Trạch viện cách đấy không xa, Nguyên Xuyên đứng chắp tay, nhìn tín hiệu được gửi tới, thở dài lắc đầu nói. “Bại lộ rồi.”
“Đại nhân, thứ gì bại lộ ạ?” Thuộc hạ đứng cạnh nghi ngờ hỏi. Người này có lẽ là tâm phúc của Nguyên Xuyên, nên mới có gan hỏi. Môi Nguyên Xuyên vẫn nhếch nhẹ, giọng lại không hề vui vẻ. “Thánh nữ bại lộ.”
Thuộc hạ thất kinh, việc thánh nữ ở kinh thành là chuyện bí mật, không phải nói mọi thứ đều thuận lợi ư, mấy ngày nay Nguyên Xuyên làm theo kế hoạch từng bước suông sẻ, tại sao thánh nữ lại bại lộ? Không chỉ thuộc hạ giật mình, Nguyên Xuyên đeo mặt nạ, người khác không thấy rõ biểu cảm của gã, chỉ mỗi bản thân gã biết được mình cũng kinh ngạc không thôi. Thánh nữ vào kinh là chuyện bí mật, ban đầu ngay cả gã cũng không biết, dùng thân phận của Diêu Niệm Niệm là một nước cờ hay. Ai cũng biết hoàng đế cố ý muốn gả Diêu Niệm Niệm cho Tiêu Thiều, nếu không phải Tưởng Nguyễn nửa đường chen ngang, nay sợ rằng Diêu Niệm Niệm mới là Cẩm Anh Vương phi. Thân phận của Diêu Niệm Niệm vô cùng thích hợp, huống chi Diêu Tổng đốc cũng là nhân vật cử trọng nhược khinh trong triều đường, bất luận phương diện nào đều hết sức thích hợp, ai có ngờ được kế hoạch hoàn mỹ đến thế lại tan vỡ, mà thánh nữ còn bại lộ.
Thân phận bại lộ, còn bại lộ trước một người như Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn am hiểu lợi dụng thời cơ nhất, vậy tiếp theo nàng sẽ làm gì, nếu thật sự lấy chuyện này ra đối chất, chưa chắc không có cơ hội động thủ, Nguyên Xuyên ngẫm nghĩ, lòng hoảng hốt, suy tư giây lát đột nhiên nói với thuộc hạ. “Tới kho hàng tìm thi thể nữ nhân chết mấy ngày trước ra, tối nay thừa dịp không người nghĩ cách ném trước cửa Diêu gia.”
“Cửa Diêu gia?” Mặc dù trong lòng người nọ kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức thi hành. Nguyên Xuyên đứng trước cửa sổ, cau chặt mày, Diêu Niệm Niệm chân chính tất nhiên đã sớm chết, Diêu Niệm Niệm hiện tại do thánh nữ giả trang. Thánh nữ tỏ ý phải rời khỏi Diêu gia, nhưng nếu Diêu Niệm Niệm đột nhiên biến mất, Diêu gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ lục soát tìm kiếm khắp kinh thành, đối với bọn chúng mà nói là việc vô cùng bất lợi. Hiện nay chỉ còn nước chứng minh Diêu Niệm Niệm đã chết, trước đó thánh nữ sai gã xử lý thi thể Diêu Niệm Niệm, Nguyên Xuyên giữ lại, dùng bí thuật Nam Cương khiến thi thể tạm không bị thối rửa, hôm nay đúng lúc cần dùng tới. Nếu muốn thoát thân khỏi Diêu gia, xác nhận Diêu Niệm Niệm chết, Diêu gia rối loạn, nào có tâm tình cố kỵ thứ khác, tất nhiên thuận lợi cho chúng làm những việc khác.
Đêm này như qua trong yên tĩnh, ngày hôm sau, người hầu giữ cửa ở Diêu gia đi kiểm tra, chợt phát hiện có một người đang treo lủng lẳn trên cây cột ở cửa phủ, sợ đến mức hét to lên, kinh động đến người khác, chỉ thấy trước cây cột ở cửa phủ Diêu gia, một bóng người treo trên đó, dây thừng treo ở cửa, một đầu khác ở trên cổ của thi thể, dưới chân là chiếc ghế đẩu ngã xõng soài, hiển nhiên, người này treo cổ tự vẫn. Sau giây phút sợ hãi, bọn gia đình cảm thấy xui xẻo, mồm năm miệng mười mắng. “Sao lại treo cổ trước cửa phủ người ta chứ, người này là ai vậy?”
