Cùng lúc đó, sủng phi Tưởng Đan bất kính với hoàng đế, nói năng xấc xược trước mặt hoàng đế, nhận lãnh kết cục loạn cộn đánh chết. Về phần Vương Liên Nhi, đột nhiên gặp bệnh hiểm nghèo, được đưa ra ngoài cung chữa bệnh. Người ngoài suy đoán chắc hẳn hậu cung đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không hề mò được chút gì, mặc cho người khác suy đoán muôn vàn khả năng, nhưng không hề có câu trả lời, mọi thứ trở thành một bí ẩn. Hoàng đế vừa cất nhắc ba sủng phi, hai người đã đột nhiên im hơi lặng tiếng biệt tích, chỉ còn lại một Mục Tích Nhu lạnh như băng, thói đời biến hóa nhanh như gió, thật sự khiến người ta thổn thức.
Màn đêm âm hàn, ở một nơi bị bỏ hoang trong cung, quạ đen đậu lại, cất tiếng kêu đầy quỷ dị. Có không ít người đang đứng trong hoa viên, người bị vây ở giữa té xuống đất, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt. Đây là một mảnh sân bỏ hoang, dù ở trong cung, nhưng hình như đã nhiều năm không có người ở, đến cả một người cũng không có.
Cô gái trên đất trông rất nhếch nhác, miệng bị nhét vải, phát ra âm thanh ư ư vô ích, đôi mắt trừng cực lớn, tròng mắt như sắp lòi ra, hiển nhiên đã cực độ sợ hãi.
Khiến người ta kinh ngạc là, bên cạnh nữ nhân này, có một con trâu đen cắm cày, trong cung có trâu dùng để cày ruộng đã rất hiếm gặp. Mà trâu này lớn lạ thường, cây cày được làm hoàn toàn từ đá, tựa như một ống lăn bằng đồng vậy, nhìn đã thấy nặng cực kỳ.
Thái giám cầm đầu giọng the thé, âm dương quái khí nói. “Cẩn thận một chút, kẻo đè hư người vào lúc này.” Dứt lời quay đầu, nói với cô gái khoác áo ngoài đỏ thẫm. “Xin Vương phi tạm lùi về sau một bước, để tránh làm bẩn y phục.”
“Không sao,” Giọng cô gái dịu dàng như gió. “Cố ý đến tiễn Tứ muội một đoạn đường, Bổn vương phi không quan tâm những thứ này.” Nàng nhìn cô gái vẫn đang giãy giụa trên đất, mỉm cười nói. “Tứ muội đừng sợ, vì để ngươi ra đi thanh thản, tỷ tỷ cố ý tới tiễn ngươi, nhìn ngươi bị hình, có cố nhân bên cạnh bầu bạn, có lẽ ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Ư ư..” Cô gái phí sức lăn lộn, đôi mắt đầy thù hận bắn về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn không chút tránh né, ôn hòa nói. “Tứ muội ngày thường lương thiện, chưa bao giờ nhìn những thứ máu me, nghĩ hắn không biết luật hình này là gì. Nếu tỷ tỷ đã có mặt ở đây, vậy thì nên nói trước cho Tứ muội biết, miễn cho lát nữa Tứ muội cảm thấy xa lạ, không biết mình đang đối mặt với thứ gì.”
Cơ thể Tưởng Đan run lên, không động đậy nữa, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn.
“Đây gọi là thạch hình, là luật hình được định ra từ lúc Đại Cẩm khai quốc tới nay. Chuẩn bị cho những nữ nhân không giữ phụ đạo, luật hình này, cố ý nhằm vào cơ thể người dơ bẩn. Nếu có nữ nhân hồng hạnh vượt tường, thân mang dã loại của nam nhân khác, bị bắt được, sẽ dùng luật hình này. Luật hình này chính là để người nằm trên đất, để trâu kéo cút đồng từ từ cán qua bụng, nghiền nát dã loại ra từ hai bên hông, lúc nghiền ép cần có kỹ xảo, không thể để người đó đau chết, phải khống chết tốt lực đạo. Từng lần từng lần cán qua bụng, khiến ruột gan cũng bị nghiền ra, san bằng bụng, chỉ còn lại tấm da người, lúc ấy mới tắt thở. Tứ muội, đây chính là thạch hình.”
Nàng nở nụ cười diễm lệ quyến rũ, giọng điệu nhu hòa, cố tình từng lời nói ra lại khiến người khác không rét mà run, từng câu từng chữ đều âm hàn lạnh lẽo, càng khiến người ta sợ hãi hơn. Tưởng Đan nghe vậy, giãy giụa càng thêm hung hãn, gần như liều mạng dùng hết sức lực cuối cùng để thoát khỏi khống chế——luật hình này, thật sự quá đáng sợ.
