Triệu Cẩn khựng lại, nhìn Đổng Doanh Nhi như nhìn một kẻ điên. “Ngươi vì những chuyện đó, cho nên ghét ta?” Nếu vậy, Đổng Doanh Nhi thật sự quá điên cuồng. Thuở còn nhỏ, cảm tình giữa mấy người họ cực tốt, Đổng Nhi Doanh chưa từng biểu lộ một tia bất mãn. Đến tận hiện tại, Triệu Cẩn vẫn cho rằng, tình cảm giữa họ là chân thành, chẳng qua sau khi Đổng Doanh Nhi vào cung nên mới trở nên xa lạ như vậy, tuy nhiên cảm tình ở quá khứ, không phải giả. Nếu thật sự từ khi còn bé Đổng Doanh Nhi đã đố kỵ ghen ghét với mình, vậy thì sức nhẫn nại của nàng ta, thật sự quá đáng sợ.
“Tất nhiên không phải.” Đổng Doanh Nhi cười khẽ. “Chút chuyện này, ta không thèm để vào mắt. Thế nhưng Triệu Cẩn, hình như ngươi đã quên, ta đã nói với ngươi rồi, chuyện về Tưởng Tín Chi.”
Triệu Cẩn sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, thất thanh nói. “Ngươi thích huynh ấy!”
“Tất nhiên ta thích hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta đã thích hắn.” Đổng Doanh Nhi nói. “Hắn cứu ta ở cung yến, trong lòng ta thật sự rất thích hắn, đích thân đi gặp hắn. Rõ ràng là ta thích hắn trước! Là ta chủ động trước! Dựa vào đâu cuối cùng người có được hắn lại là ngươi? Triệu Cẩn, ngươi có biết khi ta biết được người đó là ngươi, ta đã hận ngươi thế nào không?” Đổng Doanh Nhi trợn mắt nhìn Triệu Cẩn, hôm nay nàng ta mặc xiêm y thuần trắng, mặt trang điểm nhạt, nhìn rất trang nhã. Nhưng bây giờ mắt trợn to, miệng gầm thét, ngũ quan vì kích động mà trở nên vặn vẹo, cứ như quỷ nữ vậy.
“Chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng?” Triệu Cẩn không thể tin nhìn nàng ta. “Ngươi vì chuyện đó mà hận ta?”
“Đây là ngươi nợ ta!” Đổng Doanh Nhi đã mất bình tình, lớn tiếng rống. Sau đó thoáng dừng, mới tiếp tục nói. “Lúc hắn mất tích ở biên ải, tất cả mọi người đều nói hắn đã đầu hàng trước địch, nhưng ta không tin, ta không tin. Lúc đó phụ mẫu ta lại ép ta vào cung, ta không muốn vào cung, ta thích hắn. Nhưng họ lại giam ta trong phủ, giam lỏng, ta không ra ngoài được, sau đó Tưởng Nguyễn đến thăm ta, ngươi biết mà, ta đối xử với Tưởng Nguyễn rất tốt, ta cho rằng bọn ta là bạn.” Đổng Doanh Nhi lẩm bẩm. “Nhưng nàng ta đã đối với ta thế nào?”
Mắt Đổng Doanh Nhi mơ màng, như trở về ngày đó, thiếu nữ xinh đẹp vô ngần nhìn nàng ta, miệng thốt ra lời nói tàn khốc khiến nàng ta mất hết hy vọng, Tưởng Nguyễn nói. “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Nàng nói. “Đại ca ta đối với ngươi vô tình, ngươi có thích huynh ấy hay không, chẳng liên quan gì đến huynh ấy cả.”
Đổng Doanh Nhi điên cuồng hét vào mặt Triệu Cẩn. “Ta quỳ xuống cầu xin nàng ta, ta đã quỳ xuống cầu xin nàng ta, nhưng nàng ta lại thấy chết mà không cứu.”
“Ta mới từng đấy tuổi lại phải vào cung, nửa đời sau bị hủy hoại, ta coi nàng ta là bạn, nàng ta lại báo đáp ta thế nào?” Đổng Doanh Nhi cười lạnh. “Từ ngày đó ta đã nhìn rõ, gì mà bạn bè, gì mà giao tình, tất cả đều là giả dối, không bằng cỏ rác!”
“Nguyễn muội muội cứu ngươi, ấy là muội ấy nhân từ, muội ấy không cứu ngươi, ngươi cũng không thể trách muội ấy, trên đời chẳng có ai phải hy sinh vì ai cả, tại sao người khác phải khốn khổ vì chuyện của ngươi?” Triệu Cẩn thương hại nhìn nàng ta.
