Sống Lại Tôi Thành Đôi Với Kẻ Thù Cặn Bã

Chương 97




Warn: có cảnh máu me, ghê rợn.

...

Tinh cầu Rác.

Là một tinh cầu bị bỏ hoang, nơi này bị biến thành nơi lưu đày cho vô số tội phạm và những kẻ bị truy nã trốn tránh. Tài nguyên ở đây khan hiếm đến đáng thương, những thứ ít ỏi còn lại đều rơi vào tay những kẻ cầm đầu độc ác. Đây là nơi mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, giết chóc là điều mỗi ngày, xác chết chất đầy.

Khu 27.

Đây là khu vực nghèo nàn nhất, nơi chất đầy những người tị nạn già yếu, bệnh tật. Những thứ "rác rưởi" có giá trị bị vứt bỏ từ các tinh cầu khác hiếm khi rơi xuống khu này, đến mức ngay cả bọn cướp cũng ít khi đến để cướp bóc. Những kẻ yếu đuối chỉ có thể lẩn trốn một cách cẩn trọng ở đây, sống qua ngày bằng cách lẩn tránh cái chết.

Tuy nhiên, đêm nay không yên bình.

Một chiếc tàu bay hạ cánh và thả xuống rác thải, trong đó có vô số thực phẩm còn nguyên vẹn và dịch dinh dưỡng đã hết hạn sử dụng, thậm chí còn có vài hộp thuốc vẫn còn nguyên.

Ngay lập tức, những kẻ còn đang lang thang ngoài đường vào giờ này như lũ sói đói, mắt sáng rực khi nhìn thấy những thực phẩm sắp chạm đất. Họ lao về phía điểm rơi, cơ thể gầy gò xiêu vẹo. Trước khi rác thải kịp chạm đất, bọn họ đã bắt đầu đánh nhau, chỉ trong chốc lát, vài người đã chết. Nhưng những cái xác khô quắt kia hầu như không rỉ ra chút máu nào.

Một số kẻ không kịp chờ đợi đống rác hạ xuống, đã đói đến nỗi lao vào cắn xé thi thể người chết, nhai ngấu nghiến thịt và máu, thèm khát liếm sạch những mảnh xương lẫn máu.

Cảnh tượng đầy máu me và hỗn loạn.

Cùng lúc đó, dưới bóng tối đen kịt, cách không xa đống đổ nát ấy, có một cái thùng sắt khổng lồ dựng đứng trên đống rác. Nó nghiêng hẳn vào đống rác, đầy vết gỉ sét loang lổ và nhiều mảng đen xanh, trông cực kỳ dơ bẩn. Sau thùng sắt ấy, dưới tiếng cãi vã và hỗn loạn, xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn.

Đó là một đứa trẻ trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi, mặc một bộ đồ thô sơ nhưng ít nhất còn sạch sẽ. Quần áo rõ ràng không vừa với kích cỡ của đứa nhỏ, những đường viền bị cắt xén, tưa rách. Chất liệu vải cũng thô ráp đến mức khiến làn da non nớt của đứa trẻ đỏ lên, ngứa ngáy, nhưng đứa trẻ không hề tỏ ra cảm thấy đau đớn hay khó chịu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ thu mình sau thùng sắt.

Đứa trẻ trông rất bẩn, ngoài bộ quần áo còn tạm chấp nhận được thì tóc, khuôn mặt, và đôi tay lấm lem bùn đất, chỉ có đôi mắt bạc sáng lên một cách kỳ dị. Ánh mắt của đứa trẻ chăm chú dõi theo cảnh tượng giết chóc đẫm máu phía trước mà không hề dao động, khiến em trông lạnh lùng, vô cảm như không phải một đứa trẻ.

Khi một tiếng ầm lớn vang lên, đống rác trên cao cuối cùng cũng rơi xuống. Những vật nặng khổng lồ đập xuống mặt đất tạo ra một luồng gió mạnh, hất tung vô số người ra xa, cũng không ít kẻ bị đè chết, thân xác nghiền nát thành bùn máu. Nhưng chẳng ai quan tâm.

Những kẻ còn sống sót như phát điên lao vào cướp bóc hàng hóa. Dù chúng bốc mùi thối rữa, là thứ người khác không thèm ngó ngàng, họ vẫn coi đó như món ngon thượng hạng, như ân huệ trời ban.

