Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 128




Trời cao dường như đang bù đắp lại cho những cơn mưa đã tàn phá khắp nơi một thời gian trước, liên tiếp mấy ngày liền đều là trời xanh quang đãng, thời tiết ấm áp hài hòa. Trên trời ít mây, bầu trời xanh thẳm, chồi non đầu cành nảy ra một chút màu xanh biếc, xuân sắc lặng lẽ nhẹ nhàng bao trùm lên kinh thành của Đại Cẩm triều.

Liên Kiều và Bạch Chỉ sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị thức ăn cho Tưởng Nguyễn, sợ rằng thời gian chờ đợi khi tiến cung tham gia cung yến quá lâu, lại không thể ăn một lúc quá nhiều, sớm chuẩn bị tốt mấy món điểm tâm. Một đĩa trứng chưng cách thủy với thịt nguội, cháo bích ngạnh (một loại cháo được nấu từ một loại gạo có màu xanh như ngọc), bánh phù dung. Đơn giản thanh đạm, sau khi Tưởng Nguyễn ăn xong, Lộ Châu lại cầm một chiếc giỏ tre tiến vào, cười nói. “Trong cung nhiều quy tắc, nô tỳ chuẩn bị cho tiểu thư một ít khối điểm tâm nhỏ, lúc ăn cũng sẽ không làm hỏng lớp trang điểm.”

Liên Kiều nói. “Đúng vậy.”

Bạch Chỉ vừa chải đầu cho Tưởng Nguyễn vừa nói. “Còn có gì cần chuẩn bị không, đừng để quên mất.” Tay của nàng vô cùng khéo léo, chỉ cần đảo qua quấn lại vài vòng đã tạo thành một búi tóc Đan Loa (búi tóc hình xoắn ốc), lấy ra chiếc trâm cài hoa hồng màu đỏ nhạt từ trong tráp nhẹ nhàng cài lên giữa mái tóc của Tưởng Nguyễn, cười nói. “Xong rồi.”

Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn vào trong gương, nàng vốn đã xinh đẹp kiều diễm, ngũ quan rõ ràng sắc nét, lại bởi vì những gì đã trải qua ở kiếp trước, đời này luôn có một loại thanh tao vượt quá tuổi. Mà búi tóc Đan Loa xinh đẹp lại đáng yêu, kết hợp ở trên người nàng, lại hiện lên được sự ngây thơ của một thiếu nữ mà ngày thường không có. Đôi mắt nàng sâu thẳm, ở kiếp trước trong cung, theo quy củ đều phải chải những kiểu tóc vừa nghiêm trang lại phức tạp, trên đầu đều là trâm thoa cài tóc, làm gì có được sự nhẹ nhàng đơn giản như trước mắt?

Liên Kiều cũng kinh ngạc nói. “Tiểu thư như thế này cũng rất đẹp.”

“Tiểu thư có lúc nào không đẹp chứ?” Lộ Chậu nói. “Cho dù ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng như thế này, cũng là ‘thiên sinh lệ chất nan tự khí’ (vẻ đẹp mỹ lệ trời ban khó có thể bỏ đi được).”

“Ngươi cũng biết ‘thiên sinh lệ chất nan tự khí’.” Liên Kiều cười híp cả mắt. “Cũng thật biết cách nói chuyện.”

Mấy người cười đùa một trận, Thải Tước bên người lão phu nhân đến thông báo với Tưởng Nguyễn có thể xuất phát rồi.

Xe ngựa dừng trước cửa Tưởng phủ, tất cả đều là xe ngựa làm từ gỗ đàn hương được khắc hoa văn mạ vàng, tản ra một làn hương nhàn nhạt, chỗ ngồi của các tiểu thư càng thêm tinh xảo khéo léo, mành xe ngựa là mẫu mới nhất có màu xanh trong của bầu trời sau cơn mưa, bên trên treo túi thơm nhỏ.

Tưởng lão phu nhân đứng ở cửa đang nói chuyện với Tưởng Tín Chi, thấy Tưởng Nguyễn tới, nói. “Hôm nay tiến cung, đại nha đầu ngươi nên cẩn thận mọi chuyện, đừng nói sai lời.”

