Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 183




Sáng sớm, phủ Cẩm Anh Vương nghênh đón một vị khách đặc biệt.

Người đến vẻ mặt nóng nảy, dáng vẻ vội vàng, không phải ai khác, chính là Lộ Châu. Lại nói tới, ngày đó Tưởng Nguyễn vào tân phòng, Lộ Châu đi lấy cho nàng một chút canh giải rượu, không ngờ rằng quay lại thì đã không thấy tăm hơi Tưởng Nguyễn đâu. Tất nhiên Lộ Châu không biết đã xảy ra chuyện như vậy, khó khăn lắm mới tìm được Thiên Trúc lại bị Thiên Trúc dọa cho hoảng sợ, Thiên Trúc bị thương, chỉ nói Tiêu Thiêu đã phái người đi cứu Tưởng Nguyễn rồi.

Nàng phải chăm sóc Thiên Trúc, trong lòng nóng như lửa đốt chờ đến bây giờ, sau đó người của Tiêu Thiều mới tới báo Tưởng Nguyễn ở trong phủ hắn, không bị thương, trong lòng Lộ Châu vẫn vô cùng lo lắng. Chỉ hận sau lưng mình không thể mọc thêm hai chiếc cánh, tức tốc bay đến bên cạnh Tưởng Nguyễn.

Phủ Cẩm Anh Vương lớn như vậy kiến trúc lớn hơn rất nhiều so với Tưởng phủ, nha hoàn dẫn đường đã rời đi, Lộ Châu lần đầu tiên tới phủ đệ lớn như vậy, bất tri bất giác lại lạc đường.

Khó khăn lắm mới thấy phía trước có người, Lộ Châu cũng không quan tâm những thứ khác vội vàng chạy lên nói. “Vị công tử này cho hỏi.”

Cẩm Nhị đang suy nghĩ, bất thình lình thì nhìn thấy một nha hoàn vẻ mặt lo lắng chạy về phía mình. Nha hoàn này lớn lên nhìn có vẻ hung hăng, nhưng cười lên lại rất ngọt ngào, nhìn vào cũng rất ngoan ngoãn, có chút quen mắt. Cẩm Nhị còn tưởng rằng là nha hoàn mới tới trong phủ, nhưng gọi hắn là công tử lại có chút kỳ quái.

Lộ Châu thấy người này nhìn mình chằm chằm, thẳng thắn mà nói, mặt mũi Cẩm Nhị cũng không hề tệ, cũng coi như là một thiếu niên anh tuấn. Chỉ là cười lên có chút giống lưu manh. Lộ Châu nhíu nhíu mày, vẫn là hỏi. “Vị công tử này, không biết ngài có biết tiểu thư Tưởng phủ ở đâu trong phủ?”

Lộ Châu vừa hỏi như thế, Cẩm Nhị mới bừng tỉnh đại ngộ. Hắn đã nói tiểu nha hoàn này sao lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là nha hoàn bên người Thiếu phu nhân. Nghĩ tới chủ tử nhà mình là người tính tình ít lời đến mức khiến người khác khó chịu, không bằng đi đường vòng cứu vãn, ra tay từ Thiếu phu nhân bên này. Liền cố ý hai tay ôm ngực, giống như tên lưu manh nhìn Lộ Châu cười xấu xa nói. “Ngươi nói Thiếu phu nhân sao, ở chung một chỗ với Thiếu chủ nhà chúng ta.”

Lực chú ý của Lộ Châu toàn bộ đều tập trung ở ba chữ “Thiếu phu nhân” của Cẩm Nhị, cũng không quan tâm Cẩm Nhị gọi Tiêu Thiều là “thiếu chủ”, trừng lớn mắt nói. ‘‘Thiếu phu nhân gì chứ?’’

Cẩm Nhị cảm thấy Tưởng Nguyễn làm người gian xảo tàn nhẫn, sao tiểu nha hoàn bên người lại không được lanh lợi cho lắm, nhất thời nổi lên ý xấu, cười nói. “Đều ngủ chung với nhau rồi, không phải là Thiếu phu nhân thì là cái gì? Thiếu phu nhân ngày hôm qua trúng phải mị dược, chính là Thiếu chủ của chúng ta tự mình giải độc cho nàng. Ai ui!”

Cẩm Nhị cố ý nói mập mờ không rõ, đang nói vô cùng hăng hái, thình lình liền trúng một đạp của Lộ Châu, Lộ Châu lớn lên ở huyện thành từ nhỏ, hoàn toàn không giống với những nha hoàn mềm yếu trong hậu trạch, một đạp này chính là dùng hết toàn bộ sức lực, lại vừa khéo trúng ngay chỗ quan trọng trên người Cẩm Nhị. Cẩm Nhị đau đớn kêu lên một tiếng, ôm lấy thân dưới của mình nhìn hằm hằm Lộ Châu.