May thay, đây là khu 27 hẻo lánh nhất, vào thời điểm này người cũng ít, số lượng hàng hóa rơi xuống lại đủ lớn, đủ để những kẻ đang tranh giành tạm thời không tấn công lẫn nhau. Đứa trẻ trốn sau thùng sắt cũng nhanh chóng lặng lẽ lẻn ra ngoài.

Em đến khu vực xa nhất, nơi ít người và ít hàng hóa rơi xuống. Chỉ có vài món đồ lăn lóc ở góc đó, trông như những hạt bụi nhỏ giữa biển rác khổng lồ, không ai chú ý đến. Nhưng chẳng mấy chốc nữa, khi những kẻ khác nghe tin đến, chúng sẽ cướp sạch nơi đây, không để lại một giọt nước. Ngay cả những kẻ đã cướp được đồ cũng sẽ bị quản lý của chúng bắt đi, may mắn thì chỉ mất đồ, xui xẻo thì bị đánh chết.

Sơ Bạch cẩn thận nhặt hai lọ thuốc lăn xuống từ đống rác, rồi vội vã nhặt thêm một cái bánh mì hết hạn, bẩn thỉu đến mức chẳng ai thèm để ý. Nhét tất cả vào trong áo, rồi em nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp lảo đảo bỏ chạy trong lúc hỗn loạn.

Em không tham lam, em biết mình cần gì và chỉ lấy đúng những thứ mình có thể mang đi. Nếu lấy thêm một chút nữa, em sẽ bị phát hiện và bị giết chết.

May thay, cơ thể em nhỏ bé đến mức, nếu cuộn tròn lại trên mặt đất thì gần như sẽ bị coi là một mẩu rác lớn, nên những kẻ tranh giành đến mắt đỏ ngầu đã không chú ý đến em.

Sơ Bạch nhanh chóng chạy về khu vực gần chỗ ở của mình, hơi thở dồn dập, tay chân run rẩy không tự chủ được. Chỉ khi nhìn thấy đống rác nhỏ phía xa, em mới dần dần giảm bước chân.

Đây là lần đầu tiên em ra ngoài tìm thức ăn.

Thật ra, em không quan tâm mình có chết đói hay không. Ở nơi này, cái chết dường như trở thành một điều quá đỗi bình thường, như thể việc đi ngủ cũng dễ dàng như vậy.

Nhưng ông lão chăm sóc em lại bị bệnh.

Hoặc có thể nói, ông lão đã luôn ốm yếu, chỉ là lần này bệnh tình quá nặng, nếu không có thuốc thì sẽ chết.

Sơ Bạch không muốn ông chết.

Em không biết mình từ đâu đến, cũng không nhớ người thân là ai. Trong ký ức của em chỉ có ông lão và chú chó nhỏ. Ông lão dường như đã trải qua điều gì đó trong quá khứ, ông bị mù một mắt, mắt còn lại cũng mờ, vài ngón tay bị cụt, chân lại mang bệnh tật lâu năm, nhưng ông lão rất giỏi. Dù vậy, ông vẫn có thể đuổi bọn người hay đến phá rối, những kẻ khác thường gọi ông là kẻ điên không biết sợ chết.

Nhưng ở nơi này, ai sống sót mà không điên chứ?

Ông lão có vẻ hung dữ với tất cả mọi người, luôn giận dữ như thể muốn nghiền nát xương của những kẻ phá đám. Nhưng chỉ riêng với Sơ Bạch, ông lại rất tốt, như thể dành cả cuộc đời dịu dàng của mình cho đứa bé này.

Thực tế đúng là như vậy.

Ông lão dành hết tất cả những thứ cướp được cho Sơ Bạch, còn mình thì chỉ uống tạm nước bẩn và mẩu vụn. Trước đây cũng là ông lão đi tìm thức ăn, còn Sơ Bạch thì được dặn ở nhà cùng chú chó nhỏ. Nhưng lần này, ông lão đột nhiên không thể gượng dậy nổi.

Ông vốn dĩ là người ngủ rất nông, nhưng sau khi căn bệnh ở chân tái phát, nó đã nhiễm trùng, khiến cả cơ thể ông nóng bừng, ông đã ngất đi trong giấc ngủ.

Lão hàng xóm già sống cạnh họ, là một trong số ít người có quan hệ tốt với ông lão, đã sang xem tình hình. Sau khi nhìn qua, lão thở dài: "Không qua khỏi đâu."

