía Nguyên Xuyên, hơi bất an giương mắt nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn rủ mắt, tỏ ý báo cô yên tâm, mau rời đi. Nguyên Xuyên sẽ không ra tay lúc này, bên ngoài đều là người của Tuyên Ly, dù gã muốn động thủ, trước tiên sẽ dụ người của Tuyên Ly rời khỏi.
Tỳ nữ câm nhanh chóng thu dọn khăn chậu, bưng chậu nước lui ra ngoài. Nguyên Xuyên từ từ tiến lên, dừng bước trước mặt Tưởng Nguyễn, ngoài cười trong không cười nói. “Vương phi, đã lâu không gặp, nhìn ngươi có vẻ nở nang hơn nhiều, quả nhiên tâm tình không tệ.”
Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, gã đã tháo mặt nạ xuống. Xưa nay mặt nạ rất quan trọng với gã, luôn thời thời khắc khắc đeo trên mặt, nay lại gỡ xuống, thật sự không sao à? Hay cuộc đời không còn gì luyến tiếc rồi.
Tưởng Nguyễn thu hồi ánh mắt, mỉm cười. “Tu tâm dưỡng tính thôi.” Sau khi mang thai cơ thể càng thêm nở nang là chuyện không tránh khỏi, bụng có thể dùng đồ rộng để che, nhưng mặt lại không che được. Cũng may trước kia Tưởng Nguyễn hơi gầy, nay mới chỉ mấy tháng, chưa đặc biệt rõ ràng, nhìn qua chỉ hơi mập ra chút, không quá lộ liễu.
Nguyên Xuyên cười lạnh, giọng nói tràn đầy oán độc. “Vương phi vì sao cao hứng, bởi vì quỷ kế được như ý, hại chết thánh nữ sao?”
“Thánh nữ là ta sát hại sao?” Tưởng Nguyễn hơi nghiêng đầu, như đang cẩn thận suy tính. “Để ta nghĩ suy nghĩ một chút, quá lắm ta chỉ che giấu tin tức thánh chỉ, truyền tin sai cho các ngươi, nhưng không muốn mạng thánh nữ của các ngươi. Thánh nữ của các ngươi chết, là ta hại sao?”
“Xảo biện.” Nguyên Xuyên như nghe chuyện cười, vóc người gã cứng ngắc, rãnh ngang dọc trên mặt vì tức giận mà càng thêm quỷ dị, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cứ như ác quỷ tới đoạt mạng. “Ngươi cho rằng nói vậy là có thể che giấu sự thật ngươi giết người sao? Mọi việc đều là kế hoạch của ngươi, ngươi cho rằng giết thánh nữ, còn có thể an toàn lui thân à? Ngươi cho rằng phu quân ngươi sẽ đến cứu ngươi? Không đâu, ngươi chờ không đến ngày đó.”
Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Sứ giả đại nhân, ngươi không cần tới đe dọa ta, đời này ta không thiếu nhất là bị đe dọa, so với bị đe dọa, ta tương đối mong đợi ngươi hành động thực tế hơn. Dĩ nhiên, điều ta muốn nói không phải chuyện này, thật ra ta thấy hơi lạ, mặc dù ta tính toán thánh nữ các ngươi, nhưng chuyện này không phải không có đường sống. Tự tay giết cô ta không phải Tuyên Ly sao? Vì sao kẻ thù ngươi tìm là ta mà không phải hắn? Tại sao là ta đền mạng mà không phải Tuyên Ly đền mạng? Là bởi vì ngươi biết năng lực của mình không thể chống lại Tuyên Ly sao? Ngươi luôn miệng nói bản thân vô cùng trung thành với thánh nữ, nhưng ngay cả việc báo thù cho cô ta cũng phải chọn ba giảm bốn, một khi gặp kẻ thù vượt quá năng lực của mình, liền không để ý tới? Ngươi cho rằng, ngươi làm vậy không phải đang làm dáng à? Sự trung thành của ngươi chỉ làm cho người khác nhìn, bởi vì ngay cả dũng khí báo thù cho cô ta ngươi cũng không có.”