Lô Châu không chút khách khí trừng lại, mắng. “Lưu manh vô lại! Nói bậy nói bạ gì vậy chứ, nếu để cho bản cô nương nghe thấy những lời linh tinh nhăng cuội này lần nữa, cẩn thận cái thứ đồ chơi trong quần ngươi từ nay về sau không lên nổi!” Giống như sư tử mà hét lên với Cẩm Nhị xong, Lộ Châu liền xoay người nổi giận đùng đùng bỏ đi. Để lại Cẩm Nhị một mình ngơ người tại chỗ.

Hắn sai rồi, hắn không nên cảm thấy nha hoàn bên người Thiếu phu nhân dễ bắt nạt, người như Thiếu phu nhân thì nha hoàn bên cạnh sao có thể dễ bắt nạt chứ. Híttt--- Cẩm Nhị đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Hắn thân là tiểu thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ, ám vệ thiếp thân của Tiêu Thiều, lớn lên dáng vẻ đường đường chính chính, bình thường cũng chỉ có những tiểu cô nương nhào vào lòng hắn, không ngờ hôm nay lại thua ở trên người một nha hoàn nhỏ bé. Cẩm Nhị nghiến răng, để cho gia bắt được ngươi một lần nữa, gia đây không dạy dỗ ngươi thật tử tế thì không làm người.

Cẩm Tam và Cẩm Nhất ở trên cây cắn hạt dưa xem kịch, Cẩm Tam nói. “Tự tìm đường chết. Chọc giận nha hoàn của Thiếu phu nhân, Cẩm Nhị cách cái chết cũng không xa nữa rồi.”

Khuôn mặt giống như đúc Cẩm Nhị của Cẩm Nhất từ đầu tới cuối đều không thay đổi, đần độn giống như một tảng đá. Cẩm Tam ghét bỏ nhìn hắn một cái, nghĩ thầm đều có một khuôn mặt giống nhau, tính cách của hai tên song sinh tại sao lại khác nhau lớn như vậy. Một người cả ngày chỉ có một biểu cảm duy nhất không thay đổi, một người thì lại giống như tên lưu manh đầu đường.

Tạm không nói đến Lộ Châu bên này như thế nào, “Thiếu phu nhân” và “Thiếu chủ” trong miệng Cẩm Nhị lại hoàn toàn không quyến luyến tình thâm như trong lời đồn. Tưởng Nguyễn uống một ngụm nước lá sen ngâm mật ong, dường như là đã quen phủ Cẩm Anh Vương ngày thường vắng vẻ, cũng chưa từng có nữ nhân tới, Lâm quản gia tìm rất lâu mới tìm được đầu bếp có thể nấu đồ ngọt, làm vài món điểm tâm.

Vốn là định lấy lòng Thiếu phu nhân tương lai, thật ra bản thân Tưởng Nguyễn không thích ăn đồ ngọt, hạ nhân trong phủ Cẩm Anh vương đối với nàng quá nhiệt tình, cho dù trong lòng nàng luôn kháng cự người khác tới gần, nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể làm ra vẻ hòa nhã.

Tiêu Thiều ngồi ở đối diện, không khí buổi sáng sớm vốn vô cùng trong lành, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, khiến cho một bên gương mặt tuấn mỹ giống như được dát lên một tầng ánh vàng sáng lấp lánh, trên bộ áo dài đen của hắn thêu kỳ lân bằng sợi chỉ vàng, càng làm nổi bật lên sự trong trẻo lạnh lùng như ngọc, cho dù là dáng vẻ uống trà cũng có thể thể hiện ra sự ưu nhã cao quý từ tận trong xương tủy.

Có một số ít người cho dù không làm gì hết, ngồi ở đó cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác. Những ngày này Tưởng Nguyễn vốn đã nhìn thấy nhiều rồi, nhưng gặp phải cảnh đẹp như thế vẫn là không kìm được có chút thất thần.

Nàng cúi đầu uống một ngụm nước mật ong, có chút ngọt, nhìn về phía Tiêu Thiều nói. “Chuyện Tuyên Du là ngươi làm sao?”

Tiêu Thiều gật đầu.

Tưởng Nguyễn lại hỏi. “Ngươi đưa đầu của hắn đến trước mặt Trần quý phi?”

Ánh mắt Tiêu Tiêu lướt qua một tia lạnh lẽo. “Gieo gió gặt bão.”

Tưởng Nguyễn đặt chén lên bàn, Tiêu Thiều làm như vậy, đơn giản chính là xả giận cho nàng. Nhìn thật kỹ thanh niên trước mặt, vốn đã cảm thấy hắn giúp đỡ mình quá nhiều lần, vậy mà những ngày này cái cảm giác kỳ lạ trong lòng càng ngày càng thêm mạnh mẽ. Tưởng Nguyễn không phải là người ngốc nghếch, sống lại một đời, nếu như không hiểu rõ cái cảm giác khác thường dưới đáy lòng kia rốt cuộc là thứ gì thì coi như đã sống uổng phí rồi.