Sơ Bạch hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói đó. Cái chết ở đây giống như một trò chơi mà tất cả mọi người đều sợ hãi nhưng buộc phải tham gia, mỗi ngày đều được diễn lại. Đôi mắt bạc đặc biệt của em nhìn chằm chằm vào lão hàng xóm.

Dường như lão bị ánh nhìn của em làm cho bối rối, đành phẩy tay bổ sung thêm: "Ở chỗ khác thì chỉ là bệnh nhẹ thôi, uống chút thuốc là xong, nhưng ở đây thì không có. Nhóc chuẩn bị đào hố mà chôn ông ta đi."

Nói xong, lão vội vã rời đi, như sợ lây nhiễm gì đó.

Dù sao thì, là một trong số ít những người giao tiếp với ông lão, lão hàng xóm vẫn có chút e ngại khi thấy đứa trẻ câm này có thể quấy rầy mình. Ngay cả bản thân lão cũng không biết liệu mình có sống nổi không, ai còn tâm trí để chăm sóc một đứa trẻ?

Sơ Bạch nghe lời của lão, ngẩn ngơ đứng một lúc, rồi nhanh chóng rời khỏi "nhà". Em để chú chó nhỏ ở lại, còn mình thì ra ngoài tìm thuốc.

Lần ra ngoài này, khả năng lớn là sẽ chết, nhưng dù sao ông lão cũng sắp chết, em chết thì cũng là cái kết mà thôi. Nhưng may mắn thay, em đã gặp được "núi rác" mà cả vài năm cũng không có một lần.

...

Sơ Bạch nhìn về phía "nhà" chỉ cách đó vài bước chân, đôi chân em không khỏi bước nhanh hơn, đôi mắt tối tăm dường như ánh lên chút ánh sáng dưới ánh trăng. Nhưng đúng lúc đó, một bóng người đột ngột xuất hiện.

Trước mắt Sơ Bạch tối sầm lại, em thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt thì đã bị một cú đá mạnh mẽ giáng thẳng vào người!

Nỗi đau khủng khiếp lan ra khắp cơ thể nhỏ bé của Sơ Bạch, cơ thể em lăn đi vài mét, cuối cùng va mạnh vào một tấm thép lớn. Tiếng "rầm" vang lên rõ mồn một trong đêm tĩnh lặng.

May mắn là tấm thép dựng đứng, không có góc nhọn chĩa ra, nếu không Sơ Bạch đã bị xuyên thủng.

Cơ thể nhỏ bé của em run rẩy vì đau đớn, nhưng đôi tay vẫn cứng rắn giữ chặt những ống thuốc mà mình cướp được, co người lại, run rẩy che chắn chúng.

"Chết tiệt, ông đây sắp chết đói rồi, thế mà lại có đồ ăn tự dâng đến miệng." Một gã đàn ông gầy gò với đôi mắt lạnh lùng như rắn, trông vô cùng tàn độc. Ánh mắt gã sáng rực nhìn chằm chằm vào đứa trẻ dưới chân mình.

Gã là kẻ vì yếu thế mà trốn từ vùng khác sang đây. Nghe nói khu 27 toàn là phế vật, mà gã cũng chẳng kén chọn, có thể đến đây ăn vài người để lấp đầy bụng cũng được. Không ngờ vừa đến đã thấy một đứa trẻ, chẳng phải là món quà tự dâng đến miệng sao?

Gã đàn ông đã đói đến phát điên, gã chộp lấy Sơ Bạch từ dưới đất, há miệng định cắn xé cánh tay của Sơ Bạch.

Nhưng rất nhanh sau đó, gã nhận ra điều bất thường. Đứa trẻ này... đang ôm cái gì trong lòng?

Gã đàn ông nuốt nước bọt, trên tinh cầu này, có thứ gì khiến một đứa trẻ cũng phải liều mạng bảo vệ? Gã lập tức nhận ra đó chắc chắn là một món đồ quý giá. Vừa nghĩ đến đó, gã đã không thể chờ đợi hơn nữa, bèn túm lấy cánh tay của đứa bé dùng lực kéo mạnh.

