Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 14




"..."

Lý Thâm vươn tay muốn nhận ly thì Thẩm Y Y tránh né: "Tay anh bẩn, em giúp anh.”

Lý Thâm hơi chững lại, bị ép mở miệng.

Thẩm Y Y lập tức giúp anh uống, hớp này đến hớp khác, động tác Lý Thâm có chút cứng ngắc nhưng Thẩm Y Y thì hài lòng cực kỳ.

Chờ anh uống xong, cô cười tủm tỉm bảo anh tiếp tục làm gà, nói: "Em đi ngâm nấm khô.”

Dùng nước nóng ngâm nấm khô xong lại rửa sạch hai củ khoai tây, đi ra hỏi: "Anh Thâm, đất nhà mình có rau gì?”

"Rau cải trắng." Lý Thâm nói, đất nhà liền với sân sau, anh đã sai Nhị Bảo đi hái một gốc cải về.

Rất nhanh, gà đã được chuẩn bị sẵn sàng, anh lại rửa sạch rau cải trắng do Nhị Bảo hái về, sau đó cầm vào phòng bếp, đặt ở trên bếp lò.

Thẩm Y Y hầm nước canh, sau đó chuẩn bị xào thịt.

Lý Thâm: "Để anh làm."

Thẩm Y Y cảm thấy, nguyên tác có thể xây dựng hình tượng nhân vật như cô sau khi gả cho Lý Thâm không làm bất cứ việc gì cả, quá nửa chính là Lý Thâm đã quá chiều chuộng cô, cái gì cũng không cho cô làm. Nhưng Thẩm Y Y không định giữ tác phong làm việc lúc đầu, vậy việc trở về của cô sẽ không có ý nghĩa.

"Em có thể làm." Thẩm Y Y nói, còn hỏi Đại Bảo đang nhóm lửa: "Bữa cơm mẹ làm hồi trưa rất ngon có phải không Đại Bảo?"

"Vâng!" Đại Bảo lập tức nói.

Phía ngoài, Nhị Bảo đang chơi với Tiểu Bảo đã nghe được, hô lớn: "Mẹ nấu ăn ngon hơn cha!”

Lý Thâm từ phòng bếp xa xa ném cho Nhị Bảo một ánh mắt lạnh lẽo, Nhị Bảo hoàn toàn không có chú ý đến anh.

Anh ho một tiếng, cuối cùng vẫn không kiên trì: "Vậy anh nhóm lửa cho em…”

"Cha, con có thể nhóm lửa cho mẹ!" Đại Bảo lớn tiếng nói.

Lý Thâm: "Con còn nhỏ, không thể chơi với lửa, đi ra ngoài chơi với mấy đứa Nhị Bảo đi."

"Thế nhưng lúc trước con cũng từng nhóm lửa cho cha mà." Đại Bảo nói: "Hôm nay cũng là con nhóm lửa cho mẹ."

Lý Thâm: "Vậy con nhóm đi."

Nhưng anh không đi ra ngoài, phòng bếp vốn không lớn, Thẩm Y Y xào đồ ăn có chút vướng víu, cô nói với Lý Thâm: "Anh Thâm, hay là anh đi ra ngoài trước?”

Lý Thâm: “Ừ."

Nếu như Thẩm Y Y nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn ra anh có hơi lưu luyến. Nhưng cô đang bận nấu cơm.

Lý Thâm ra sân nhỏ, liếc mắt lập tức thấy hai đứa con trai của anh đang chơi đùa ở sân trong: "Nhị Bảo, Tiểu Bảo, tới đây."

"Cha!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo nghe cha gọi bọn nó, vội vàng chạy tới, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười tươi: "Cha kêu bọn con ạ?"

"Đúng vậy." Lý Thâm ngồi xổm xuống, nhìn thấy đầu Tiểu Bảo dính một chiếc lá, anh thuận tay lấy xuống cho cậu bé, hỏi: "Hôm nay đi theo mẹ có vui không con?"

"Vui!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo lớn tiếng nói.

Làm Lý Thâm lại càng hoảng sợ, ngoái đầu nhìn phòng bếp sau lưng, thấy Thẩm Y Y không nhìn mới thở dài một hơi: "Vậy hôm nay đã làm gì?"

Tiểu Bảo lập tức thuộc như lòng bàn tay: "Nấu cơm, quét nhà, ra ruộng…”

"Chờ một chút." Lý Thâm thấy trong miệng Tiểu Bảo đang ngậm gì đó, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, còn chảy nước miếng, anh lau lau cho cậu bé rồi hỏi: "Trong miệng con đang ngậm cái gì?"

"Kẹo!" Nhị Bảo trả lời cho Tiểu Bảo, kiêu ngạo nói: "Là kẹo sữa Đại bạch thỏ, mẹ cho chúng con!"

"Mẹ cho các con à?" Lý Thâm lặp lại một lần.

"Vâng vâng." Tiểu Bảo tiếp lời: "“Che”, “ẹ” không có cho “che” hả? “Ẹ” nói “mẹ” sẽ cho cha.”

Còn cho anh?

Vẻ mặt Lý Thâm tràn đầy dấu chấm hỏi.

Nhị Bảo vừa thấy cha thế này, biết ngay mẹ chưa cho cha, lập tức quay người chạy tới phòng bếp: "Mẹ nhất định là quên cho cha rồi, con đi hỏi xin mẹ."

Lý Thâm chưa kịp tóm cậu bé lại thì cậu bé đã chạy vào bếp lò, Thẩm Y Y đang xào rau, Nhị Bảo lôi kéo vạt áo của cô, không biết nói gì đó, sau đó cô hướng ánh mắt về phía anh.

Lý Thâm không hiểu sao chột dạ, lắc lắc đầu.

"Cha! Cha!"

Giọng nói phấn khích của Nhị Bảo truyền đến, Lý Thâm lại nhìn sang, nhìn thấy Nhị Bảo đang cầm trong tay một viên kẹo sữa Đại bạch thỏ chạy về phía anh, đưa cho anh: "Mẹ nói một hồi ăn cơm rồi, vì vậy chỉ có thể ăn một viên!"

Lý Thâm: "..."

Thế này là xem anh như con nít hả?

Nhưng anh vẫn ma xui quỷ khiến mà nhận, bỏ qua biểu cảm thòm thèm của Tiểu Bảo, cất kẹo vào trong túi, ho một tiếng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: "Nhanh đi chơi đi."

Nhị Bảo lập tức lôi kéo Tiểu Bảo đi một bước ngoái đầu nhìn ba lần.

Lý Thâm lại liếc mắt vào trong phòng bếp, thấy không ai nhìn anh, anh lấy kẹo trong túi ra, xé mạnh, bỏ vào trong miệng.

Ngọt ngào thơm sữa.

Anh không thích ăn ngọt, nhưng vị ngọt của viên kẹo sữa Đại bạch thỏ này anh rất thích!

Toàn thân dường như dồi dào nhiệt huyết, anh cầm thùng nước, định vào thôn gánh nước đổ đầy nước vào chum đựng nước lớn trong nhà!

Chân anh nhanh nhẹn, sức lực cực lớn, rất nhanh đã đổ đầy nước vào chum.

Thẩm Y Y cũng đã làm xong đồ ăn, bưng đồ ăn đi vào gian nhà chính, trông thấy Lý Thâm đã gánh nước về, mời anh: "Anh Thâm, ăn cơm đi."

"Ừ!" Lý Thâm đáp rất nhanh, anh buông thùng nước, lập tức đi tới.

Nhị Bảo chủ động dắt theo Tiểu Bảo bưng cơm đã bới xong đặt ngay ngắn trên bàn.

Hai món ăn một món canh, thịt gà xào lăn, cải trắng của nhà cộng thêm một món canh nấm nội tạng gà, phối hợp cơm trắng thơm nức, nhìn đã thấy thèm!

Thẩm Y Y lấy ra một cái bát, múc nửa bát thịt gà bảo Nhị Bảo đưa cho ông bà nội, dặn dò: "Nhớ kỹ giao đến tay ông hoặc là bà."

"Con biết rồi mẹ!" Nhị Bảo bưng thịt gà chạy ra ngoài.

Cậu bé đã rất nóng lòng muốn trở về ăn cơm.

Bên nhà cũ, buổi tối hôm nay có khoai lang và bánh ngô, cộng thêm một chén cháo ngô giống như nước lã. Ăn hết sức yên tĩnh chậm chạp, bởi vì trong không khí tràn ngập mùi thịt khiến cho bọn họ cảm thấy bữa ăn tối hôm nay hết sức khó nuốt.

Lý Thiết Trụ thật sự không chịu nổi, ném chiếc đũa trên tay ra ngoài: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!"

Chiếc đũa đó suýt nữa đã ném vào trên người mẹ Lý ở đối diện, còn không đợi bà mắng chửi người, Giang Ái Linh ngồi ở bên cạnh Lý Thiết Trụ không dạy dỗ đứa con trai khóc lóc om sòm của cô ta mà ngược lại giả bộ khó xử với mẹ Lý.

"Mẹ, mẹ xem Thiết Trụ nổi giận như vậy cũng không tốt, hay là mẹ đi nói một tiếng với chị hai..."

Nói một tiếng, nói cái gì? Coi như không cần nói cũng biết.

Chính là bảo mẹ Lý đi nói với Thẩm Y Y đòi một ít thịt về cho Lý Thiết Trụ ăn.

Mẹ Lý suýt nữa phun nước miếng vào mặt cô ta: "Tôi dựa vào cái gì để nói chứ? Hả? Thịt đó là tôi mua cho nhà thằng hai à? Tại sao nó phải cho tôi? Chị còn không biết ngại mà đòi tôi nữa.”

"Vậy Thiết Trụ..."

"Thiết Trụ Thiết Trụ!" Mẹ Lý tức giận đến phun cả nước miếng: "Chỉ Thiết Trụ của chị muốn ăn, tôi không muốn ăn! Cha chị không muốn ăn! Cả một gia đình này không muốn ăn! Coi mà dạy bảo lại con chị đi, điều kiện trong nhà thế nào nó không biết sao? Người ta ăn thịt nó cũng muốn ăn thịt, người ta có một cha mẹ giàu, nó có không?"

Giang Ái Linh bị mẹ Lý chửi văng nước miếng lum la mà nghẹn họng, cô ta có chút không thể tin mà nhìn mẹ Lý.

Thiết Trụ là trưởng tôn của bà, trước kia không phải bà thương Thiết Trụ nhất sao? Tại sao hôm nay khác thường như vậy?