“Không thể trách nàng ta? Vậy ta nên trách ai?” Đổng Doanh Nhi trợn mắt trừng trừng nhìn Triệu Cẩn, đột nhiên cười khanh khách. “Ta quên mất, kẻ ta nên hận còn có ngươi! Triệu Cẩn, ngươi biết rõ ta thích hắn! Ngươi biết rất rõ ràng! Nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi thừa dịp ta vào cung mà tu hú chiếm tổ chim khách, người bên cạnh Tưởng Tín Chi là ai đều được, duy chỉ có ngươi là không được!”
“Cái gì gọi là tu hú chiếm tổ chim khách?” Triệu Cẩn không giận ngược lại cười, bình thường nàng quen tùy tiện, đối với người quen, nàng tương đối rộng lượng, giờ nghe Đổng Doanh Nhi càng nói càng quá đáng, tất nhiên không thể nhịn được, liền phản bác. “Ngươi thích huynh ấy, ngươi có từng chính miệng nói với huynh ấy không? Nếu chưa từng nói ra, nguyên nhân là ở ngươi, nếu ngươi đã nói, cuối cùng huynh ấy không chọn ngươi, ấy là vì huynh ấy không thích ngươi, có liên quan gì đến ta đâu? Ngươi nói ta tu hú chiếm tổ chim khách? Nhưng ngươi đã làm được gì cho huynh ấy? Ta tới biên ải cứu huynh ấy khỏi tay quân địch. Tất nhiên, chuyện tình cảm, không thể liên quan đến việc bản thân đã hy sinh những gì, nhưng ngươi phải biết, Tưởng Tín Chi lựa chọn ta, không phải ta ép huynh ấy, là huynh ấy tự lựa chọn ta. Trong lòng huynh ấy có ta, trong lòng ta có huynh ấy, tình cảm là chuyện xuất phát từ hai phía, ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy ta có lỗi với ngươi, ngươi có tư cách gì để chỉ trích người khác!”
“Câm miệng!” Đổng Doanh Nhi cuồng bạo rống lên, có lẽ là thẹn quá thành giận, hoặc có lẽ vì gì khác. Triệu Cẩn nói thế, nàng ta lại không thể phản bác. Đúng vậy, tình cảm là chuyện xuất phát từ hai phía, người Tưởng Tín Chi thích là Triệu Cẩn không phải nàng ta, Đổng Doanh Nhi hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, nhưng nàng ta không muốn tin.
Sao Tưởng Tín Chi có thể như vậy, khuấy loạn một ao xuân thủy rồi bỏ đi không chịu trách nhiệm, cùng người yêu song túc song phi, vậy thì nàng ta được tính là gì? Nếu không có Tưởng Tín Chi, nàng ta sẽ không từ hôn, tất nhiên sẽ không vào cung, đời nàng ta có phải sẽ có một cảnh tượng khác? Bất luận thế nào, so với bây giờ đều tốt hơn, không giống hiện tại, nhìn hoa đoàn cẩm thốc, thật chất bên trong là một vũng bùn đen, đã sớm mục nát bốc mùi!
Đổng Doanh Nhi không cam lòng, tại sao sau khi Tưởng Tín Chi phá hủy cuộc đời nàng ta lại có thể sống tốt sống vui vẻ. Con người luôn như vậy, một khi bản thân rơi vào vũng bùn, sẽ hy vọng người bên cạnh cũng rơi vào vũng bùn như mình, thế thì tốt hơn so với một mình mình rơi vào. Nàng ta biết mình không nên hận Triệu Cẩn, không nên hận Tưởng Tín Chi, thế nhưng nàng ta phải ngâm cuộc sống của mình trong cái ao thù hận to lớn, nếu không có thù hận chống đỡ, nàng ta sẽ chết.
Đổng Doanh Nhi cười lạnh nhìn Triệu Cẩn. “Phải không? Ngươi rất đắc ý nhỉ, không biết nay ngươi vùi thân trong tù, Tưởng Tín Chi sẽ nghĩ cách gì để cứu ngươi, nhưng đó là điều ta muốn thấy. Chuyện vẫn chưa xong đâu, không phải các người tình thật như vàng sao, hoạn nạn thấy chân tình mà? Lần này ta hy vọng ngươi có thể như nguyện, kéo Tưởng Tín Chi xuống nước, ta sẽ vui vẻ đứng nhìn.”