Sơ Bạch hoàn toàn không thể chống cự. Sức mạnh của một gã đàn ông trưởng thành chẳng thể nào để một đứa trẻ năm tuổi như em kháng cự được. Bàn tay em bị bẻ ra, ổ bánh mì trong lòng rơi xuống đất, nhưng hai lọ thuốc vẫn được em nắm chặt không buông.

Thấy ổ bánh mì, gã đàn ông ngay lập tức ném Sơ Bạch xuống đất, vội vàng chộp lấy ổ bánh mì xé toạc ra, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến. Gã ăn một cách thô bạo, tựa như một con thú đói khát ăn thịt người.

Sơ Bạch bị ném xuống đất, đau đớn nhăn mặt, đôi mắt bạc không biểu lộ cảm xúc gì liếc nhìn gã đàn ông, sau đó cẩn thận bò sang một bên, định lợi dụng lúc gã đang ăn mà lẻn đi. Tuy nhiên, gã đàn ông nhanh chóng nhận ra ý đồ của Sơ Bạch. Làm sao gã có thể để tuột mất "miếng thịt" ngay trước mặt mình, huống hồ "miếng thịt" này còn có hai lọ thuốc quý giá!

Gã đàn ông túm lấy cổ chân của Sơ Bạch và nhấc bổng em lên. Trong giây phút mất thăng bằng, Sơ Bạch va mạnh xuống đất, không may đập trúng một mảnh kim loại nhọn, làm vỡ một trong hai lọ thuốc. Thấy thế, ánh mắt tĩnh lặng của em cuối cùng cũng lóe lên vẻ hoảng loạn. Sơ Bạch vội vàng đưa tay ra bịt chỗ thủng đang chảy thuốc, nhưng tay em lập tức bị những mảnh kính vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay, khiến máu chảy ròng ròng.

Gã đàn ông cười lạnh, tay vẫn giữ chặt cổ chân của Sơ Bạch, nhấc lên cao. Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng chó sủa inh ỏi.

Gã đàn ông giật mình, chưa kịp quay đầu lại thì một bóng đen đã lao thẳng vào gã, lực va chạm mạnh mẽ khiến gã loạng choạng ngã xuống đất. Ngay lập tức, bóng đen đó cúi đầu, cắn mạnh vào cổ gã!

"Phập!"

Tiếng răng nanh cắm vào da thịt vang lên trong không gian tĩnh lặng, gã đàn ông thét lên trong đau đớn.

Sơ Bạch bị ném xuống đất một lần nữa, nhưng lần này em nhanh chóng nhận ra điều gì đang xảy ra. Ngước đầu lên, en nhìn thấy chú chó nhỏ đã nghe thấy động tĩnh và lao ra ngoài, đang cắn chặt vào cổ gã đàn ông. Chú chó tuy nhỏ nhưng hàm răng vô cùng sắc bén, lực cắn kinh người, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát. Đôi mắt đen của nó hằn lên vẻ hung dữ, móng vuốt cắm chặt vào vai và xương đòn của gã đàn ông, tư thế như muốn kết liễu gã ngay lập tức.

Gã đàn ông đau đớn cố hét lên, nhưng do cổ họng bị cắn, gã chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến gã run rẩy, cố với tay xuống bên hông, nơi gã giấu một con dao sắc bén. Khi tay gã gần chạm tới chuôi dao, chuẩn bị rút ra để đâm chết con "súc sinh" đang đè trên người, thì bỗng nhiên cổ tay gã bị đập mạnh một cái, làm con dao văng ra xa.

Chú chó mải mê cắn xé không nhận ra âm mưu của gã đàn ông, nhưng Sơ Bạch đã nhìn thấy tay gã đang mò mẫm rút dao từ khi nãy. Sơ Bạch nhanh chóng đặt lọ thuốc xuống, nhặt lấy một viên đá bên cạnh rồi đập mạnh vào cổ tay gã. Chỉ trong tích tắc trước khi gã rút được dao, em đã kịp đập cho con dao rơi ra.

Gã đàn ông điên cuồng vùng vẫy, cố gắng bật dậy, cố với tới con dao. Nhưng chú chó đã cắn rất chặt, lại cắn trúng động mạch chủ, còn Sơ Bạch thì liên tục đập viên đá vào tay và cánh tay gã, cho đến khi máu thịt be bét, cho đến khi gã đàn ông tắt thở hoàn toàn, em mới từ từ dừng lại.