Nguyên Xuyên sửng sốt, mặc dù từ đầu gã đã nhắc nhở bản thân, lời nữ nhân Tưởng Nguyễn này nói không có một câu là thật. Nhưng khi nàng nói ra, trong lòng gã lại bất giác đồng thuận. Gã không có cách giết Tuyên Ly, quanh Tuyên Ly có thị vệ võ công cao cường, Kỳ Mạn cũng sẽ không cho phép. Cho nên biết rõ là Tuyên Ly tự tay giết Đan Chân gã cũng không cách nào làm được gì. Những lời Tưởng Nguyễn nói cứ như một cây búa tạ, đánh vào sự thật mà gã luôn không dám đối mặt. Gã là một tên nhát gan hèn yếu, ngay cả dũng khí thay Đan Chân báo thù cũng không có.
Nguyên Xuyên chỉ cảm thấy tim tê dại, cảm xúc chán ghét bản thân dâng lên, thậm chí suy nghĩ bằng không cứ theo Đan Chân cũng tốt. Có điều một lát sau, gã lại khôi phục như cũ, ánh mắt rơi lên người Tưởng Nguyễn đang cười khanh khách, không kiềm được hít một hơi khí lạnh.
Nữ nhân này. Quá đáng sợ, nàng muốn khiến gã tự chán ghét bản thân rồi từ bỏ ý định, nàng dẫn dắt suy nghĩ của gã, nàng là cao thủ đùa bỡn lòng người, nàng quá đáng sợ. Nhất thời, trong đầu Nguyên Xuyên chỉ có sự kinh nghi đối với nữ nhân này.
Gã lấy lại bình tĩnh, nói. “Ngươi cho rằng nói vậy ta sẽ chuyển tất cả thù hận qua người Tuyên Ly? Ngươi cho rằng ta sẽ tự chán ghét bản thân rồi vứt bỏ mình? Ngươi chỉ nói bậy nói bạ, chuyện này từ đầu tới đuôi đều là ngươi sai! Dù Tuyên Ly ra tay, cũng chỉ vì trúng kế của ngươi! Tất cả đều do ngươi âm mưu, ngươi mới là hung thủ thật sự. Phải đền mạng, kẻ đầu tiên chính là ngươi!”
Tưởng Nguyễn nhún vai. “Thật đáng tiếc.” Nàng không nói đáng tiếc cái gì, nhưng trong lòng Nguyên Xuyên biết rõ, nàng đang tiếc Nguyên Xuyên thoát khỏi sự dẫn dắt. Nguyên Xuyên vô cùng phẫn nộ, nhưng gã không thể ra tay vào lúc này, bên ngoài đều là người của Tuyên Ly, làm vậy sẽ bứt dây động rừng.
Gã quan sát Tưởng Nguyễn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên gương mặt nở nang của Tưởng Nguyễn giây lát, âm trầm ném xuống một câu. “Chỉ mong ngươi có thể luôn may mắn như vậy.” Xoay người bỏ đi.
Đợi Nguyên Xuyên đi khỏi, Tưởng Nguyễn nhíu lên, hai tay sờ bụng của mình, môi mím thật chặt, gương mặt luôn nở nụ cười trở nên trầm túc. Không có thời gian.
…
Đêm nay, một góc trong miếu đột nhiên dấy lên ánh lửa ngút trời, một giọng nữ kêu lên. “Nguyên Xuyên, ngươi muốn làm gì, người đâu!”
Giọng nói ấy không xa lạ gì, chính là giọng của Cẩm Anh Vương phi Tưởng Nguyễn, ánh lửa ngất trời bùng lên, miếu xây bằng gỗ, gần như lập tức bị đốt sạch hơn nửa, khiến người khác cảm thấy quỷ dị nhất là, thị vệ canh giữ Tưởng Nguyễn lại hoàn toàn không có động tĩnh, giống như chết vậy, mấy người ở miếu nghe tiếng, lại bị ngọn lửa cháy hừng hực dọa sợ ngây người. Trong đêm tối có một người áo xám chạy tới, kinh nghi bất định nhìn ngọn lửa thiêu đốt trước mặt. Người này chính là Nguyên Xuyên, gã thật sự dự định đêm nay ra tay, nhưng ai ngờ vừa xử lý xong đám thị vệ trông cửa, bên này hỏa hoạn đã nổi lên, Nguyên Xuyên gần như không do dự mà nghĩ, đây là âm mưu của Tưởng Nguyễn.