“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Cẩn cảnh giác hỏi.
“Làm gì à?” Đổng Doanh Nhi cười khẽ. “Triệu Cẩn, ngươi nợ ta, thế thì phải trả. Lần này, ta sẽ không nương tay.” Dứt lời, nàng ta không thèm liếc Triệu Cẩn một cái, bước ra khỏi đó.
Đổng Doanh Nhi vừa đi ra khỏi phòng giam, đã thấy Lâm Tự Hương và Văn Phi Phi xách giỏ vội vàng đi tới, hẳn đến thăm Triệu Cẩn. Văn Phi Phi thấy Đổng Doanh Nhi, lập tức chào hỏi. “Doanh Nhi.”
Lâm Tự Hương kéo tay áo Văn Phi Phi, trợn mắt nhìn Lâm Phi Phi một cái, im lặng không nói gì nhìn Đổng Doanh Nhi. Lâm Tự Hương là người nghĩ gì đều sẽ viết hết lên mặt, nhiều năm qua, tính tình vẫn không thay đổi, dù đến hiện tại cũng giống vậy. Đổng Doanh Nhi thấy thế, cười khẽ, chủ động nói. “Tự Hương, Phi Phi.”
“Ngươi tới đây làm gì?” Lâm Tự Hương lạnh lùng hỏi. Nàng nhìn người có một loại trực giác rất mẫn cảm, dựa vào trực giác để nhìn ra người đó tốt hay xấu. Lòng như lưu ly, nhìn người chính xác, đây chính là nguyên nhân rất nhiều đứa trẻ chỉ cần nhìn một cái đã phân biệt được ai tốt ai xấu với mình, Lâm Tự Hương tâm tư tinh khiết, yêu hận rõ ràng như trẻ con vậy. Nhận định nay Đổng Doanh Nhi đã là người xấu, nên không cho rằng nàng ta đến thăm Triệu Cẩn là chuyện tốt gì.
“Ta tới thăm Triệu Cẩn.” Đổng Doanh Nhi không để ý, chỉ nói. “Không ngờ Triệu gia gặp phải chuyện này, trong lòng ta cũng rất đau khổ.”
Lâm Tự Hương hừ một tiếng. “Giả mù sa mưa.”
Văn Phi Phi vội vàng bóp cánh tay Lâm Tự Hương, từ sau khi xuất giá Lâm Phi Phi ít khi ra ngoài, vào cung càng ít hơn, nên không biết quan hệ giữa Đổng Doanh Nhi và mấy người họ đã tệ đến mức này, chỉ cho rằng có hiểu lầm, Lâm Tự Hương nói chuyện luôn dễ mích lòng người khác, nên mới nhắc nhở. Ngay sau đó nhìn Đổng Doanh Nhi cười nói. “Đã vậy, chúng ta vào trước đây.”
Lâm Tự Hương hất tay Văn Phi Phi ra, tự mình đi vào, Văn Phi Phi cười xin lỗi Đổng Doanh Nhi, Đổng Doanh Nhi không để ý, dẫn cung nữ đi. Văn Phi Phi đứng tại chỗ, biểu cảm nghi hoặc, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn cảm thấy Đổng Doanh Nhi cứ khang khác, giống như, giống như biến thành người xa lạ vậy. Rõ ràng dung mạo vẫn như cũ, nhưng trên người nàng ta, không còn nhìn thấy bóng dáng quá khứ nữa, mà lại vô cùng âm u đáng sợ.
Lắc đầu, Văn Phi Phi hất suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu mình, vội vàng đi vào theo, vừa đi tới phòng giam cuối cùng nhốt Triệu Cẩn, đã nghe được tiếng nói kinh ngạc của Lâm Tự Hương. “Ngươi nói gì?”
Văn Phi Phi sửng sốt, tò mò đi tới, chỉ nghe giọng Triệu Cẩn ẩn chứa sự mệt mỏi truyền tới. “Ta không hề nghĩ rằng cô ấy lại hận ta như vậy, càng không ngờ cô ấy sẽ dùng thủ đoạn ác độc như thế. Ta chết cũng không sao, nhưng không thể làm liên lụy người nhà.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Tự Hương nghiêm túc hỏi.
Triệu Cẩn cười khổ. “Chuyện đến nước này, ta cũng hiểu. Ta không biết bây giờ cha mẹ thế nào, Tự Hương, ngươi ra ngoài thay ta hỏi thăm một chút, nếu thật sự không có cách nào, tội danh này, chỉ có thể do một mình ta gánh chịu.”