Sơ Bạch thở hổn hển, sau khi xác nhận gã đàn ông đã chết, em mới buông viên đá xuống. Lúc này, bàn tay em đã đỏ rực máu, mảnh kính vỡ cắm sâu vào lòng bàn tay. Cả cơ thể em run rẩy không kiểm soát nổi, không phải vì sợ hãi, mà vì đã dùng sức quá mức.

Cơ thể Sơ Bạch quá nhỏ và yếu ớt, trong khi liên tục đập mạnh vào tay đối phương, bản thân cũng phải chịu đựng sự phản lực. Khi em làm tay đối phương nát bét, tay em cũng gần như nát theo. Chưa kể còn rất nhiều mảnh kính đâm sâu vào lòng bàn tay, mỗi lần dùng lực chúng lại cắm vào sâu hơn.

Sơ Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình, không quan tâm nhiều đến vết thương. Em vuốt ve chú chó nhỏ đang vẫy đuôi, miệng nó đầy máu chạy đến bên em, sau đó quay lại nhặt hai lọ thuốc. Một lọ vẫn còn nguyên vẹn, lọ kia bị vỡ một chút nhưng may mắn em đã kịp thời bịt lại, chưa mất quá nhiều thuốc.

Sơ Bạch dắt theo chú chó nhỏ, loạng choạng chạy về nhà.

"Nhà" của họ nằm trong đống rác nhỏ.

Đống rác chất cao, một mặt hướng ra dòng nước ô nhiễm, mặt còn lại là một ngọn đồi rác bao quanh.

Khi Sơ Bạch và chú chó trở về, họ bắt gặp lão hàng xóm. Thấy Sơ Bạch thực sự mang được thuốc về, lão ngạc nhiên thốt lên: "Thằng nhóc câm này mà thực sự mang được thuốc về à."

Rồi lão lập tức tiến lại gần.

Sơ Bạch thấy thế, vội lùi lại một bước, chú chó nhỏ cũng lập tức nhảy lên phía trước, nhe răng gầm gừ về phía lão.

"Gâu! Gâu!"

Tiếng chó sủa vang lên dữ dội. Nó chỉ vẫy đuôi trước mặt Sơ Bạch và ông lão, còn đối với người ngoài thì hung dữ vô cùng.

Lão hàng xóm co rúm người lại vì sợ hãi.

Con chó này cũng giống như ông lão vậy, trông có vẻ không đáng ngại nhưng thực ra đã cắn chết không ít người rồi.

Không biết nó thuộc giống gì, nhìn bé tí mà hung dữ đáng sợ.

"Đừng sủa nữa, đừng sủa nữa." Lão sợ hãi nói: "Tao chỉ muốn xem thuốc của nhóc thôi, một lão già như tao làm sao cướp được của tụi bây chứ. Nếu nhóc cho uống nhầm thuốc, lão già kia sẽ chết thật đấy."

Bản thân lão cũng đã cao tuổi, vậy mà vẫn không quên gọi ông lão là "lão già".

Sơ Bạch nghe vậy nhưng không để tâm.

Thực ra em không quan tâm thuốc này đúng hay sai, em cũng không thể kiếm được thuốc khác, mà ông lão cũng không thể đợi thêm được nữa.

Nếu thuốc sai, ông lão sẽ chết, nhưng không có thuốc, ông lão cũng sẽ chết.

Đã không còn cách nào khác.

Đành vậy, em sẽ cùng chết với ông lão.

Sơ Bạch không nghe không hỏi, tự mình bước vào trong. Lão hàng xóm thấy vậy thở dài, do dự một lúc rồi cũng lê bước vào theo.

Con chó nhỏ phát hiện ra, nhưng có lẽ cảm thấy đối phương không có ý đồ tấn công, cuối cùng chỉ khịt mũi, mắt vẫn chăm chú nhìn lão.

Lão sợ đến nỗi, dù đã cao tuổi vẫn cảm thấy như mình sắp lên cơn đau tim. Lão cẩn thận bước vào, nhìn thấy ông lão đang nằm trên chiếc giường nhỏ được dựng từ đống rác.

Mặt ông lão tái nhợt, cái chân bị bệnh một mảng đỏ tím, trông rất kinh khủng.

Thân hình Sơ Bạch nhỏ bé ngồi xổm bên cạnh, bên cạnh bộ xương to lớn của ông lão trông càng thêm bé nhỏ.

