Tuyên Ly lắc đầu. “Ngươi sai rồi. Ngươi chỉ thấy Tưởng thượng thư đưa Tưởng Đan đưa vào cung, nhưng không thấy Tưởng Đan vì thế đã tốn bao nhiêu sức lực?! Có phải ngươi cho rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Tưởng Đan và phụ hoàng, thật sự đúng như lời người khác nói sao, chỉ là một sự trùng hợp, là Tưởng Đan may mắn đấy à?”
Tưởng Siêu không nói gì, không phải chưa từng hoài nghi, tuy nhiên trong lòng gã Tưởng Đan thật sự quá vô dụng, vô dụng đến độ gã không thể thể nảy lên bất kỳ hoài nghi nào với Tưởng Đan. Dựa vào tính tình và thủ đoạn của Tưởng Đan, làm sao có thể tính toán vua một nước?
“Ngươi xem, đây chính là chỗ xấu của ngươi.” Tuyên Ly than thở. “Theo ta thấy, Tưởng thượng thư đúng là rất biết nuôi con gái, Tưởng gia Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư, thật sự được nuôi dưỡng thành người ‘vạn dặm mới tìm được một’.” Hắn cười như không cười nhìn Tưởng Siêu. “Tứ muội này của ngươi, là một con rắn độc, sợ rằng còn biết ẩn nhẫn hơn ngươi nhiều. Ngươi nhìn đi——” hắn hướng về phía Tưởng Đan hất càm một cái.
Tưởng Siêu nương theo cái nhìn của hắn, thấy Tưởng Đan đang cười đùa với cung nữ, nhìn chẳng hề giống một vị Mỹ Nhân, không có phẩm giá, rồi chợt gã giật thót, nhìn thấy sau lưng Tưởng Đan xuất hiện một bóng người mặc hoàng bào đang chậm rãi đi tới.
Chính là hoàng đế.
Hôm nay hoàng đế chỉ tùy ý tới hoa viên đi dạo, từ xa nghe thấy tiếng nữ nhân cười đùa huyên náo, âm thanh trong trẻo dễ nghe tựa như chuông bạc, vừa nghe đã bị sự vui vẻ ấy lây nhiễm. Ông ta vừa nghĩ thế, cố ý đi vòng tới, muốn nhìn thử xem là vị nào.
Vừa nhìn thấy thì hơi ngây ngốc, một cô gái đứng giữa nhóm cung nữ, một tay nhấc giỏ hoa, tay còn lại khẽ vuốt cành hoa hải đường vén bên tai, mặt mang nụ cười tươi, đôi mắt cười thành trăng khuyết, sáng trong, rất đáng yêu. Nữ tử mặc một bộ xiêm y màu hồng đào, trên khoác chiếc áo màu ngọc lục bảo, xinh đẹp bức người, tự thân toát ra mị lực thanh xuân. Dáng vẻ chỉ xinh đẹp bậc trung, nhưng mọi cử chỉ đều mang theo sự yêu kiều độc hữu, mọi thứ không có vẻ gì là giả vờ, tự nhiên mà tràn đầy sinh cơ. Cho dù đứng giữa một đám cung nữ, cũng có thể khiến người khác vừa nhìn đã chú ý tới.
Hoàng đế đi lên phía trước nói. “Nàng tên gọi là gì?”
Nữ tử như bị dọa giật mình, xoay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy hoàng đế mặt đỏ lên, có lẽ vì cười đùa thời gian lâu, trên trán rỉ mồ hôi, thật sự rất đáng yêu. Khẽ cúi đầu xuống, như có chút luống cuống và hốt hoảng, ít giây sau mới nói. “Thần thiếp… Thần thiếp tên Tưởng Đan.”
“Là nàng——” Lúc nàng ta ấp úng, hoàng đế đã nhận rõ mặt. “Đêm đó bồi trẫm tâm sự một đêm chính là nàng.”
Hoàng đế trăm công nghìn việc, đã gặp quá nhiều mỹ nhân, sắc nghệ song tuyệt nhiều không đếm xuể, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, ai không phải mỹ nhân xinh đẹp. Vì thế, cũng khó ai có thể để lại ấn tượng trong lòng ông ta. Mà thiếu nữ chất phát đêm hôm đó chẳng qua chỉ như một ánh sáng chợt lóe trong mắt hoàng đế, ông ta thăng phẩm cấp của người này lên rồi sau đó cũng bỏ quên đi, hôm nay đột nhiên gặp nhau, lại khiến ông ta có cảm giác tươi đẹp. Lần này hoàng đế không muốn chú ý Tưởng Đan, cũng rất khó. Nếu nói lần trước chỉ là một chốc thoáng qua, vậy hôm nay Tưởng Đan, đã để lại một ấn tượng độc hữu trong lòng đế vương. Ấn tượng này hoàn toàn bất đồng với Vương mỹ nhân, Mục mỹ nhân. Đế vương đã sớm nhìn quen mỹ nhân ôn ngôn dịu dàng và mỹ nhân lạnh lùng, bắt đầu từ giờ phút này đã chú ý tới mỹ nhân đáng yêu tràn đầy sức sống.
