“Toàn lực ngăn cản, trực tiếp gi.ết chết. Giết một người lời một người, giết hai người lời một đôi.” Tưởng Nguyễn từ tốn nói. “Ta vẫn ngồi tại đây, bất kể xảy ra chuyện gì, ta tới chịu trách nhiệm!”
Từng câu nói của nàng luôn có thể khiến người khác yên lòng, như nắm chặt tâm tư từng người. Ví dụ hiện tại, một câu nói k.ích thích lòng bảo vệ của đám thị vệ. Một nữ nhân lại can đảm thấy chết không sờn, thân là người vương phủ, sao có thể lùi bước trước mặt soi đói? Bất tri bất giác, nàng trở thành trụ cột của người cả phủ Cẩm Anh vương, tựa như chỉ cần nàng ở đây, sẽ không có bất kỳ thứ gì đáng sợ nữa.
Nhưng giờ khắc này trong lòng Tưởng Nguyễn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Dù phủ Tướng quân cách đây không xa, nhưng đám người kia hiển nhiên đều là tử sĩ Tuyên Ly phái ra, hạ thủ tuyệt đối không lưu tình. Trước lúc Triệu Nghị dẫn binh tới được đây, mọi việc đều là ẩn số. Tuy nhiên bất luận trong lòng nghĩ thế nào, đều không thể để lộ một phần. Theo tình huống hiện giờ, chỉ cần nàng có một tia dao động, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ người trong Cẩm Anh vương phủ.
Thời gian trôi qua dưới sự khẩn trương của tất cả mọi người, mỗi một khắc đều như kéo dài thêm, trà trên bàn còn chưa lạnh, đã nghe thấy tiếng thét gào của thị vệ từ ngoài truyền tới--- người của đối phương vọt vào trong sân rồi.
Tưởng Nguyễn cười khẽ.
Đèn đuốc sáng choang, chỉ chốc lát, đã nhìn thấy những kẻ tay cầm đuốc chạy vào, vây quanh cả việc đến nước chảy không lọt. Đám người kia mặc y phục của binh lính, liếc mắt nhìn, trái lại cũng khá giống, tuy nhiên sát khí trong mắt đã chứng minh ý đồ của chúng.
Tình huống hiện tại đã nghiêng về một bên.
Sau khi vây quanh cả viện, đám người đó không lập tức hành động. Kẻ cầm đầu bước ra. Chuyện hôm nay không phát triển đúng như kế hoạch. Lúc nhận nhiệm vụ chủ tử đã nói, nếu gặp Tưởng Nguyễn, sẽ xảy ra biến cố. Thoạt đầu gã vẫn không để trong lòng, chỉ là một nữ nhân thôi, quá lắm là dựa vào thế lực của nam nhân mà tác oai tác quái. Nhưng tận khi đến Cẩm Anh vương phủ mới phát hiện không phải vậy, tính huống bất ngờ khiến chúng suýt đã sứt đầu mẻ trán.
Các nhà trên con đường này bốc cháy chắc chắn không thoát khỏi liên quan với người trong phủ này, nếu không họ không sớm không muộn cố tình chọn lúc này lấy nước dập lửa, đả động người cả con phố. Thân phận của bọn chúng bại lộ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, trở về cũng chỉ có đường chết. Hoả hoạn đột ngột khiến kế hoạch của chúng rối loạn. Thấy đạn tín hiệu đã được bắn ra, chắc hẳn là đạn tín hiệu gọi Cẩm Y vệ, gã cầm đầu rét lạnh, nghĩ đến đội ngũ xuất quỷ nhập thần kia, lòng tràn đây sợ hãi. Nhưng lệnh của chủ tử không thể cãi lại, thân là tử sĩ, phải có tự giác của tử sĩ.
Một đường xông vào Cẩm Anh vương phủ, thủ hạ giao phong với thị vệ, cố ý làm ra tư thái hung tàn, vốn định khuấy loạn cả vương phủ để tiện làm việc. Trên đường ngay cả một gã hầu và tỳ tử cũng không thấy, trừ thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, căn bản chẳng thấy được người nào khác. Im lặng chém giết căn bản không thể đe dọa chấn nhiếp, thậm chí muốn tìm một người để hỏi ra bí mật cũng không thấy, không khí hết sức cổ quái. Giờ phút này đến được đây, nhìn thấy trong phòng chính có người ngồi giữa một đám thị vệ, lòng đã biết nhất định là nữ chủ nhân.
Trên thực tế, người của chúng đã sớm mai phục bên ngoài, nếu Tưởng Nguyễn chạy ra khỏi Cẩm Anh vương phủ, tất nhiên sẽ bị bọn chúng đuổi giết. Trước khi Cẩm y vệ tới, chưa chắc Tưởng Nguyễn có thể thoát được. Kế hoạch của chúng không có sơ hở, chỉ tính sai việc Tưởng Nguyễn không hề rời khỏi Cẩm Anh vương phủ, nàng căn bản không có ý định chạy trốn.
Hành động này thật sự quá ngu xuẩn, gã thủ lĩnh cảm thấy không tưởng tượng nổi, bởi vì dưới tình huống này, bảo vệ người quan trọng nhất trong phủ là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu. Nghe nói Tiêu Thiều rất để tâm đến Hoằng An quận chúa này, nếu đã vậy, càng nên đặt an toàn của Tưởng nguyễn lên hàng đầu, tuy nhiên Tưởng Nguyễn không hề rời khỏi Cẩm Anh vương phủ, đây chính là chuyện bất ngờ.
Hiện tại thị vệ bảo vệ Tưởng Nguyễn đang đứng ngoài phòng chính, người hầu đứng hai bên khảy than trong lò bạc, quản gia có râu đứng ung dung một bên, không ai nhìn về hướng này, không ai nói gì, tựa như mọi việc vẫn bình thường, Như không nhìn thấy chúng dẫn binh xông vào vậy.
Mọi thứ quá đỗi bình yên, vốn là cảnh tượng ấm áp bình thường, tại đây lại tỏ ra vô cùng quái dị.
Thủ lĩnh tiến lên trước mấy bước, một nữ tử ngồi trên chủ vị ở phòng chính. Y phục đỏ nhạt thêu mai, ngoài khoác một chiếc áo lông cáo đỏ rực. Chiếc áo khoác lông cáo bóng loáng, da lông sáng rỡ, trong màn đêm vẫn vô cùng chói mắt. Nổi bật hơn cả áo lông cáo là dung mạo của nữ tử, tay nàng cầm một chiếc lò sưởi nhỏ, hơi cúi đầu, lông mi dài cong vút khẽ động, đôi mắt như nước mùa thu rung động lòng người, làn da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, tuy chưa thấy hết mặt, lại khiến người khác cảm thấy từng cử chỉ của nàng đều tuyệt mỹ, quả nhiên gieo họa cho người ta.
Hình ảnh này quá đỗi đẹp đẽ, đến mức khiến người khác không đành lòng kinh động. Gã thủ lĩnh lấy lại bình tĩnh, ngoắc tay, thủ hạ dần ép sát tới gần. “Ngươi là Hoằng An quận chúa?”
Thiếu nữ hồng y từ từ ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt quyến rũ minh diễm, như tới thời điểm hiện tại mới nhìn thấy ánh lửa, thần sắc khẽ động, chốc lát rồi biến mất, cười rất nhạt nói. “Đúng vậy.”
“Xin lỗi quận chúa,” Người nọ cười lạnh. “Trên đường đến Hoàng tuyền, tại hạ sẽ đốt một chút giấy tiền vàng bạc cho ngươi!” Thần sắc gã âm trầm, trong mắt có mấy phần hoài nghi.
Không biết có phải trùng hợp hay không, kẻ dưới tay Tuyên Ly đều có mấy phần tương tự hắn, nhất là về mặt đa nghi. Biểu hiện của Tưởng Nguyễn càng bình tĩnh, thì càng khiến chúng khẩn trương, rất sợ bên trong có âm mưu. Chậm chạp không động thủ, cũng vì nguyên nhân này, hẳn vì sợ nàng giở thủ đoạn, hoặc do trước khi tới đây Tuyên Ly đã cảnh cáo chúng.
Trong mắt Tưởng Nguyễn lóe sự khinh thường, nếu đứng ở vị trí của kẻ kia, nàng tuyệt đối sẽ không do dự như vậy. Sinh tử sống chết, cần phải ngoan tuyệt, trông trước trông sau, chỉ oan uổng mạng mình mà thôi. Nàng khẽ thở dài, không nói gì.
“Quận chúa có ý gì?” Người nọ càng thêm hoài nghi. Chợt nghe thấy giọng nói ẩn chưa tiếng cười của Tưởng Nguyễn. “Muộn rồi.”
“Muộn gì chứ?” Người nọ sửng sốt, sau đó cười lạnh mà gằn. “Là bọn Cẩm Y vệ tới cứu viện?”
“Muộn rồi.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh nói. “Cẩm Y vệ sẽ không tới, chủ tử của các ngươi sẽ không thăm dò được gì cả.”
Người nọ cả kinh, suýt lui về sau hai bước, chỉ cảm thấy tròng mắt Tưởng Nguyễn sáng kinh người, khí thế chấn nhiếp. Gã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói. “Quận chúa cần gì lừa mình gạt người, chết đến nơi còn cứng miệng.”
“Vốn dĩ ta cứ nghĩ, rốt cuộc các ngươi định làm gì, giờ ta đã biết.” Nàng cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, rực rỡ trước ánh lửa, giọng lại chứa lãnh ý làm người khác giật mình. “Tối nay các ngươi vừa không lấy được mạng ta, vừa không dò xét được sâu cạn của Cẩm Y vệ, tất nhiên, cũng không thoát nổi khỏi vương phủ, càng không có cơ hội sống sót. Cho nên ta nói,” Nàng nhún vai. “Muộn rồi.”
