Xe ngựa màu trắng từ từ dừng lại trước cửa Tưởng phủ, Hạ Nghiên đi ra ngoài nghênh đón, người bà ta hơi run run. Vừa bước ra là lập tức thấy một thiếu nữ thanh lệ đang vịn lên tay hai nha hoàn để bước xuống xe.
Thiếu nữ kia chính là Tưởng Tố Tố. So với ba năm trước, tất nhiên Tưởng Tố Tố đã cao hơn một chút, có lẽ vì sống trong miếu đã lâu nên trên người cũng có một loại khí chất yên tĩnh. Sự kiêu căng của ngày trước hoàn toàn không thấy nữa, chỉ có một cảm giác mát mẻ thanh cao nhàn nhạt tỏa ra. Bờ môi ả ta mỉm cười, vết sẹo trên gò má đã không còn nhìn thấy nữa. Khuôn mặt sinh động tươi đẹp, không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng lớn lên vẫn xinh đẹp nhưng mà ẩn chứa bên trong có một loại quyến rũ lả lơi. Nếu như quá chăm chú nhìn vào hành động của ả ta, sẽ có thể bị hút theo.
Mới đầu Hạ Nghiên nhìn thấy ả ta thì trong lòng rất vui vẻ, bà ta đỡ eo tiến lên vài bước, đến gần mới thấy mặt của Tưởng Tố Tố. “Tố nhi, mặt con đã khỏi hẳn rồi sao?”
Ngày trước, khi đại phu đến phủ khám bệnh đã nói vết sẹo trên mặt Tưởng Tố Tố sợ là sẽ không lành lại được. Sau đó bà ta cố gắng tìm rất nhiều loại thuốc quý hiếm mong mỏi có thể làm mờ đi đôi chút. Nhưng hiện giờ thấy da mặt Tưởng Tố Tố trắng mềm như trứng gà bóc, làm gì có một chút sẹo nào.
Tưởng Tố Tố nhìn bà ta, cười nhẹ nhàng. “Thời gian trôi qua, tất nhiên sẽ lành lại.” Cặp mắt của ả lập tức liếc nhẹ Hạ Nghiên, Hạ Nghiên cảm giác bản thân hơi mơ màng. Không hiểu vì sao lại cảm thấy Tưởng Tố Tố trước mặt có chút lạ lẫm, giống như không phải người ở trong quá khứ. Bà nhìn kỹ lại lần nữa, đây vẫn là Tưởng Tố Tố mà. Bà ta đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nói. “Tố nhi, con trở về là tốt rồi. Ba năm nay, con hoàn toàn không thèm nhìn nương!”
Tưởng Tố Tố ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt không nhìn Hạ Nghiên mà nhìn về một chiếc kiệu mềm vừa dừng lại trước cửa phủ.
Đó chính mà kiệu mềm có hình hoa Hải Đường trên đỉnh kiệu, có bốn thị vệ trong cung khiêng, chiếc kiệu kia tinh xảo lộng lẫy, cũng không thấy ghi tên thân phận người ngồi trong. Trên đường đi có rất nhiều người đi theo để xem và bàn tán.
Khi chiếc kiệu dừng trước cửa Tưởng phủ. Tưởng Tố Tố không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc kiệu.
Có hai nha hoàn mặc quần áo thêu thoa đi lên từ phía sau chiếc kiệu, nở nụ cười dịu dàng vén rèm kiệu, đón người ở bên trong ra.
Một thiếu nữ áo đỏ có khuôn mặt sắc nước hương trời, mỗi bước đi cũng khiến người khác lạc mất tâm hồn. Nàng bước từng bước chậm rãi, mỗi bước đi lên là Hạ Nghiên lại bấm vào trong lòng bàn tay một cái sâu hơn.
Rốt cuộc, thiếu nữ áo đỏ cũng đi đến trước mặt Hạ Nghiên, mỉm cười mở miệng nói. “Nguyễn nương ra mắt mẫu thân. Nhị muội, đã lâu không gặp.”
Hạ Nghiên chỉ cảm thấy một sự ấm ức trong lồng ngực đang xông thẳng lên mặt. Trong cung, Tưởng Nguyễn đã cực kỳ nổi bật, tất nhiên đều có lời nói truyền ra. Nhớ đến chuyện này, Hạ Nghiên hận không thể xé nát mặt Tưởng Nguyễn. Số may mắn đến như thế, sao không xuất hiện ở trên người Tưởng Tố Tố.
Hôm nay là ngày Tưởng Tố Tố trở về phủ, nhưng Tưởng Nguyễn cũng chọn chính hôm nay để quay về, đây khác gì đang so bì với nhau, người ngoài đều nhìn thấy, có khi ngay ngày mai sẽ có lời đồn thổi xuất hiện trong kinh thành. Ai cũng sẽ thêm mắm thêm muối thổi phồng sự việc. Đều là đi tông miếu, Tưởng Nguyễn thì vinh hoa phú quý trở về, Tưởng Tố Tố thì chỉ một chiếc xe ngựa. Trong lòng bà ta đang tức muốn nổ tung, rõ ràng bà ta cho là Tưởng Nguyễn cố ý!
