Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn Ý Đức Thái hậu, nhưng thật ra trong lòng nàng đang dâng lên sóng trào.
Theo như Ý Đức Thái hậu nói, hẳn là muốn nàng đi cùng.
Ý Đức Thái hậu nói bình tĩnh. “Ai gia biết ngươi là một đứa trẻ thông minh, suy nghĩ thấu đáo. Đi theo Ai gia thì Ai gia sẽ bảo vệ cho ngươi bình an ba năm. Sau ba năm, khi trở về thì thân phận tất nhiên cũng không tầm thường.”
Bà tiếp tục nhìn viên ngọc trong tay. “Ngươi cứu Ai gia một mạng. Ai gia càng nghĩ càng không biết nên ban thưởng cho ngươi như thế nào mới xứng đáng.”
Tưởng Nguyễn khẽ giật mình, nàng hiểu Ý Đức Thái hậu muốn nói cái gì. Bà muốn cho nàng hiểu, đây là một cơ hội hiếm có. Tất nhiên, nếu cứ như vậy mà rời khỏi Tưởng phủ, để cho Hạ Nghiên thêm ba năm thời gian thì nàng cực kỳ không cam lòng. Nhưng mà nếu có thể đi cùng Ý Đức Thái hậu tới tông miếu của hoàng gia, địa vị kia chắc chắn sẽ phi thường.
Tối qua, nàng chỉ là đích trưởng nữ của Tưởng phủ cứu được Ý Đức Thái hậu. Mặc dù là có công với bà nhưng vẫn chưa tính là gì cả. Sau khi ban thưởng thì mọi người cũng sẽ dần dần quên mất chuyện này. Nhưng nếu đi theo Thái hậu ba năm, người nào cũng sẽ phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Thời điểm đó, thấy Tưởng Nguyễn thì tự khắc nghĩ đến đây là người bên cạnh Thái hậu nương nương.
Ban thưởng của Ý Đức Thái hậu không thể bảo là không phong phú, dù nàng gmột lòng muốn báo thù cũng không thể không động lòng. Ba năm! Đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ Hạ Nghiên có thể đắc thế lần nữa nhưng mà đi theo Ý Đức Thái hậu, nàng cũng có thể khiến Ý Đức Thái hậu không rời bỏ nàng.
Được cái gì, mất cái gì! Hôm nay Tưởng Tín Chi mới vừa vào triều đình, vẫn chưa vững chân. Nếu có thể được Thái hậu ủng hộ thì sẽ khác. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Ý Đức Thái hậu, trả lời từ tốn. “Đa tạ ân điển của Thái hậu nương nương. Thần nữ vô cùng vinh hạnh.”
Ba năm thì ba năm, chuyện đau khổ nhất vẫn chưa xảy ra, ở kiếp này chưa chắc mình đã mất đi. Để cho các ngươi trơ mắt nhìn thứ trong tay mình, bị người khác cướp đi mất. Leo càng cao, té càng đau! Nàng sẽ cho đám người kia thời gian ba năm, để bọn họ leo lên vị trí thật cao. Ba năm sau, ngã xuống chết tức tưởi, thịt nát xương tan. Ý Đức Thái hậu cười hài lòng, mở miệng nói. “Tốt lắm.”
...
Quan Lương Hàn nói ý chỉ của Hoàng đế cho Tưởng Tín Chi. Quả nhiên lập tức thấy Tưởng Tín Chi nhíu chặt lông mày. Quan Lương Hàn cũng không quen nhìn bộ dạng đìu hiu của hắn như thế, vỗ vai hắn một cái. “Thân là nam nhân, nên xông pha đi giết địch. Ngươi cứ lải nhải như vậy là sợ chết hả?”
Tưởng Tín Chi hơi giận, nói. “Ta không sợ chết, chẳng qua là…” Lời nói sau nhỏ dần.
Quan Lương Hàn nhìn hắn cũng hiểu. “Là không nỡ xa muội muội của ngươi. Ta nói này! Ngươi cứ trông chừng muội muội giống như canh chừng con gái của mình là có ý gì? Mà nói thật, muội muội của ngươi cũng không phải kiểu dễ bị người khác bắt nạt. Ta còn thấy nàng ấy không bắt nạt người khác là may rồi.”
Tưởng Tín Chi im lặng kéo giãn khoảng cách với Quan Lương Hàn. “Đó là chuyện nhà của Tưởng mỗ. Không phiền Tướng quân quan tâm.”
Một khi nói đến Tưởng Nguyễn thì Tưởng Tín Chi lại trở nên dễ kích động, Quan Lương Hàn cũng nổi giận, nói. “Thế chúc mừng ngươi gặp vận đen! Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng vừa mới đưa ra, ngươi không nhận không được. Trừ khi ngươi muốn kháng chỉ. Nhưng nếu chỉ vì muội muội của ngươi thì chắc ngươi không dám!” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Tưởng Tín Chi đứng tại chỗ, trong lòng rối như tơ vò. Tất nhiên hắn biết lần này là cơ hội hiếm có. Chiến trường là nơi tay đấm chân đá. Nếu thua cũng chỉ trầy chút da lông, nhưng nếu thắng thì vinh hoa phú quý. Hắn không sợ chết, cũng không mong muốn giàu sang. Hắn chỉ muốn là người có thể che chở cho Tưởng Nguyễn, vì thế hắn cố gắng leo lên cao.