Em cẩn thận lấy ra lọ thuốc, lão hàng xóm bên cạnh mắt tinh đã nhìn thấy vết thương trên tay em, khẽ nói: "Ôi chao, nhóc câm, sao tay mày lại thành ra thế này, lão già kia mà tỉnh dậy thấy thế chắc đau lòng chết mất."

Sơ Bạch không để ý đến lão, chỉ tự mình mở nắp lọ thuốc, mùi thuốc nhạt thoang thoảng bay ra.

Lão hàng xóm cũng chẳng để tâm, lão biết Sơ Bạch sẽ không đáp lại mình. Từ khi được ông lão nuôi dưỡng, đứa trẻ này chưa bao giờ nói chuyện trước mặt người ngoài, vì vậy lão mới gọi em là nhóc câm.

Sở dĩ biết được là vì ông lão luôn nói Sơ Bạch biết nói chuyện, chỉ là không nói với lão thôi.

Lão biết được thì chỉ:... Hừ.

Sơ Bạch suy nghĩ một lúc, bóp miệng ông lão ra cẩn thận cho uống nửa ống trước, rồi xoa xoa cổ họng ông lão, định đợi thuốc nuốt xuống rồi mới cho uống phần còn lại, nhưng lão hàng xóm bên cạnh đã vội vàng lên tiếng.

"Đủ rồi đủ rồi, đừng lãng phí, thuốc này uống nửa ống là được rồi."

Sau đó lão liếc nhìn vết thương trên tay Sơ Bạch, "Nhóc cũng uống vài ngụm đi, kẻo vết thương bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm. Nửa ống bị vỡ kia có thể có mảnh thủy tinh, nhóc chưa chắc đã nhìn thấy được, chi bằng đem đổi với lão già ở bãi rác phía trước, để ông ta giúp mày làm sạch vết thương trên tay."

Sơ Bạch nghe vậy, động tác cầm thuốc hơi do dự, rồi lặng lẽ đậy nắp lại.

Sơ Bạch biết lão nói đúng.

Dù em có cố gắng bảo vệ lọ thuốc bị vỡ đến mấy, bên trong cũng không chắc đã không có mảnh thủy tinh lọt vào, chi bằng đem đổi cho người biết dùng.

Lão hàng xóm liếc nhìn ông lão đang hôn mê, thở dài rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Ngay sau đó, lão liền nhìn thấy vết máu trên người Sơ Bạch, kinh ngạc hỏi: "Nhóc câm, mày giết người à?"

Liên tưởng đến vết máu trên tay Sơ Bạch và con chó chạy ra ngoài, không khó để đoán ra chắc là có người muốn cướp đồ, nhưng đã bị chó và nhóc câm hợp lực giết chết.

Lão tặc lưỡi, "Chậc chậc, vậy thì lão già kia chết cũng nhắm mắt được rồi, bây giờ nhóc đã biết giết người, sau này mới có thể sống sót được."

Nghe vậy, Sơ Bạch bỗng nhìn về phía lão, đôi mắt bạc trong bóng tối khiến người ta không khỏi rùng mình.

Lão nuốt nước bọt, "Không còn cách nào khác, tuy có thuốc, nhưng lão già đã bao lâu rồi chưa có gì ăn, chưa chắc đã không chết."

Bao nhiêu năm qua, nhóc câm không nói, lão đã tự luyện được khả năng đọc hiểu ánh mắt đối phương.

"Hay là... nhóc cắt một ít thịt của người vừa giết mang về đây?"

Sơ Bạch im lặng, vẫn nhìn lão chằm chằm.

Lão bất lực nói: "Nhóc lén cho ông ấy ăn cũng là cứu ông ấy thôi, ông ấy làm sao biết được."

Phải nói là ông lão này có năng lực không tầm thường, tính tình cũng kỳ quặc, ở cái nơi mà ngày nào cũng có người chết đói này, ông ta lại không ăn thịt người, còn không cho Sơ Bạch ăn, thà đói mà đem tất cả thức ăn tìm được cho Sơ Bạch chứ không cho em ăn một miếng thịt.

Ông ta luôn nói, con người mà đi đến bước này, thì thực sự đã hết rồi.

Trong lòng lão hàng xóm cười nhạo, không đi đến bước này, chết còn nhanh hơn.