Một thiên chi kiêu tử như vậy, hết lần này đến lần khác giúp đỡ, nếu đổi lại là nàng của kiếp trước, chỉ sợ sớm đã chìm hãm vào trong cảm giác này. Chỉ tiếc, tình cảm này của bọn họ lại xuất hiện vào kiếp này. Trong lòng Tưởng Nguyễn có chút cay đắng, nàng mang theo thù hận mà tới, cả đời này đã định hai tay dính đầy máu tanh, ngay cả cho dù là Triệu gia nàng cũng không dám thân cận, lại làm sao dám động lòng? Ở kiếp trước nàng chết quá sớm, cũng không biết ngày sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Thiều từ trước đến giờ luôn đứng về phía Hoàng đế, lúc Hoàng đế băng hà, Tiêu Thiều vẫn còn ở Nam Cương, nếu như Tiêu Thiều trở về, Tuyên Ly sao có thể bỏ qua? Ở kiếp trước, không biết hắn cuối cùng có kết cục như thế nào?

Nghĩ tới đây, Tưởng Nguyễn bất giác nhíu chặt lông mày. Tiêu Thiều thấy dáng vẻ của nàng như vậy, cho là nàng đang lo lắng chuyện Trần quý phi, liền nhẹ giọng nói. “Chuyện trong cung ta đã sắp xếp ổn thỏa, nàng không cần quá lo lắng.”

Tưởng Nguyễn lấy lại tinh thần, giọng nói nhẹ nhàng. ‘‘Tiêu Thiều, ngươi giúp ta rất nhiều, nhưng Trần quý phi và ta đời này như nước với lửa, ta tự có cách của mình, ngươi không cần nhúng tay vào.”

Tiêu Thiều im lặng trong chốc lát. “Ta biết rồi.” Tưởng Nguyễn có rất nhiều bí mật, hắn biết. Những bí mật này ngay cả thám tử ưu tú nhất trong Cẩm Y Vệ cũng không thể tra ra được, hiện giờ mặc dù hắn nghi ngờ nhưng cũng không muốn dò xét nhiều hơn. Trong lòng mỗi người đều có bí mật thuộc về chính mình. Bí mật của Tưởng Nguyễn nằm ở chỗ, trong mắt nàng luôn ẩn chứa một lớp đen mờ. Lớp mây đen đó quá âm trầm, mặc dù che giấu vô cùng tốt, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ bất giác để lộ ra chút ít, khiến cho nàng toàn thân đều tràn ngập lệ khí.

Đêm qua trong lúc nàng hôn mê, trong miệng từng gọi một cái tên, là. Tuyên Ly.

Tiêu Thiều rũ mắt xuống, lông mi thật dài che lại cảm xúc bên trong mắt. Nàng và Tuyên Ly đã từng có chuyện gì xảy ra, đêm qua lúc Tưởng Nguyễn trong cơn hôn mê kêu lên cái tên này, giọng nói rõ ràng vừa phẫn nộ mà lại bi thương. Hắn lệnh cho thám tử đi thăm dò, lại cũng không tra ra được Tuyên ly và Tưởng Nguyễn từng có gì với nhau.

Im lặng hơn nửa ngày, Tiêu Thiều nói. “Ngươi định làm thế nào?’’

“Tuyên Du đã chết rồi, phủ Lang Trung và Tưởng Lệ cũng sẽ tự nhận được quả báo, Trần quý phi tốn nhiều sức lực để xếp đặt vở kịch này, sao có thể để cho nàng kết thúc một cách qua loa như vậy?” Ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua một tia u ám. Tiêu Thiều nhìn vào trong mắt, nói. ‘‘Nếu có chuyện, ta sẽ luôn giúp nàng.’’

“Đa tạ.” Tưởng Nguyễn tạ ơn Tiêu Thiều, nghĩ tới một chiêu này của Tiêu Thiều quả thật rất cao tay, Tuyên Du chết coi như tất cả dấu vết cũng được xóa sạch rồi, Tưởng Lệ và phủ lang trung trước mắt nhìn thì có vẻ giữ được một mạng, nhưng chuyện này càng về sau càng phát triển, dính líu càng nhiều, phủ lang trung sẽ càng vào thế nước sôi lửa bỏng. Nàng sẽ không thông cảm cho Tưởng Lệ và Tả Giang, hai người này muốn hại nàng, cho dù là chết cũng còn nhẹ. Kẻ duy nhất chưa chịu trừng phạt chính là Trần quý phi, Trần quý phi rảnh rỗi có lòng quan tâm chuyện của nàng như thế, nàng sao lại có thể để cho Trần quý phi thất vọng?

Tưởng Nguyễn cười lạnh trong lòng, nàng hình như đã rất lâu rồi chưa gặp Thánh tăng Tuệ Giác, chẳng qua, bây giờ nên gọi là quốc sư đại nhân rồi.