Một câu nói xé toạt bầu trời, như một cục đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh giữa điện Kim Loan, khiến mọi thứ dậy sóng. Lập tức nhìn thấy một dáng người nhỏ bé được cung nữ thái giám hộ tống đi vào, bóng lưng thẳng tấp, trong mắt như ẩn chứa nỗi buồn, không phải Tuyên Phái thì còn có thể là ai?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tuyên Phái, Thập Tam hoàng tử này gần như vô hình trong mắt triều thần, nếu nói Tuyên Lãng vô năng, nhưng trên còn có Hiền phi che chở, không đến nổi bị người khác ức hiếp. Nhưng Thập Tam hoàng tử chỉ là một hoàng tử do cung nữ thấp hèn sinh ra, nay mẹ đẻ đã qua đời, trong cung không người thăm hỏi, nếu không nhắc tới, có lẽ sẽ chẳng ai còn nhớ trong cung còn có một người như vậy.
Có lẽ hôm nay Tuyên Phái cố ý ăn mặc một phen, mặc một bộ cẩm y trường bào màu xanh hoa sen, màu liên thanh trang trọng, Tuyên Phái bất quá chỉ là một cậu nhóc, mặc màu này có chút quái dị. Mà chiếc áo khoác đang mặc dù là gấm tốt, thế nhưng chắc hẳn là đồ của nhiều năm trước, vừa nhìn đã biết không hề vừa người.
Nhưng dù vậy, thân ảnh nho nhỏ vững bước tới, vóc dáng không cao, nhưng thái độ trầm ổn. Trong mắt hoàng đế cũng không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc, đều nói hành động cử chỉ của một người biểu lộ tính cách của người đó, Tuyên Phái đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, không còn là hoàng tử thấp kém hèn yếu như mọi người nhận định, trái lại có một khí độ phong nhã tài hoa, thậm chí khiến người có mặt sinh ra ảo giác, kể từ hôm nay, vị hoàng tử này sẽ không còn là vật trong ao nữa. Hiện tại còn nhỏ tuổi, tính cách đã nội liễm trầm ổn, tuy nói con cháu hoàng gia luôn được ông trời ưu ái, thế nhưng, Tuyên Ly năm xưa cũng chỉ có vậy mà thôi.
Tuyên Phái đi tới giữa Kim Loan, phất vạt áo quỳ xuống bên cạnh Tưởng Nguyễn, nói. “Phụ hoàng, nhi thần có thể làm chứng, Hòa Di quận chúa không phải là do Hoằng An quận chúa giết chết!”
Tưởng Nguyễn sợ run nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn gần thế này, mới thấy cậu bé đã khác hẳn với lần bị bắt nạt trước đó, Tuyên Phái như biến thành một người khác, nét mặt cố tỏ vẻ trầm ổn già dặn, khiến người khác cảm thấy hết sức xa lạ.
Trước nay Tuyên Phái luôn là một đứa bé nhát gan, bởi vì xuất thân của mẹ đẻ, nên bị ức hiếp đủ đường. Kiếp trước nàng cũng vào cung ở thời điểm này, bắt gặp cảnh Tuyên Phái bị ức hiếp, nên có an ủi mấy câu, sau đó không biết sao lại lọt vào tai hoàng đế, nên giao Tuyên Phái cho nàng nuôi dưỡng.
Kiếp trước nàng và Tuyên Phái sống nương tựa lẫn nhau, trong mắt nàng Tuyên Phái là đứa bé hiểu chuyện nhất trần đời, thế nhưng một đứa trẻ ngoan ngoãn nhường ấy, lại chỉ có thể cùng nàng kẹt giữa thâm cung, thậm chí Tuyên Phái còn chẳng có cơ hội thể hiện bản lĩnh trong triều đình. Mà vì trước khi gặp nàng Tuyên Phái bị kẻ có dụng tâm trong thâm cung nuôi đến si dại, dù đã từng tuổi ấy, lại chẳng khác gì một đứa bé năm sáu tuổi.
Hôm nay thái độ của cậu bé khác thường, trong mắt nào còn chút si dại như kiếp trước, mà sáng trong linh động. Tướng mạo Tuyên Phái rất đẹp, đời trước bởi vì quá mức xinh đẹp nên mới bị Lý Đống nhắm trúng, mặt mũi cậu bé xuất chúng, quỳ kế bên Tưởng Nguyễn, khiến đám người trong điện Kim Loan chợt thấy hơi hoảng hốt, cảm thấy phong mạo cử chỉ của cả hai có bảy phần giống nhau, nhưng ngẫm lại thì thấy có lẽ do bản thân suy nghĩ quá nhiều thôi.