Tưởng Nguyễn vẫn ung dung nhìn nàng ta, lại nhìn đồng hồ cát, đột nhiên nói. “Đến giờ rồi, bắt đầu hành hình đi.” Hoàng đế quả nhiên dùng thạch hình như nàng dự đoán, đây chính là luật hình sinh ra để dành cho nữ nhân hoài thai con của gian phu. Hoàng đế muốn bí mật xử lý Tưởng Đan, nàng muốn đến tận mắt tiễn nàng ta một đoạn.
Tưởng Đan liều mạng giãy giụa, lão thái giám vung tay lên, giọng the thé nói. “Hành hình —— ”
Bốn người chia ra chói chặt tay chân Tưởng Đan, đè nàng ta trên đất, con trâu nặng nề hắt hơi một cái, dù cách rất xa, nhưng cũng có thể ngửi được mùi máu tanh từ khối đá kia truyền tới. Trên trục đá vẫn còn sót lại vệt đỏ quỷ dị, hẳn chính là vết máu.
Tưởng Đan liều mạng lắc đầu, trâu nước từng bước nặng nề kéo cối đá tới gần, khoảnh khắc cút đồng nặng nề tiếp xúc cơ thể. Nàng ta vốn đang trần chuồng, tiếp xúc lạnh lẽo khiến nàng ta trợn to mắt, tựa như muốn thét lên, tuy nhiên miệng bị chặn lại, con ngươi gần như rơi khỏi hốc mắt.
Tưởng Nguyễn hờ hững đứng ở một bên, cối đá từ từ nghiền qua cơ thể Tưởng Đan, nhắm ngay vào bụng, mặc dù trong bụng Tưởng Đan không có thứ gọi là dã loại, nhưng lần đầu tiên đè xuống, vẫn rịn ra một ít máu, mà vẻ mặt Tưởng Đan hết sức đau đớn, ngay cả thù hận cũng không phát ra được.
Người kéo trâu không dám ngừng nghỉ, lập tức bắt đầu lần thứ hai, luật hình này chú trọng kỷ xảo, không thể khiến người lập tức đau chết, phải bảo đảm giữ được hơi thở đến cuối cùng. Lần thứ nhất nghiền xong, lập tức có người bước lên rải một lớp muối lên bụng Tưởng Đan.
Thời gian từng giây trôi qua, người ở đây không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng dù cho họ đã từng chứng kiến nhiều lần, nhìn thấy luật hình tàn khốc vẫn không cách nào thờ ơ. Tiếng kêu thê lương thảm thiết của cô gái không ngừng quanh quẩn ở cung điện, bôi lên một lớp màu ảm đạm cho cung điện âm u, tựa như địa ngục trần gian.
Không biết đã qua bao lâu, thái giám phất tay, người kéo trâu lui qua một bên. Trên mặt tuyết chỉ còn sót lại một tấm da người, mong mỏng phơi bày, bên cạnh là một đống uế vật đủ mọi màu sắc, không khí ngập tràn mùi thịt sống tanh tưởi. Thị vệ đi theo mắc ói, nhìn cô gái mặt không đổi sắc đứng đó, cảm thấy không rét mà run. Cảnh tượng này ngay cả nam nhân cao to như họ nhìn mà còn phát sợ. Sao Tưởng Nguyễn có thể bình tĩnh từ đầu tới cuối như vậy, ngay cả một chút khó chịu cũng chưa từng thấy.
Tưởng Nguyễn rủ mắt, Tưởng Đan ôm theo lòng lang dạ chó ở bên cạnh Triệu Mi, Triệu Mi luôn đối xử với nàng ta rất tốt, nàng ta lại ác độc báo đáp, loại người ấy hẳn chẳng có tim gan, hoặc có lẽ tim gan phèo phổi đều đã biến đen, nàng muốn nhìn thử xem, nhìn Tưởng Đan chết với cái xác trống không, xem thử tim gan nàng ta có đen như trong tưởng tượng hay không.
“Công công, tấm này da người ta có thể mang đi không.” Tưởng Nguyễn nhẹ giọng nói, Thiên Trúc thuận thế nhét một thỏi kim nguyên bảo nặng trĩu vào tay lão thái giám. Lão thái giám cười như hoa. “Dĩ nhiên, dĩ nhiên, chỉ cần Vương phi dọn dẹp sạch sẻ, việc này được tất, nô tài cũng được nhẹ nhõm.”
“Vậy thì cám ơn.” Tưởng Nguyễn mỉm cười, quay sang bảo Thiên Trúc. “Đem vật này, đưa đến thiên lao. Dầu gì cũng là con gái ruột thịt của Tưởng thượng thư, cha con bọn họ, cũng nên gặp nhau lần cuối.”