Đối với Tưởng lão phu nhân mà nói, Tưởng Tín Chi lập được công, giúp Tưởng gia nở mày nở mặt, Tưởng Tín Chi chính là quang vinh của Tưởng gia. Còn mâu thuẫn giữa Tưởng Tín Chi và Hạ Nghiên, chẳng qua cũng chỉ là sự phân tranh tạm thời của người trẻ mà thôi. Đều là người của Tưởng phủ, đánh gãy xương thì còn liền với gân cốt, đến cùng vẫn phải tính toán cho Tưởng phủ.

Tưởng Tố Tố đứng bên cạnh, vẫn như trước mặc một chiếc áo lụa trắng nhạt có thêu những bông hoa ấu nhỏ bốn cánh ở viền cổ áo tượng trưng cho sự may mắn vui mừng, ống tay bó, bên dưới là váy dài chạm đất thêu hoa văn bạch nguyệt uốn lượn, bên ngoài khoác thêm lớp áo khoác dài mỏng mềm mại màu trắng có hai vạt đối xứng. Nàng ta chải búi tóc Phi Tiên Kế tinh tế, ở giữa gắn kim quan bằng ngọc hình phượng hoàng như một vương miện nhỏ. Còn vòng tay ngọc bích trên cổ tay thì thuộc loại thượng hạng nhất. Đi kèm với dáng vẻ và thần thái của nàng ta, chỉ liếc mắt thôi quả thật tựa như tiên nữ trên trời thuần khiết và xinh đẹp. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy được lớp son phấn dày đặc, có lẽ là dùng để che đi vết sẹo lưu lại khi bị rơi vào bụi gai thời gian trước.

Mặc dù đã như vậy, nàng ta vẫn muốn tiến cung, ngược lại khiến cho người khác cảm thấy đầy hứng thú.

Tưởng Tố Tố vẫn thanh lệ thoát tục như trước, còn Tưởng Lệ vẫn như mọi khi chọn áo trên màu xanh lá cây với cổ áo thẳng đứng, bên dưới phối với váy thêu hoa Vũ Lai Hương màu tím nhạt. Tuy toàn thân toát ra vẻ đầy cao quý, nhưng làn da của nàng ta lại không được trắng nõn như màu da của Tưởng Tố Tố và Tưởng Nguyễn, vì vậy không thể làm nổi bật lên sự quý phái của bộ y phục này, nhìn vào có cảm giác không hề hợp với nhau.

Tưởng Đan mặc áo vàng cổ tròn làm từ lụa Hàng Châu thêu hình tiên hạc, chải kiểu tóc Song Dao Kế độc đáo, đứng bên cạnh Tưởng Tố Tố và Tưởng Đan giống như một động vật nhỏ khiến người yêu thích. Mặc dù không xuất chúng, nhưng thực sự có một sự khéo léo hoạt bát rất đặc biệt.

Nhìn các cô nương mỗi người một vẻ, ánh mắt Tưởng lão phu nhân nhìn về phía Tưởng Nguyễn, không khỏi nhíu mày lại. “Sao ngươi lại ăn mặc như thế này?” Trong mắt của Tưởng lão phu nhân, thứ nữ ăn mặc như thế nào không quan trọng, chỉ cần không khác người là được rồi, nhưng đích nữ thì khác, đi ra ngoài chính là đại diện cho mặt mũi của Tưởng phủ. Ngay cả Tưởng Tố Tố cả người thanh lệ thoát tục, những thứ cài trên đầu, mặc trên người đều làm từ những chất liệu thượng hạng, tiến cung không giống như đến phủ khác làm khách, cần phải trang trọng. Tuy dung nhan Tưởng Nguyễn xinh đẹp, nhưng ăn mặc như thế này không tránh khỏi quá bình thường, cũng không thể hiện được sự đoan trang, thậm chí còn không bằng Tưởng Lệ ăn mặc phú quý.

Bà đánh giá Tưởng Nguyễn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng không hài lòng, đang nghĩ muốn để cho Tưởng Nguyễn quay về thay một bộ xiêm y khác, đã nghe Tưởng Tín Chi nói. “Thời gian không còn sớm nữa rồi, các vị muội muội vẫn nên nhanh chóng lên đường đi.”