Ông ta cười nói. “Đứng lên đi, bồi trẫm đi dạo.”
Xa xa, Tuyên Ly nhíu mày. “Nhìn thấy không? Đây chính là thủ đoạn của Tứ muội ngươi.”
Tưởng Siêu khó tin nhìn chằm chằm Tưởng Đan sóng vai đi cùng đế vương ở xa xa, ngay khoảnh khắc kia, nàng ta nở nụ cười đáng yêu hoạt bát, khiến gã nhìn thấy mà không khỏi khiếp sợ. Tứ muội này khi còn ở Tưởng phủ chỉ có một biểu cảm, là kinh hoàng và khiếp sợ. Nhưng cảnh vừa rồi khiến gã nhìn đến ngơ ngẩn, gần như cho rằng người mình nhìn thấy và Tưởng Đan không phải cùng một người.
“Không phải nàng ta không tranh thủ, nàng ta đang chuẩn bị thôi.” Tuyên Ly mỉm cười. “Nàng ta giỏi ẩn mình, chuyện không thể vẹn toàn, nàng ta sẽ không làm. Ngươi cứ chờ xem, Tưởng mỹ nhân này, rất nhanh thôi sẽ đạt được thánh sủng.”
“Nhưng,” Tưởng Siêu nén nỗi khiếp sợ trong lòng, hỏi. “Sao nó có thể chịu hợp tác với chúng ta chứ?”
“Trong mắt nàng ta có dã tâm,” Tuyên Ly nói. “Người có dã tâm, lá gan cũng sẽ không nhỏ. Tưởng Siêu, lúc rảnh rỗi, ngươi hãy lui tới với Tứ muội này nhiều hơn. Nàng ta nhất định sẽ động tâm, bởi vì nàng ta muốn ngồi lên vị trí cao hơn. Mà chúng ta, cũng cần một người có thể nói chuyện trước mặt phụ hoàng.”
Khi Trần quý phi còn tại vị, hắn thuận lợi đủ đường. Bởi vì chỉ cần Trần quý phi thổi vài lời bên gối, hoàng đế sẽ thương tiếc hắn mấy phần. Nhưng nay quý phi thất thế, hoàng hậu và Hiền phi không thể nào nói tốt cho hắn, thái độ của hoàng đế đối với hắn càng ngày càng hời hợt, Tuyên Ly luôn hành xử cẩn thận, lòng đã có cảm giác nóng nảy.
“Vâng, điện hạ.” Tưởng Siêu cúi đầu. “Cẩm Anh vương và Triệu Quang đã lên đường hai tháng có thừa, nay hẳn đã đều đến chiến trường. Hôm qua thám tử báo lại, chiến cuộc đã được khống chế, cứ tiếp tục như vậy...” Gã không nói thêm, chiến cuộc càng thuận lợi, đối với bọn chúng sẽ càng bất lợi. Bọn chúng không thể để Cẩm Anh vương có được chiến công to lớn này. Nay gần như Tiêu Thiều đã tỏ rõ sẽ không đứng về phe bọn chúng, người không thể dùng, chỉ có thể hủy diệt.
“Không cần lo lắng, ” Tuyên Ly lạnh nhạt nói. “Trận chiến này bọn chúng không thắng được, tất bại chi cục, để ý làm gì?” Trong mắt hắn chợt lóe sát khí, vuốt tay áo mình. “Báo cho Hạ Thành, có thể động thủ rồi.”
“Điện hạ?” Tưởng Siêu cả kinh. “Nhanh như vậy?
“Đêm dài lắm mộng.” Tuyên Ly cười nhạt.”
…
Cẩm Anh vương phủ, Tưởng Nguyễn đang ngồi đọc sách trong thư phòng của Tiêu Thiều.
