Mấy hôm gần đây Lộ Châu bắt đầu bận rộn, có lẽ nhận ra để chủ tử bận tâm việc này thật sự không quá ổn, nên bắt đầu thêu giá y, dù sao cũng là thiếu nữ mười bảy mười tám, đối với việc lớn như thành thân vẫn rất mong đợi. Cẩm Nhị cũng rất bận, cả ngày không thấy có mặt mũi, Lộ Châu chỉ đành tìm Cẩm Tam để hỏi, nhưng Cẩm Tam chỉ trả lời rằng không biết Cẩm Nhị đang bận làm gì, nên Lộ Châu đành thôi. Thế nhưng cứ như vậy, liên tiếp mười mấy ngày, thời gian Lộ Châu gặp được Cẩm Nhị càng ngày càng ít.
Hôm nay, Lộ Châu như thường từ miệng Cẩm Tam biết được Cẩm Nhị không ở phủ, thất vọng bỏ đi. Cẩm Tam thấy Lộ Châu đi khuất, mới nhảy lên cây ngồi nói chuyện với Cẩm Tứ. “Gần đây Cẩm Nhị xảy ra chuyện gì, sao cứ không có mặt ở phủ, hình như chủ tử cũng đâu giao nhiệm vụ gì cho cậu ta đâu, với lại chưa từng thấy cậu ta bận như thế, ngay cả nha đầu Lộ Châu cũng mặc kệ.”
Tuy trước kia Cẩm Nhị cũng bận, nhưng đa số đều ở vương phủ, chuyện thích làm nhất là chọc tức Lộ Châu, nay quan hệ của hai người đã tốt đẹp, tên Cẩm Nhị sao lại không gặp người ta?
Cẩm Tứ lắc đầu. “Ta cũng không biết, có điều mấy ngày trước gặp cậu ta ở tiền trang Hối Thông, hình như đang đổi ngân phiếu, không biết định làm gì.”
“Đổi ngân phiếu?” Cẩm Tam kỳ quái nói. “Cậu ta lại không thiếu tiền, đổi ngân phiếu làm gì?” Trên người Cẩm Y vệ có không ít tiền, đủ chi tiêu thường ngày, Cẩm Nhị đi đổi ngân phiếu thì có hơi lạ. Cẩm Tam ngẫm nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi nói. “Ta biết rồi! Aiz, cuối cùng tên nhóc đó cũng thông suốt, chắc nhớ ra mình sắp cưới vợ, dù sao cũng phải mua ít thứ hay ho cho tân nương. Tuy nói sính lễ do vương phủ cho, nhưng nhiều năm qua Cẩm Nhị để dành được không ít bạc, để cậu ta ra sính lễ cũng thế thôi.”
Cẩm Tứ gật đầu. “Nói cũng có lý, Cẩm Nhị hiểu việc đời, bình thường cũng biết cách dỗ dành cô gái nhà người ta vui, giờ đối với tân nương của mình phải càng dụng tâm hơn chứ nhỉ. Khó trách mấy ngày nay cứ không có mặt ở vương phủ, chắc đi tìm mua lễ vật cho Lộ Châu rồi.”
“Nhưng vì thế mà lạnh nhạt với người ta thì thật không ổn,” Cẩm Tam suy nghĩ. “Nữ tử phải được dỗ dành, cậu ta lại không chịu nói mình bận việc gì, nếu ta là Lộ Châu, tất nhiên sẽ tức giận.”
Cẩm Tứ còn muốn lên tiếng, Cẩm Nhất nãy giờ ôm kiếm im lặng đột nhiên nói. “Cậu ta không phải mua lễ vật.”
“Ơ?” Cẩm Tam kinh ngạc nhìn qua, nói. “Không phải mua lễ vật thì làm gì, Cẩm Nhất, có phải ngươi biết chuyện gì hay không?”
Cẩm Nhất lắc đầu, xoay người rời đi, Cẩm Tam Cẩm Tứ đã quen với tính ấy của Cẩm Nhất, chỉ nhún vai rồi thôi. Cẩm Nhất vừa đi tới một gốc, đã nhìn thấy Dạ Phong, vẻ mặt của Dạ Phong cũng rất vi diệu, y nhìn Cẩm Nhất một cái, hỏi. “Ngươi cũng biết chuyện Cẩm Nhị tìm đại phu?”
Cẩm Nhất đáp một tiếng, do dự rồi nói. “Ta đi theo sau nhìn, ngươi..”