Nói đến đây, lão nuốt nước bọt, nếu có thể, lão cũng khá hy vọng Sơ Bạch sẽ nói cho lão biết vị trí của người vừa bị giết, lão đã đói mấy ngày rồi.

Không ăn gì nữa thì chỉ có thể nhét rác nhựa vào bụng thôi.

Có lẽ đã nhận ra ý định của lão, Sơ Bạch đột nhiên giơ tay chỉ về một hướng.

Lão ngẩn người một lúc, sau đó nhanh chóng hiểu ra, lập tức đứng dậy lôi thân thể già nua của mình chạy ra ngoài, mặc dù lão chạy còn chậm hơn cả đi bộ.

Vừa chạy vừa nói: "Hì hì, cảm ơn nhóc nhé, nhóc câm."

Sau khi lão hàng xóm hoàn toàn rời đi, Sơ Bạch lấy từ trong ngực ra nửa ổ bánh mì.

Đó là nửa ổ bánh mì vừa bị gã đàn ông kia cướp đi và cắn một nửa.

Ngửi thấy mùi thơm của bánh mì, chú chó nhỏ lập tức vẫy đuôi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào miếng bánh mì đó, nhưng dù thèm đến mấy, nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, im lặng.

Sơ Bạch bẻ một miếng đưa đến miệng chú chó nhỏ, chú chó lập tức ngoạm lấy nuốt xuống.

Sở Bạch liên tục bẻ cho nó vài miếng, sau đó đi đến mương nước bẩn bên cạnh lấy một ít nước, dùng phương pháp mà ông lão đã dạy, nhờ vào bộ lọc tự chế của ông lão bên cạnh, miễn cưỡng lấy ra một ly nước nhỏ còn tương đối sạch, tiếp theo xé nhỏ bánh mì, thấm nước rồi nhét vào miệng ông lão.

Sơ Bạch còn nhỏ, phải mất một lúc lâu mới có thể để ông lão nuốt xuống một chút, nhưng em rất kiên nhẫn, từng chút một cho đến khi cho ông lão ăn gần hết nửa ổ bánh mì.

Đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất của ông lão trong một tháng qua.

Phần bánh mì còn lại, Sơ Bạch chia làm hai phần, một phần cho chú chó nhỏ, một phần để dành sau đó cho ông lão ăn thêm.

Buổi tối trên tinh cầu rác quá lạnh lẽo.

Sơ Bạch cuộn tròn người ngồi bên cạnh ông lão, chú chó nhỏ liếm nước còn sót lại trên ly nước rồi cũng ngồi sát bên em, dưới ánh trăng trắng, họ nép sát vào nhau, miễn cưỡng truyền cho nhau một chút hơi ấm.

Ngồi một lúc, Sơ Bạch cảm thấy đau nhức khắp người, cơn đau do bị đánh trước đó lan tỏa khắp cơ thể, nhưng em không uống thuốc, chỉ mím môi khô khốc, yên lặng nhìn ông lão đang ngủ say.

Sơ Bạch nghĩ, chắc em sẽ không chết, ông lão bị thương nhiều như vậy còn sống được lâu như vậy, chắc em cũng không sao.

So với em, ông lão càng cần những loại thuốc này hơn.

Sơ Bạch cứ ngồi như vậy hai ngày, em cho ông lão ăn hết phần bánh mì còn lại, thức ăn mà chú chó nhỏ tìm được em chia làm hai nửa, một nửa cho chú chó nhỏ, một nửa cho ông lão.

Trước đây em luôn được ăn uống đầy đủ nhất, cái gì ông lão cũng cho em ăn, bây giờ chỉ mới nhịn đói hai ngày, em đã cảm thấy khó chịu, uống một ít nước miễn cưỡng đè nén cơn cồn cào trong dạ dày.

Nhưng Sơ Bạch thật sự quá nhỏ, lại luôn bị suy dinh dưỡng, sau hai ngày đói bụng, đi lại cũng bắt đầu vấp ngã.

Chú chó nhỏ thấy vậy, sau khi em lại chia thức ăn cho nó thì nó không ăn nữa, mà dùng mũi húc húc đẩy đến trước mặt em, cho đến khi em ăn, chú chó nhỏ mới ăn.

Sơ Bạch cứ ngồi bên cạnh chờ đợi như vậy, em không dám rời đi một khắc nào, dường như trên người càng đau hơn, tay cũng bắt đầu mưng mủ chảy rất nhiều máu.