Ở Cẩm Anh vương phủ đã hai tháng, người hầu trong phủ thay đổi đủ phương thức khiến nàng có thể thoải mái nhất, có lẽ quá thoải mái, nên bất giác đã quen với cuộc sống nơi đây. Hai tháng qua, nàng về Tưởng phủ tế bái Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố, cũng gặp qua phu nhân mới cưới của Tưởng Quyền, là một mỹ nhân tiếu diện hổ. Nhưng nay nàng không ở Tưởng phủ, mấy việc ấy cũng chẳng liên quan tới nàng.
Thư phòng của Tiêu Thiều giống như một bảo tàng vậy, có đủ các loại các dạng sách. Nơi Tưởng Nguyễn ở lâu nhất trong những ngày qua chính là thư phòng của Tiêu Thiều, nàng xem qua bản viết tay của Tiêu Thiều, càng xem càng siết chặt cổ tay, chuyện hoài nghi ban đầu cũng dần có ít đầu mối. Tuy nhiên nàng không tiếp tục suy đoán, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Tiêu Thiều cũng có. Giờ điều nàng quan tâm nhất là, chiến sự với nước Thiên Tấn.
Kiếp trước lúc này nàng đang sống hậu cung dầu sôi lửa bỏng, không quá lưu ý đến chiến sự với nước Thiên Tấn. Những điều viết trong thư gửi Tưởng Tín Chi, nàng đã cố nhớ hết chuyện mình có thể nhớ để giúp Tưởng Tín Chi. Những việc khác, nàng thật sự hữu tâm vô lực.
Tuy nhiên nay có thể khẳng định một chuyện, Tuyên Ly nhất định sẽ động thủ vào lúc này. Hiện tại thế đơn Triệu gia lực bạc, Tiêu Thiều lại không ở kinh thành, dựa vào bản tính thừa lúc người khác gặp nguy cháy nhà hôi của của Tuyên Ly, nhất định sẽ không bỏ qua thời cơ tốt bậc này. Thế cục triều đình đang đà nhạy cảm, chỉ cần một chút cử động nhỏ cũng sẽ đưa tới biến hóa long trời lở đất. Tuyên Ly định làm gì, nàng đại khái có thể đoán được một hai.
Đang suy nghĩ, nghe thấy hộ vệ giữ cửa bên ngoài nói. “A, Tứ công tử, thiếu phu nhân ở bên trong.”
Một giọng nam trầm thấp đáp. “Không sao cả, ta vào xem một chút.”
Cửa két một tiếng bị đẩy ra, Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn người tới. Người đến đột ngột, vốn ôm lòng tò mò với Thiếu phu nhân trong lời đồn, vừa mở cửa thì nhìn thấy thiếu nữ ngồi trước bàn đọc sách, đứng ngược sáng nhìn nàng. Dung nhan bị ánh nắng chiếu rọi mà thêm phần mờ ảo, đôi mắt thanh minh cơ trí, tựa như ẩn chứa sự cười nhạo thế tục, tỉnh táo mà lạnh nhạt nhìn hắn.
Bị đôi mắt ấy nhìn đến có hơi lúng túng, sờ mũi ho khan nói. “Tam tẩu đúng không? Ta là Tề Tứ, Tam ca kêu ta tới.”
Mắt Tưởng Nguyễn lóe lên, đánh giá người đối diện. Thanh niên tầm hai mươi, mặc trường bào tím thêu hoa sen, mặt mũi tuấn tú thanh lãng, chẳng qua không hiểu sao lại để râu. Một mỹ thiếu niên xinh đẹp lại bị chờm râu phá hỏng. Nhưng nụ cười ôn hòa, đôi mắt thật dài, ẩn chứa vẻ đào hoa, tuy nhiên trong mắt không hề có vẻ tùy tiện, rất đoan chính.
Đây là Tề điên đồng môn sư huynh đệ của Tiêu Thiều, đứng hàng thứ tư, ở núi Già Nam học quyền mưu triều chính. Đáng tiếc bản lĩnh học được lại không thể tùy tiện sử dụng vào thực tế, những năm qua luôn âm thầm giúp Tiêu Thiều phụ tá Cẩm Y vệ. Nay Tiêu Thiều triệu hắn hồi kinh, thật sự khiến nàng bất ngờ.
Tề Tứ cẩn thận quan sát Tưởng Nguyễn một phen, bỗng nhiên cười nói. “Tam tẩu quả nhiên quốc sắc thiên hương, ban đầu ta còn nghĩ, Tam ca gọi Hạ Ngũ và ta hồi kinh bảo vệ Tam tẩu có phải hơi quá chuyện bé xé ra to rồi hay không, hôm nay xem ra, là Tứ đệ có phúc rồi.”