“Ta cũng vậy.” Dạ Phong cắt ngang, hai người vô cùng khó xử, như gặp phải vấn đề rất khó giải quyết, cả hai trầm mặc một hồi, Dạ Phong mới nói. “Chuyện này trước đừng nói với người khác, đợi Cẩm Nhị về phủ ta sẽ hỏi thử, chứ không chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng tới hòa khí thì hỏng bét.”
Cẩm Nhất gật đầu nói phải.
Trạch viện thành Đông, phụ nhân mập lùn đứng ở cửa phòng, hai tay chùi lên khăn quấn trước váy, thái độ vô cùng khẩn trương, không lâu sau, một ông cụ râu tóc bạc trắng đi ra, ông cụ quẩy hòm thuốc. Sau khi ra ngoài thì chắp tay với phụ nhân mập lùn, một nam tử trẻ tuổi đi tới, người này dáng dấp tuấn tú, thân mặc trường bào màu lục sạch sẽ, nhìn rất giống công tử đại hộ. Ông cụ chắp tay với nam tử, nói. “Công tử, bệnh của phu nhân lão phu đã kê toa điều dưỡng, có điều thân thể vốn yếu ớt, lại đi đường xá xa xôi, tốt nhất không nên lao lực vận động mạnh khiến thương thế tái phát, nên ở lại điều dưỡng mấy tháng, lão phu khai phương thuốc củng cố, cho người đi hốt thuốc rồi lập tức sắc cho phu nhân uống, đừng để cho cô ấy tổn hại tinh thần, dưỡng cơ thể nhiều hơn, thì sẽ không sao nữa.”
Nam tử nghe vậy thì hơi lúng túng. “Cô ấy không phải..” Ngay sau đó lại nói. ” Được rồi, đa tạ đại phu, chỉ sợ bệnh cứ tái đi tái lại, ngày sau ắt hẳn phải phiền đại phu thêm rồi.” Dứt lời móc một thỏi bạc từ tay áo đặt vào tay đại phu. “Đây là tiền xem bệnh lần này.”
Nam tử ra tay hào phóng, tất nhiên ông cụ không có gì để nói, làm một thế lễ rồi rời đi. Đợi sau khi ông cụ đi khỏi, phụ nhân mập lùn mới nói. “Nhị thiếu gia, theo lời đại phu nói, tốt nhất nên để Liêu tiểu thư ở lại kinh thành ít lâu, miễn cho…”
“Chu ma ma,” Cẩm Nhị nghe vậy cười nói. “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ đưa Liêu tiểu thư đi sao? Đừng lo, tạm thời các ngươi cứ ở đây, bên phía mẹ ta ta sẽ gửi thư báo tin, thời gian này phiền Chu ma ma chăm sóc Liêu tiểu thư.”
“Nhị thiếu gia nói gì thế ạ?” Chu ma ma sợ hãi. “Lão nô tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho Liêu tiểu thư.”
Đang nói, chợt nghe tiếng nữ tử ho khan từ trong phòng truyền ra, ngay sau đó, một giọng nữ yếu ớt truyền tới. “Nhị thiếu gia xin dừng bước, Liêu Mộng còn có lời muốn nói với Nhị thiếu gia.”
Chu ma ma thấy vậy, vội nói. “Lão nô đi tiễn đại phu, Nhị thiếu gia vào trong đi.” Dứt lời thì đi ra ngoài, Cẩm Nhị do dự, xưa kia mặc dù hắn hay vào chốn trăng hoa, nhưng đều gặp dịp diễn trò, không phải thật, sau chuyện đó cũng sẽ không ai truy cứu thanh danh những cô gái kia, nhưng cô nương nhà đàng hoàng thì khác, dẫu sao cô nam quả nữ ở cùng một phòng thì hơi vượt lễ. Tuy nhiên nghĩ rằng dù sao Liêu Mộng cũng là bệnh nhân, lại được mẹ mình ngàn dặm cho người đưa đến kinh thành, nên cũng thôi. Vén áo bào rồi bước vào phòng.
Bên trong sạch sẽ ngăn nắp, có mùi thuốc nhàn nhạt, trên bệ cửa sổ thậm đặt một chậu hoa lan, hiển nhiên chủ nhân là một người cao nhã, dù bệnh tật quấn thân cũng không thay đổi. Cô gái dựa ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng vì thế mà càng thêm điềm đạm đáng yêu, nàng ta kính cẩn gật đầu với Cẩm Nhị. “Nhị thiếu gia.”
Cẩm Nhị nói. “Không cần đa lễ, người cô còn rất yếu ớt, vẫn đừng tùy tiện cử động thì hơn.”