Ánh mắt Tuyên Lãng và Tuyên Ly khẽ biến, sự xuất hiện của Tuyên Phái khiến họ không lường được, mặc dù Tuyên Phái không được yêu thương, nhưng trên danh nghĩa cùng đều là hoàng tử như nhau. Đối với Tuyên Ly, Tuyên Phái còn chẳng bằng một con kiến, cũng ít khi nghe nhắc đến tên cậu nhóc. Tuổi Tuyên Phái còn nhỏ lại bị cố tình nuôi hỏng, không thể tạo nên nguy cơ gì. Giờ đột nhiên xuất hiện, nếu nói thái độ bênh vực Tưởng Nguyễn của cậu khiến Tuyên Ly khiếp sợ, lúc này nhìn thấy khí độ cử chỉ của Tuyên Phái, càng khiến Tuyên Ly nảy sinh bất an sâu đậm.
Ánh mắt Hoàng đế phức tạp nhìn Tuyên Phái chăm chú, ông ta chưa từng đặt đứa con trai này vào lòng, những năm gần đây có bao nhiêu hoàng tử chết yểu ông ta không nhớ, xương trắng vùi thây dưới lớp đất ở thâm cung có bao giờ thiếu đâu. Âu đó là sự trừng phạt trời cao dành cho ông ta, những đứa con trai của ông ta, hễ là người có chút tài hoa, đều sẽ nuôi dưỡng dã tâm, hoặc chỉ là loại vô năng, như Thái tử vậy, tâm tính nông cạn, nếu không phải ông ta âm thầm che chở, sợ cũng đã thành vật hy sinh từ lâu.
Hoàng đế không nhớ mẹ Tuyên Phái là ai, chốn thâm cung, một hoàng tử xuất thân thấp kém đối với hoàng đế mà nói thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ông ta chưa từng quan tâm tới. Hôm nay gặp Tuyên Phái, trong lòng chợt không biết là mùi vị gì.
Thiếu niên như ngọc, ngũ quan xinh đẹp, vì sống thời gian dài trong thâm cung, làn da rất trắng, nhưng vì tuổi còn nhỏ, nên không đến nỗi tái nhợt tiều tụy, trông giống như một búp bê sứ vậy. Cậu thừa kế khí độ phong thái của hoàng thất, còn thông hiểu và phát huy rất tốt. Dù nhiều năm không tiếp xúc với người ngoài, không biết cuộc sống trôi qua thế nào, nhưng chẳng thể mài mòn khí chất cao quý trời sinh.
Quan trọng nhất là, từ lúc xuất hiện tới hiện tại, nhìn thẳng vào mắt đế vương, thái độ cung kính không sợ hãi, ung dung không tự phụ, nào giống một cậu bé mới lớn, nói là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cũng không ngoa.
Hoàng đế đột nhiên hoảng hốt, ông ta đã bỏ quên một hoàng tử xuất sắc nhiều năm như vậy.
Tiêu Thiều cau mày, hắn thấy rõ, cái nhìn của Tưởng Nguyễn đối với Tuyên Phái không giống bình thường, mặc dù đã hết sức che giấu, nhưng vẫn để lộ một hai phần. Trong thâm cung có Cẩm y vệ, tất nhiên đã nghe qua tình huống của Thập Tam hoàng tử, một đứa nhỏ bị nuôi đến hỏng đầu si ngô ngây dại, sao qua một đêm lại đột nhiên thay đổi. Sau lần Tưởng Nguyễn ra tay giúp Tuyên Phái, sau đó Cẩm y vệ báo cáo tình huống, khi đó Tuyên Phái vẫn là một hoàng tử hèn yếu bị cung nữ ức hiếp, sao hôm nay lại hành xử thỏa đáng, nhìn như hai người vậy. Cộng thêm hai cung nữ thái giám đi theo Tuyên Phái, hành động đúng mực, quy cũ, rõ ràng là thật lòng kính phục chủ tử.
Vốn tưởng rằng Tuyên Phái xuất hiện do Tưởng Nguyễn an bài, giờ xem ra không phải, nhìn biểu cảm Tưởng Nguyễn rõ ràng cũng không biết cậu bé sẽ tới. Rốt cuộc Thập Tam hoàng tử này muốn làm gì?
Tiêu Thiều khẽ rũ mi, không biết có phải ảo giác không, hắn luôn cảm thấy từng hành động cử chỉ của Tuyên Phái và Tưởng Nguyễn rất giống nhau, gần như giống như đúc.
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ lên tiếng. “Ồ, ngươi muốn làm chứng thế nào?”