Một tên gia đinh đi vòng qua trước để xem mặt thi thể, vừa nhìn một cái, tiếng hét thảm vang lên, lần này so với trước đó còn thê lương hơn, khiến lòng người căng thẳng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Gia đinh kia chỉ tay về phía bóng người đung đưa, miệng há hốc lấp bấp nói. “Tiểu. Tiểu thư...”
Gia đinh khác nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm.
Diêu gia tiểu thư Diêu Niệm Niệm tự vẫn trước cửa phủ nhà mình rồi.
Trong ngày chuyện loan khắp kinh thành, dẫu sao ở kinh thành nhắc tới Diêu gia không ai không biết, mà Diêu gia tiểu thư chính là người xuất sắc nhất trong nhóm danh môn khuê tú, nhưng chẳng biết tại sao lại nghĩ không thông mà tự vẫn, bên trong chắc chắn có điều khuất tất. Diêu gia mời ngỗ tác giỏi nhất kinh thành tới, nghiệm ra Diêu gia cô nương đúng là tự vẫn mà chết, đây chỉ để chặn miệng mọi người, khiến người ta thật sự không tìm ra vấn đề gì.
Mặc dù thế, từ trên xuống dưới Diêu phủ đều chìm trong một mảnh bi thương, Diêu Tổng đốc trung niên mới có cô con gái này, trước nay đều nâng niu trên lòng bàn tay, ấy vậy mà nay lại hương tiêu ngọc vẫn, đả kích bao nhiêu hẳn có thể tưởng tượng được. Thậm chí ngay cả cuộc chiến đoạt đích cũng không muốn tham dự, cảm thấy mất hết ý chí, một lòng đau thương cho con gái mình. Diêu Niệm Niệm xưa nay ôn hòa khéo léo, hành xử hào phóng, đang yên đang lành tự vẫn như thế chắc chắn vì đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng tra tới tra lui, cuối cùng không tra được gì hết, hỏi người hầu trong phủ, thiếp thân nha hoàn của Diêu Niệm Niệm nói gần đây Diêu Niệm Niệm có hơi kỳ lạ, khác hẳn với ngày xưa, thỉnh thoảng nhìn như có tâm sự. Mọi người vừa nghe, càng chắc chắn Diêu Niệm Niệm tự vẫn vì tình, nhất thời trên dưới Diêu phủ càng đau đến không muốn sống.
Tin tức này truyền tới, Tưởng Nguyễn đang ở trong thư bồi Tiêu Thiều làm việc, Tiêu Thiều xem tình báo Cẩm y vệ gửi tới, Tưởng Nguyễn rúc trong ngực Tiêu Thiều, nàng vóc dáng khá cao, nhưng ở trong lòng Tiêu Thiều lại có vẻ rất thon nhỏ. Ngồi thế này vừa ấm áp, vừa thuận lợi có thể cùng Tiêu Thiều xem tin tình báo. Tiêu Thiều không ngại, mặc cho nàng xem, Tưởng Nguyễn nhìn một chút, đột nhiên nói. “A? Diêu Niệm Niệm chết rồi?”
Lời tuy như vậy, nhưng giọng điệu chẳng có chút xíu kinh ngạc nào, tựa như đã biết chuyện này sẽ xảy ra vậy. Vẻ mặt Tiêu Thiều không có biến hóa gì, chỉ “ừ” một tiếng.
“Động tác nhanh thật,” Tưởng Nguyễn thở dài nói. “Theo ta thấy. Tự vận ở cửa Diêu phủ, lý do này quá kỳ quái, ai lại tự tử ở trước cửa nhà mình, hơn nữa còn là một khuê tú đại hộ như thế, người Nam Cương nghĩ gì vậy?” Đổi lại là bất kỳ một cô gái nào khác, cho dù lòng ôm ý nghĩ muốn chết, cũng sẽ không muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình trước khi chết, nhất là chết treo cổ, dáng vẻ thật sự rất đáng sợ, Diêu Niệm Niệm là thiên kim danh môn, thật sự muốn tự vẫn, sẽ chọn một nơi không người, sao có thể lớn lối tự sát ngay trước cửa nhà mình, để nhiều người nhìn thấy tử trạng xấu xí? Hiển nhiên, do người Nam Cương thiếu suy xét.
“Ừm, có thể tập tục bất đồng,” Tiêu Thiều nghiêm túc nói. “Dân phong Nam Cương cởi mở.” Thấy Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn, Tiêu Thiều mới sửa lại. “Diêu phủ phòng bị sâm nghiêm, sợ bứt dây động rừng.”
“Nói vậy cũng có lý.” Tưởng Nguyễn suy nghĩ giây lát, đồng ý với lời Tiêu Thiều. Phải biết dầu gì Diêu phủ cũng là phủ đệ của triều thần nhất phẩm, Diêu Tổng đốc xuất thân quân đội, cao thủ trong phủ nhiều như mây, xem ra Diêu Niệm Niệm đã chết từ lâu, hơn nữa còn chết ngoài phủ, đối phương sợ vào phủ sẽ tăng thêm rắc rối, lựa chọn cách treo Diêu Niệm Niệm ở trước cửa, mặc dù thô bạo, nhưng tương đối an toàn.
“Nhưng đến cả ngỗ tác cũng không nhìn ra vấn đề, người Nam Cương quả nhiên có thủ đoạn.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm nói. “Ban đầu huynh giao thủ với bọn chúng, không phải có tà pháp gì đấy chứ?” Mị thuật của Tưởng Tố Tố nàng còn nhớ, hình như người Nam Cương rất giỏi về những thứ vu cổ tà môn ngoại đạo.
“Chút tài mọn.” Tiêu Thiều khinh thường nói. “Hạ Thanh cao minh hơn nhiều.” Hạ Thanh là thánh thủ Kim Lăng, dĩ nhiên có biện pháp giải độc. “Nhưng Diêu gia đã nghiệm thi và đưa thi thể Diêu Niệm Niệm vào quan tài, không thấy được độc, Hạ Thanh không cách nào giải độc.” Tiêu Thiều nói. Viên ngọc quý của Diêu gia chết, tất nhiên phải sớm được nhập thổ vi an, nếu Hạ Thanh nhảy ra nói, không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhưng y thuật chú trọng nhìn ngửi hỏi và tiếp xúc, dù ngỗ tác cũng phải xem thi thể, không thấy được thi thể Diêu Niệm Niệm, Hạ Thanh cũng không giải quyết được thủ đoạn của Nam Cương.
“Không sao,” Tưởng Nguyễn cười đầy xảo quyệt. “Đã có chuẩn bị.”
Tiêu Thiều nhìn nàng, như không hề ngạc nhiên, Tưởng Nguyễn bất mãn nói. “Sao không thấy huynh bất ngờ gì hết vậy?”
“Phu nhân thông minh như vậy, tất nhiên sẽ có phương pháp ứng đối.” Tiêu Thiều bất đắc dĩ nói. “Ta chỉ có thể công thành lui thân thôi.”
Hắn nói lời ngon tiếng ngọt ngày càng trơn tru, Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn, nói. “Tuy nói không thể khiến chúng sa lưới, người Nam Cương không phải tới mà không có chuẩn bị, cho nên chuyện này không thể xong đơn giản như vậy. Nhưng trên đời không có chuyện tính kế người khác rồi lại phủi tay bỏ đi, mặc dù tiểu thư Diêu gia là tình địch, nhưng ta vẫn rất thích cô ấy, ít nhất phải báo thù giúp cô ấy. Lần này, nói sao cũng phải khiến người Nam Cương ngột ngạt. Diêu tiểu thư bị chúng giết thảm như thế, vậy thì khiến chúng cũng thê thảm như vậy đi.”
Tiêu Thiều. “...”
Tưởng Nguyễn nói năng đường đường chính chính, ai có thể nói ra câu “Rất thích Diêu Niệm Niệm phải giúp cô ấy báo thù’, thật sự hơi ngượng. Ai cũng biết bản tính Tưởng Nguyễn lạnh lùng, ngoài mặt ôn hòa, trên thực tế đối với chuyện gì cũng rất lãnh đạm, càng không phải người lòng dạ Bồ tát, làm thế chỉ vì phát tiết sự không vui trong lòng thôi. Thấy Tiêu Thiều im lặng, Tưởng Nguyễn đe dọa. “Huynh không đồng ý?”
“... Không dám.” Tiêu Thiều đáp.
…
Cái chết của Diêu Niệm Niệm vén lên sóng to gió lớn, một tiểu thư thanh cao không biết đã gặp phải chuyện gì, treo cổ tự tử ngay trước cửa nhà mình, người người bàn tán, ai cũng hoài nghi bên trong đó có ẩn tình. Dân chúng đàm luận đang càng lúc càng xa, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, ngày thứ hai sau khi Diêu Niệm Niệm được đưa vào quan, một tin chấn động loan truyền khắp kinh thành. Diêu gia tiểu thư tự vận mà chết, có điều là bị ép, mà người bức tử Diêu tiểu thư, chính là người Nam Cương, người Nam Cương trà trộn vào trong kinh thành rồi!