Nàng nói như vậy, khiến người nọ càng thêm căng thẳng hơn, tựa như rắn bị nắm bảy tấc, không tránh khỏi bị nàng ảnh hưởng tinh thần, không còn chắc chắn như vừa nãy nữa. Ra dấu muốn sai thủ hạ ra tay, nhưng vừa vương tay được một nửa, nghe tiếng xé gió truyền tới, gã chưa kịp quay đầu, đã nhìn thấy trước ngực mình đang cắm một mũi tên. Mũi tên không biết xuất hiện từ đâu xuyên thẳng từ sau lưng đến trước ngực.
Trên mái nhà phủ Cẩm Anh vương, từng cái bóng đen không biết xuất hiện từ lúc nào, không tiếng động hòa vào màn đêm, ngoài cửa có người quát to. “Trộm cướp ngang ngược, thủ thành Triệu Nghị ở đây, còn không mau buông tay chịu trói!”
Mọi người cả kinh, gã thủ lĩnh từ từ gục xuống, giọng Tưởng Nguyễn chợt xa chợt gần truyền vào tai gã, mang theo sự châm biếm. “Đường xuống Hoàng tuyền, thỉnh quân đi thong thả.”
Thủ lĩnh vừa chết, đám người dưới loạn thành một đoàn, không đếm xỉa gì nữa, lao vào hỗn chiến với người Triệu Nghị mang tới, Tưởng Nguyễn đứng dậy từ chỗ ngồi. Trên nóc nhà là nhóm ẩn vệ Cẩm Nhị, vừa rồi nói chuyện với gã thủ lĩnh chỉ vì muốn kéo dài thời gian. Ẩn vệ ẩn mình trong tối, tạo cảm giác xuất quỷ nhập thần, chèn ép nhuệ khí của bọn chúng. Hiện giờ nàng đã thấy rõ, quả nhiên đám người này đều là tử sĩ, nghĩ thủ lĩnh đã chết, tối nay không hoàn thành nhiệm vụ trở về cũng chỉ có một con đường chết, cá chết lưới rách. Triệu Nghị và đám người đó hỗn chiến, chưa chắc đã nắm được phần thắng, tuy nhiên nhất thời nước xa không cứu được lửa gần, còn ai có thể giúp được đây.
Nàng suy nghĩ đối sách, lại không chú ý mấy tử sĩ thừa cơ ép sát đến gần mình. Lâm quản gia vừa cùng ẩn vệ bàn bạc, một mình Tưởng Nguyễn đi tới cửa viện, Bạch Chỉ và Liên Kiều kinh hô, Thiên Trúc phi thân nhảy lên, đá văng thanh đao trước mặt Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn quay đầu lại, Thiên Trúc kéo tay nàng vội nói. “Cô nương vào phòng tránh một chút, nơi này quá loạn.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, giờ Triệu Nghị đã tới, nàng ở đây chỉ thêm liên lụy, nên đi theo Thiên Trúc và mấy nha hoàn vào phòng. Ai ngờ đi được một nửa, Thiên Trúc lại bị tử sĩ quấn lấy, càng lúc càng nhiều tử sĩ vây quanh, nàng lại là mục tiêu sống. Nhóm ẩn vệ cũng nổi điên dây dưa với đám tử sĩ, không ai thoát ra được để cứu nàng. Tưởng Nguyễn nhìn nhóm Liên Kiều mấy cái, xoay người chạy về một hướng khác, nếu ở cùng nàng, nhóm Liên Kiều cũng sẽ bị liên lụy.
Vừa chạy vào hành lang, cổ chân bất ngờ bị nắm lấy. Tưởng Nguyễn cúi đầu nhìn, một tử sĩ bị thương nặng giờ tỉnh lại, dùng hết sức lực toàn thân túm lấy chân nàng. Sức lực cực lớn, nàng làm cách nào cũng không thoát nổi, một tử sĩ khác thấy vậy, không do dự bổ một đao về phía đầu Tưởng Nguyễn. Nàng không thể nhúc nhích, đứng im tại chỗ nhìn đao rơi xuống đầu mình, mắt thấy sẽ bỏ mạng tại đây.
Tề Phòng lao vào vừa tìm được Tưởng Nguyễn thì ập vào mắt là cảnh tượng này, lập tức tê tâm liệt phế hét lên. “Tưởng Nguyễn!”
Sự chua xót và đau đớn trong giọng nói như muốn nhấn chìm người khác, Tưởng Nguyễn chưa kịp phản ứng, một giây sau, một bóng đen phi thân nhảy tới, bảo hộ nàng trong ngực, khó khăn tránh khỏi lưỡi đao.
Cơ thể lạnh như băng mang theo mùi hương quen thuộc, Tưởng Nguyễn trố mắt, dưới ánh trăng, nam nhân lạnh lùng phun ra bốn chữ. “Tự tìm cái chết.”