“Ngày đó lúc xảy ra chuyện nhi thần cũng ở Mộc Phong đình, tận mắt nhìn thấy, Hòa Di quận chúa bị hai cung nữ kéo lê tới ghế, thoạt đầu nhi thần tưởng rằng họ đang đùa giỡn, sau đó Hoằng An quận chúa tới, nhi thần thấy cô ấy tiến lên hỏi, Hòa Di quận chúa lập tức ngã xuống. Lúc ấy chuyện quá bất ngờ, trong lòng nhi thần lo sợ không yên, nên thừa dịp không ai chú ý lén trở về. Sau đó nghe tin Hoằng An quận chúa bị giam vào đại lao, nhi thần trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy không đúng, mặc dù lòng sợ hãi, nhưng không thể trơ mắt nhìn Hoằng An quận chúa bị vu oan, nhi thần hèn yếu, tận bây giờ mới dám đứng ra làm chứng, xin phụ hoàng minh giám!”
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người hít một ngụm khí lạnh, Thập Tam hoàng tử nói vậy có ý gì, cậu tận mắt chứng kiến, Tứ hoàng tử Tuyên Lãng cũng tận mắt nhìn thấy. Tuyên Phái nói vậy, rõ ràng đang ám chỉ Tuyên Lãng nói dối!
Sắc mặt Tuyên Lãng thay đổi xoành xoạch, tất nhiên biết rõ lợi hại, Tuyên Phái nói vậy, vũng nước đục này, hắn không muốn cũng phải nhảy vào, bất luận thế nào, từng lời Tuyên Phái nói ra, hoàng đế đã hoài nghi hắn rồi.
Tuyên Phái là ai? Một đứa trẻ nhỏ tuổi, dù biểu hiện có điềm tĩnh thế nào, tuổi tác vẫn không thay đổi. Ai cũng sẽ đều nghĩ rằng trẻ con không bao giờ nói dối, còn hắn thì khác.
Không đợi Tuyên Lãng lên tiếng thanh minh, Thục phi đã không dằn nổi mở miệng nói. “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Tứ điện hạ cũng tận mắt nhìn thấy, ngươi nói như vậy, há chẳng phải đang vu oan Tứ điện hạ sao?” Thục phi hận độc Tuyên Phái, chỉ là một hoàng tử thấp hèn do cung nữ sinh ra, lại cấu kết muốn giải vây cho Tưởng Nguyễn. Nếu đã vậy, bà ta sẽ kéo Thập Tam hoàng tử này xuống một thể, khiến cậu phải trả giá cho hành động của mình!
Ý Đức Thái hậu không hiểu nhìn Tuyên Phái, vốn lúc nhìn thấy Tuyên Phái bà đã cảm thấy kinh ngạc, cho rằng do Tiêu Thiều sắp xếp. Đang nghĩ không biết Tiêu Thiều và Tuyên Phái liên hệ với nhau từ lúc nào, sau nghe Tuyên Phái nói năng mạch lạc, không hề giống lời người trong cung nghị luận, lòng cảm thấy an ủi. Bà tất nhiên tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Thiều, nếu Tuyên Phái là người Tiêu Thiều chọn, dĩ nhiên sẽ không kém, sinh ra làm hoàng tử, thật sự khó tìm được một người nào vừa tài hoa lại không có dã tâm.
Đồng thời, Ý Đức Thái hậu lạnh nhạt liếc nhìn Thục phi, nói. “Chuyện còn chưa rõ ràng, Thục phi, ai gia thấy ngươi vượt quyền rồi.”
Thục phi không dám đắc tội Ý Đức Thái hậu, không cam lòng im miệng, nhưng vẫn đang thầm toan tính làm sao để kéo Tuyên Phái xuống nước.
Hoàng đế nhìn Tuyên Phái, mặc dù không vui vì cậu giúp Tưởng Nguyễn thoát tội, vẫn hỏi. “Ồ, ngươi có biết lời mình nói khác với lời Lão Tứ nói.”
“Hồi bẩm phụ hoàng, Tứ ca nói sao nhi thần không biết, nhưng nhi thần thấy rõ, thời điểm cung nữ đỡ Hòa Di quận chúa đến Mộc Phong đình, Tứ ca cũng có mặt. Sau đó nhi thần cũng nghe thấy Tứ ca nói với Hoằng An quận chúa đôi lời.” Giọng Tuyên Phái trong trẻo tươi sáng, bất đồng với giọng của nam tử trưởng thành, khiến người nghe thấy thoải mái, cảm thấy lời cậu nói có thể khiến người khác tin tưởng.
Tuyên Lãng siết chặt hai quả đấm, hoàng đế nói. “Nói chuyện gì?”
Tưởng Nguyễn nhìn Tuyên Phái. Đến lúc này, nàng không biết rốt cuộc Tuyên Phái trước kia còn ở đó hay không, với nàng mà nói, sự xuất hiện của Tuyên Phái hôm nay thật sự quá mức khó tin. Cũng chính vì Tuyên Phái đột nhiên xuất hiện, khiến chuyện nàng giao phó Tuệ Giác không thể tiến hành. Tuyên Phái không nên ở đây mới đúng, càng khiến nàng nghi ngờ là, vì sao chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Tuyên Phái giống như biến thành một người khác vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.