Tưởng Tố Tố im lặng nhìn Tưởng Nguyễn, bỗng nhiên ả cười cười. “Đại tỷ tỷ, lâu không gặp, càng nhìn càng thêm khuynh thành!” Vẻ mặt ả ta bình thản, có vài phần phong thái không nhiễm bụi trần, nhưng không hiểu sao vẫn có ẩn chứa một chút mê hoặc khác, kể cả nữ nhân nhìn cũng có chút động lòng. Nếu dùng từ nào chính xác nhất để miêu tả thì đó là lẳng lơ.
Đúng, trên người Tưởng Tố Tố có tỏa ra một mùi hương nhẹ, xiêm áo màu xanh ngọc, trên mặt không son phấn, có chút cảm giác như tiên tử. Nhưng mỗi cử chỉ hành động lại có một sự cám dỗ. Không nhìn không biết, càng nhìn càng thấy mất hồn.
Tưởng Nguyễn thu lại ánh nhìn, nàng cười. “Nhị muội chắc ở xa nên không biết. Hiện giờ Thái hậu nương nương phong ta làm Hoằng An Quận chúa. Mặc dù hai chúng ta đều là tỷ muội, ta và mẫu thân là người nhà. Nhưng quy củ không thể bỏ, tránh bị truyền ra ngoài đến tai hoàng thất. Cho nên Nguyễn nương to gan nhắc nhở một câu. Ngày sau, mọi thứ nên làm theo quy củ, tránh để quan Ngự Sử nghe thấy, sẽ nói trách phạt phụ thân.”
Khuôn mặt bình tĩnh của Tưởng Tố Tố sau khi nghe thấy những lời như thế thì hơi vặn vẹo, cơ trên hai gò má như co rút lại, có vài phần không tự nhiên. Ả chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyễn, rất bất ngờ là cảm xúc thay đổi chỉ trong nháy mắt, đã thành bình tĩnh. Nàng mỉm cười, hơi nhún người xuống hành lễ với Tưởng Nguyễn. “Tố nương bái kiến Quận chúa.”
Tưởng Nguyễn bắt đầu mỉm cười với ả, Hạ Nghiên thì nghiến muốn nát răng. Tưởng Nguyễn hơi nhìn qua, ánh mắt hướng về phía bụng của Hạ Nghiên như có điều gì đó cần suy nghĩ. “Mẫu thân thì thôi bỏ qua lễ này đi. Giờ mẫu thân là người mang thai, nếu không may cơ thể bị thương sợ là Nguyễn nương gánh không hết tội.”
Hạ Nghiên thấy ánh mắt của nàng, kinh hãi hoảng sợ, hai tay che bụng theo bản năng, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, miễn cưỡng cười. “Nói gì kỳ vậy.”
Nụ cười của Tưởng Nguyễn càng thêm dịu dàng. “Mẫu thân thật sự rất đề phòng, ai không biết còn tưởng ta sẽ làm gì đứa trẻ trong bụng mẫu thân vậy. Mẫu thân lo lắng quá.” Nàng quay đầu, khi nãy nàng nhìn thấy ánh mắt Tưởng Tố Tố nhìn bụng của Hạ Nghiên, ánh mắt sáng đến kinh người, có cảm giác không rét mà run. Bản thân Tưởng Nguyễn cũng âm thầm cảnh giác, lại cười nói. “Nhìn dáng vẻ của nhị muội thì chắc hẳn rất thương yêu đứa nhỏ trong bụng mẫu thân. Xem ra chẳng mấy chốc nữa mà mẫu thân sẽ cho Tưởng phủ thêm một tiểu đệ đệ rồi.” Nàng nói xong cũng không đợi lời đáp lại, chỉ nói với nha hoàn muốn về viện của mình.
Tất nhiên Hạ Nghiên cũng vô ý nhìn ánh mắt của Tưởng Tố Tố, bà ta cũng bàng hoàng. Tưởng Tố Tố nhìn về phía bụng dưới của bà với dáng vẻ dịu dàng yêu thích, nhưng dường như nó không phải nhìn người em sắp chào đời, mà là như nhìn một món ăn ngon miệng, lập tức sẽ được dâng lên cho ả, và ả sẽ ăn không để lại sót một miếng nào.
Hiện giờ Hạ Nghiên coi bụng bà ta như điểm mấu chốt, thấy ánh mắt Tưởng Tố Tố đáng sợ như thế, lập tức lùi lại một bước. Động tác này của bà ta quá rõ ràng, Tưởng Tố Tố như bừng tỉnh lại. Vẻ tham lam trong ánh mắt cũng lập tức biến mất không dấu vết, mỉm cười. “Nương, con cũng về phòng trước.”
Dứt lời, ánh mắt như có thêm hứng thú nhìn thoáng qua bụng của Hạ Nghiên, rồi chậm rãi đi về. Hạ Nghiên ngẩn ngơ nguyên tại chỗ, ánh mắt vừa rồi Tưởng Tố Tố, chẳng biết tại sao khiến lòng bà ta như lạnh buốt.