Chú chó nhỏ có lẽ đã ngửi thấy mùi gì đó, thường xuyên lo lắng đi đi lại lại bên cạnh em.

Sơ Bạch không để ý, em cứ ngồi yên lặng như vậy, chú chó nhỏ chỉ có thể dựa sát vào bên cạnh em, sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo của em.

Ban đêm lạnh lẽo, trong lòng Sở Bạch cũng trống rỗng.

Ông lão quá yên tĩnh, trông như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mấy ngày thời gian, em không biết đã chờ đợi bao lâu, thời gian chờ đợi thật sự quá dài đằng đẵng.

Thế nhưng, cho đến một ngày.

Tất cả đều thay đổi.

Trên bầu trời tinh cầu đột nhiên có một tiếng động lớn.

Ban đầu Sơ Bạch không để ý, cho đến khi âm thanh ngày càng lớn, như thể gần ngay bên tai, em mới từ từ ngẩng đầu lên.

Một vật khổng lồ xuất hiện trên không trung không xa, cái bóng khổng lồ dường như có thể ngay lập tức phá hủy nơi này.

Sơ Bạch không biết đây là gì, nhưng có vẻ như nó không giống tàu bay đến đổ rác.

Em nhìn chăm chú.

Tốc độ của vật khổng lồ này rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với tàu bay đến đổ rác, nó bắt đầu hạ cánh rất ổn định và nhanh chóng, có vẻ như mục tiêu đã được xác định rõ ràng.

Sơ Bạch trơ mắt nhìn thứ giống như quái vật này ngày càng lớn hơn, cho đến khi cái bóng gần như bao trùm lấy em.

Ngay khi em gần như nghĩ rằng mình sẽ bị thứ này đè chết, con quái vật này cuối cùng đã hạ cánh vững chắc ở không xa.

Trong đôi mắt bạc của em phản chiếu toàn bộ hình dáng của vật khổng lồ này, mặc dù không biết là gì, nhưng không khỏi bị thứ tinh xảo và to lớn này làm cho chấn động.

Sau đó, vật khổng lồ từ từ mở ra, để lộ một khe hở, một chiếc thang dần dần hạ xuống từ trên đó, một bóng người bước xuống.

Họ đi xuống, từng bước một, càng lúc càng gần, gần đến mức Sơ Bạch dần dần nhìn rõ họ.

Họ ăn mặc sang trọng, toàn thân sạch sẽ đến khó tin, trông vô cùng cao quý.

Người dẫn đầu có vẻ ngoài là một thiếu niên, người đó có mái tóc đen và đôi mắt đen giống như những người bên cạnh, nhưng lại rất khác biệt, khí chất lạnh lùng như thể đứng trên tất cả mọi người, giữa đôi lông mày toát lên vẻ lạnh lùng vô tình.

Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, Sơ Bạch chỉ cảm thấy khi ánh mắt của người đó nhìn vào em, nó lập tức thay đổi.

Những người đó nhanh chóng đặt một cây cầu tạm bợ trên mương nước bẩn, thiếu niên dẫn đầu bước qua rồi đến trước mặt Sơ Bạch.

Sơ Bạch ngước mắt nhìn thiếu niên, trong lòng không có chút gợn sóng nào, thậm chí cũng không có nhiều nghi vấn.

Em không biết tại sao những người này lại đến đây.

Nếu muốn giết em, có lẽ em không có cách nào chống lại.

Ý nghĩ trong lòng vừa dứt, thiếu niên đột nhiên cúi xuống ôm lấy Sơ Bạch.

Chưa kịp để Sở Bạch hoàn hồn, chỉ thấy đối phương thậm chí không cần dùng nhiều sức, đã dễ dàng bế em lên rồi ôm vào lòng.

Không có giết người cũng không có đổ máu.

Cái ôm của thiếu niên ấm áp hơn nhiều so với tưởng tượng.

Trong nháy mắt Sơ Bạch nhìn thấy mình đã làm bẩn quần áo của đối phương, em có chút luống cuống cuộn bàn tay nhỏ bé của mình lại, nép vào lòng đối phương.

Nhưng thiếu niên dường như không để ý, ngược lại ôm chặt Sơ Bạch, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt em.

Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt tóc Sơ Bạch, không chút ngại ngùng hôn lên trán em.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang bên tai:

"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."