Trong cung yến, hắn thấy rõ tình huống lúc đó. Cho dù Tưởng Nguyễn thông minh từ bé, nhưng bản thân vẫn ở trong Tưởng phủ, rất nguy hiểm. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cũng có thể bị Tưởng Quyền đẩy vào nguy hiểm. Tối hôm qua, nếu không phải Ý Đức Thái hậu lên tiếng, thậm chí có khả năng Tưởng Nguyễn bị gả vào phủ Bát hoàng tử. Nếu hắn có quyền lực hơn chút nữa, tất nhiên những người đó không dám khinh thường Tưởng Nguyễn.
Nhớ đến chuyện này, hắn lập tức quyết định sẽ lãnh ý chỉ đi đánh Thiên Tấn quốc. Chẳng qua khi nghĩ đến Tưởng Nguyễn sẽ ở lại Tưởng phủ một mình trong ba năm, thì lại lo lắng không yên.
Khuôn mặt hắn trầm tư.
Từ phủ của Quan Lương Hàn đi ra, Tưởng Tín Chi định đi về Tưởng phủ, đợi Tưởng Nguyễn trở về rồi cùng bàn bạc với nàng. Nhưng hắn mới vừa bước ra ngoài cửa phủ thì đã nghe được giọng nói rụt rè của một nữ nhân. “Tưởng đại nhân.”
Tưởng Tín Chi hơi bất ngờ, nhìn về phía tiếng nói phát ra, hắn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, phía sau có hai nha hoàn. Nhìn cách ăn mặc chắc là tiểu thư của quan lại nào đó. Hắn cảm thấy khá quen mắt, nhưng nhất thời chỉ nghi ngờ một chút.
Nữ nhân kia thấy Tưởng Tín Chi nhìn thẳng mình, hai gò má hơi đỏ lên, chần chừ một chút rồi tiến lên hai bước, nói. “Đêm qua đại nhân đã cứu tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ…muốn tự mình đến cảm tạ.”
Tưởng Tín Chi hơi nhíu mày, sau đó nhớ ra đêm qua có kéo thiếu nữ này tránh địch. Nhưng lúc đó cũng quá nhiều người, rất hỗn loạn, nên cũng không thể nhớ rõ.
Nữ nhân kia thấy Tưởng Tín Chi làm như không nhớ rõ nàng, trong mắt có một chút mất mát. Sau một lát thì cười nói. “Gia phụ là Kinh Triệu Doãn, muốn mời đại nhân đến phủ để thể hiện sự biết ơn.”
Nhưng Tưởng Tín Chi lại mỉm cười. Hiện giờ thấy hắn đã bước chân vào quan lại, cảm thấy tương lai có lẽ sẽ thăng tiến, không biết bao nhiêu người đã rục rịch. Hôm qua, trước lúc xảy ra cung biến, chắc đã có suy nghĩ rồi, đây là muốn lôi kéo sao? Tưởng Tín Chi tuy là võ tướng nhưng bản thân sinh ra trong nhà quan văn. Đối với việc chia bè kết phái trong triều đình không phải không biết, hắn cũng hiểu việc nên giữ vững bản thân. Giờ hắn còn chưa ổn định, các Hoàng tử thì đang đấu đá kịch liệt, tất nhiên hắn chưa ngu đến mức nhảy vào.
Hắn theo bản năng mỉm cười nho nhã anh tuấn, Đổng Doanh Nhi thì mặt lập tức đỏ như gấc. Tưởng Tín Chi lễ độ trả lời. “Chẳng qua là một lần tiện tay thôi. Cô nương không cần nhớ trong lòng. Tại hạ còn một số việc, giờ cần đi trước.”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Đổng Doanh Nhi trả lời mà vội vàng rời đi.
Đổng Doanh Nhi cũng giật mình, câu nói ‘Ta và Nguyễn muội muội là bạn tốt’ vẫn còn mắc ở cổ họng. Năm nay mười bốn tuổi, lần đầu tiên nàng bị thần thái của một người nam nhân thu hút. Đêm qua hỗn loạn như thế, nhưng dáng vẻ tuấn tú của hắn vẫn khắc sâu trong ký ức, nàng không quên được cảm giác an tâm như thế. Nghe ngóng thì biết hắn chính là đại ca của Tưởng Nguyễn, Đổng Doanh Nhi đã mừng rỡ trong lòng không biết bao nhiêu. Thậm chí hôm nay khi biết hắn đang ở phủ của Quan Lương Hàn, nàng đã lén chạy đến đây, cố ý đứng ở cửa đợi, chỉ vì muốn gặp hắn một lần.
Đổng Doanh Nhi bỏ qua cái ‘giá’ của nữ nhân, nhưng Tưởng Tín Chi lại không hề hiểu ra. Đổng Doanh Nhi lẩm bẩm nói. “Có phải chàng ghét ta không?”
“Tiểu thư là một người tốt như vậy, Tưởng phó tướng làm sao ghét được?” Nha hoàn bên cạnh khuyên bảo. “Chắc chắn là có chuyện gì gấp, tiểu thư đừng đau lòng.”
Đổng Doanh Nhi nhìn người ngồi trên ngựa dần dần biến mất, trong ánh mắt có nỗi buồn không rõ