“Nhị thiếu gia lòng dạ Bồ tát.” Nữ tử mỉm cười nói. “Liêu Mộng tự biết tấm thân này không xứng với Nhị thiếu gia, lời nói năm xưa giữa hai nhà cứ coi như đùa giỡn, chờ người khỏe hơn chút, Liêu Mộng trở về Giang Nam, sẽ không quấy rầy Nhị thiếu gia thêm. Chẳng qua khoảng thời gian này phiền Nhị thiếu gia quá nhiều, trong lòng quả thực áy náy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải nói một tiếng cám ơn với Nhị thiếu gia.”
“Cô không cần cảm ơn ta, ngược lại là ta..” Cẩm Nhị do dự, rốt cuộc như hạ quyết tâm thật lớn, nói. “Chuyện này là Hoàng gia ta có lỗi với cô. Ta..”
“Nhị thiếu gia nói vậy sai rồi,” Liêu Mộng cười thản nhiên. “Ấy có liên quan gì với Nhị thiếu gia đâu, ban đầu khi hai nhà nói chuyện, ta ngươi hai người chỉ mới là trẻ nhỏ. Nay, nay phụ mẫu ta không còn, lời nói năm xưa càng giống lời đùa, không phải thật. Chẳng qua Chu ma ma thương ta, cứ muốn ta tới nói thử, Nhị thiếu gia ngàn vạn chớ trách bà ấy. Bây giờ Nhị thiếu gia đã có người thương, ta cần gì phải làm người cầm gậy đánh uyên ương chứ, cho nên Nhị thiếu gia ngàn vạn đừng nói gì mà có lỗi với ta.”
Lời nói thông tình đạt lý, đổi lại bất kỳ cô gái nào khác nếu không quậy không nháo, nét mặt cũng sẽ có đôi phần buồn bã, ít nhất tuyệt đối không dễ nói chuyện như cô gái trước mặt. Trong mắt Cẩm Nhị thoáng qua một tia tán thưởng, vừa ngậm chút cám ơn và vừa áy náy. “Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tuy nhiên bệnh của cô nương còn chưa khỏe, ít nhất hãy cho tại hạ một cơ hội thay cô nương mời đại phu.”
Liêu Mộng mỉm cười, hai người nói sang chuyện khác. Cẩm Nhị thường ngày theo Tiêu Thiều nên kiến thức rộng, lại biết làm sao để khiến nữ tử vui, từng cử chỉ hành động của Liêu Mộng đều không nằm trong dự liệu của hắn, không hề hạn hẹp nhỏ mọn như những cô gái khác, cũng khá có trình độ, hơn nữa tính tình lại dịu dàng như nước, hai người trò chuyện thật vui, sắc trời đã tối lại không hề phát giác. Mãi đến tối, Chu ma ma giữ lại dùng cơm, cùng ăn cơm xong Cẩm Nhị mới về phủ.
Vừa về đến vương phủ, Lộ Châu thêu vá xong đúng lúc tới nhà bếp tìm đồ ăn lót bụng, trùng hợp gặp được Cẩm Nhị, lập tức kêu. Cẩm Nhị đứng lại, Lộ Châu đi tới, lấy hai miếng mẫu đơn cao từ trong giỏ ra đưa cho hắn. “Hôm nay phòng bếp nhỏ làm bánh ngọt, Thiếu phu nhân thưởng, cố ý giữ lại cho huynh hai miếng, ăn đi.”
Lộ Châu cười như vô tâm vô phế, mẫu đơn cao tản ra mùi thơm, nhưng Cẩm Nhị vừa ăn cơm xong, tay nghề của Cha ma ma không tệ, cộng thêm hắn đã lâu không ăn thức an Giang Nam, tất nhiên ăn nhiều hơn một chút, nào ăn nổi bánh ngọt nữa. Đưa tay nhận lấy, cười nói. “Được, chút nữa về ta sẽ ăn.”
“Chỉ hai miếng bánh ngọt thôi, huynh đợi về mới ăn làm gì?” Lộ Châu bỉu môi nói. “Đừng nói với ta là Cẩm y vệ các huynh rất ít ăn mẫu đơn cao, ăn ở đây luôn đi, để nguội thêm sợ ăn vô sẽ khiến bụng khó chịu.”
Lộ Châu có ý tốt, thật ra cô nói như thể vô tình thế thôi, chứ bánh này là do cô cố ý để dành cho Cẩm Nhị, phải thấy Cẩm Nhị ăn vào mới vui. Cẩm Nhị nhíu mày, xin tha nói. “Bà cô ơi, ta mới vừa ăn bên ngoài rồi, bây giờ thật sự không ăn nổi, hay là chờ ta về phòng rồi ăn sau nha.”