Tưởng lão phu nhân đành phải thôi, lại dặn dò liên tiếp mấy câu, quay đầu lạnh nhạt nói với Hạ Nghiên. “Hôm nay ta đem mấy nha đầu giao vào tay ngươi, ngươi phải cẩn thận cho ta, chớ có để xảy ra điều gì sơ suất.”

Trong lòng Hạ Nghiên vô cùng không phục, Tưởng lão phu nhân giáo huấn nàng ngay trước mặt mọi người khiến cho nàng vô cùng mất mặt, lập tức siết chặt nắm đấm, trong lòng hung hăng hít một hơi, mới bày ra khuôn mặt ôn hòa dịu dàng tươi cười, nói. ‘‘Con dâu xin nghe theo dạy bảo của mẫu thân.”

Tưởng lão phu nhân cảm thấy không hài lòng khi nhìn biểu cảm của Hạ Nghiên, vào lúc trước bà đã sớm không thích đứa con dâu này, Triệu Mi thì vô cùng nhiệt tình nhưng đơn thuần, là thứ không có đầu óc. Còn đứa con dâu này lại có quá nhiều tâm tư, thời gian này Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu không ngừng xảy ra chuyện không may, bà càng thêm không vui đối với Hạ Nghiên. Hai đứa trẻ tốt như vậy lại bị Hạ Nghiên nuôi dưỡng thành bộ dạng ngày hôm nay, nghĩ tới lại càng khiến Tưởng lão phu nhân tức giận không thôi.

Tưởng Tố Tố cười nói. “Tổ mẫu, mẫu thân cũng không phải là đứa bé, tất nhiên sẽ hiểu được những chuyện này, tổ mẫu yêu thương mẫu thân như vậy, chuyện nhỏ như thế cũng phải nói rõ, cháu gái cũng phải thấy ghen tị.”

Nàng giải vây cho Hạ Nghiên, ngày thường Tưởng lão phu nhân nghe thấy, cũng sẽ không nói gì nàng, nhưng lúc này biểu tình vẫn không hề hòa hoãn trở lại, lạnh lùng nói. “Nàng biết là tốt rồi!” Dứt lời cũng không quay đầu lại phất tay áo bỏ đi.

Hạ Nghiên tức đến mức thay đổi sắc mặt, Tưởng Tín Chi cười cười, xoay người trở mình lên ngựa, biểu cảm của Tưởng Tố Tố trong nháy mắt ngưng lại, điềm nhiên như không có việc gì nói. “Mẫu thân, đi thôi.”

Nữ quyến đều ngồi chung trong một chiếc xe, tất nhiên Tưởng Lệ sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, vẻ mặt Tưởng Đan cũng sợ sệt. Bình thường có Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên giả bộ ôn hòa mà nói vài lời để làm dịu không khí, nhưng hôm nay không biết có phải do bị Tưởng lão phu nhân chọc tức hay không mà Hạ Nghiên cũng lười quan tâm. Tưởng Tố Tố cũng yên lặng không nói, Tưởng Nguyễn thì sẽ càng không để ý đến chuyện này. Chỉ một tay để dưới cằm, một tay nhìn vào hoa văn thêu trên xiêm y đến ngây người.

Hạ Nghiên nhìn thấy nửa miếng hổ phách hình trăng lưỡi liềm của nàng lộ ra bên ngoài, sắc mặt cứng lại. Nghĩ đến hôm nay Tưởng Tín Chi có thể phong quang vô hạn tiến vào triều đình tiếp nhận phong thưởng của hoàng đế, Tưởng Siêu lại chỉ có thể nằm ở trên giường mà vẫn chưa hoàn hồn, trong lòng hết sức bực tức.

Đoạn đường này trở thành đoạn đường yên lặng và ngưng trọng chưa từng có trong quá khứ. Không biết đi được bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Trước cửa cung, Tưởng Tín Chi bị thái giám dẫn đường đưa đi tiến cung phục mệnh trước, nữ quyến trên xe sẽ đi theo một nửa cung nữ còn lại đến đại điện nơi các nữ quyến khác đang đợi. Tất nhiên trước cửa cung sẽ không chỉ có xe ngựa của Tưởng phủ, xe ngựa của quý nhân quan lớn đều dừng trước con đường này, lúc này có rất nhiều phu nhân tiểu thư nhà quan bước xuống xe, nhìn thấy xe ngựa của Tưởng phủ cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ.