Sống Lại Thành Toàn Cho Chồng Cưới Bạch Nguyệt Quang

Chương 20




Xác định quan hệ với Phó Duật Niên xong, tôi lại trở về nước.

Tràn Hàm lên kế hoạch quay phim mới, tôi phải trở về phối hợp với cô ấy làm giai đoạn tiền kì.

Họp xong, chúng tôi nhàn nhã uống một ly cà phê.

Cô ấy nói cho tôi biết, mấy tháng kể từ lúc tôi đi Úc, cuộc sống hôn nhân của Thẩm Hạc Chi và Lục Nghiên Cảnh, trải qua như gà bay chó sủa.

Cô ấy vui mừng nói:

“Thằng bé Như Cảnh kia, chúng ta đều biết chăm sóc thằng bé khó khăn đến nhường nào, mà Lục Nghiên Cảnh lại là một đại tiểu thư hai tay cũng không dính nước.”

Tôi dường như có thể mường tượng ra.

Thẩm Như Cảnh mắc chứng sạch sẽ, không thích trong nhà có người ngoài.

Lục Nghiên Cảnh kiêu căng như tiểu công chúa, không làm việc nhà.

Thẩm Hạc Chi say mê nghiên cứu, thích yên tĩnh, cơm bưng nước rót.

Trần Hàm đập bàn cười:

“Cậu không biết đâu, hiện tại tất cả giảng viên sinh viên ở Đại học A, đều biết Thẩm Hạc Chi không được ở phương diện đó, Lục Nghiên Cảnh mới vừa kết hôn đã thủ tiết, tức điên rồi, vốn là không muốn giữ lại mặt mũi cho hắn nữa.”

“Đáo hoa cao ngạo lạnh lùng Thẩm Hạc Chi này, thoáng cái đã bị kéo xuống khỏi thần đàn, cười ch-ếc mất.”

Tôi nghe xong, chỉ cười ảm đạm.

Trần Hàm còn nói, lúc hai người cãi nhau, Thẩm Hạc Chi chỉ thở dài, nói Lục Nghiên Cảnh không thể so với tôi.

Lục Nghiên Cảnh tất nhiên là không phục rồi, vậy nên hắn bèn từ tốn, liệt kê tường tận ra hơn mười ưu điểm của tôi.

Khiến Lục Nghiên Cảnh tức đến nỗi nửa tháng không về nhà.

Hiện tại ai ai cũng đều đoán xem, khi nào thì hai người này ly hôn.

Mà người đàn ông nào đó đang bận bịu giải quyết công việc ở nước ngoài, nghe nói Thẩm Hạc Chi không được, hưng phấn đến hét lên, vội vàng gọi điện thoại cho tôi để xác nhận.

Tôi tất nhiên là không để ý tới rồi.

Sau khi khai máy, Lục Nghiên Cảnh đến tìm tôi.

Cô ta bị tra tấn đến mất hết ánh hào quang ngày xưa, vừa ngồi xuống đã ném giấy ly hôn vào tôi.

“Khương Ninh, là cô cố ý đúng không, nuôi miệng hai bố con nhà họ đến kén chọn như vậy, là muốn trả thù tôi sao?”

Tôi nhẹ nhàng khuấy cà phê:

“Tôi chăm sóc con cô cẩn thận như thế, vậy mà thái độ của cô lại thế này à?”

Cô ta nghẹn lời.

“Cô nhẫn nhục chịu khó như vậy, cứ sống hạnh phúc qua ngày với họ là được rồi, tại sao phải đến đảo loạn cuộc sống của tôi, nếu không có cô, tôi cũng sẽ không lâm vào tình trạng như ngày hôm nay.”

“Cô yêu Thẩm Hạc Chi không?”

Tôi nói.

Cô ta bực bội nói:

“Người tôi yêu chỉ có Phó Duật Niên, tôi và Thẩm Hạc Chi vốn không thể chung đường đâu!”

Tôi đã hiểu ra.