Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Chương 97: Chương 63: Cô muốn qua cầu rút ván?




Một chiếc xe Audi chạy băng băng trên đường cao tốc, Chu Cẩn Du kéo cà vạt, ngửa mặt tựa vào ghế xe phía sau, thoải mái ngồi.

“Sự việc như thế nào rồi ?”

Từ sau sáng hôm đó, sau khi chia tay Vương Tĩnh Kỳ, Chu Cẩn Du luôn bận rộn,hạng mục phố tài chính, hai ngày này lại tự mình lên tỉnh báo cáo công tác cùng lãnh đạo, mở hội nghị thảo luận và nghiên cứu, hạng mục phố tài chính trên cơ bản là đã định ra, chỉ còn lại vấn đề chi tiết, phải nhờ người phía dưới giúp đỡ, anh về sau chỉ cần nắm chắc chuyên môn là tốt rồi.

Anh bây giờ rảnh rỗi, đương nhiên phải nhớ tới một ít chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt chứ. Dù sao bận rộn một thời gian dài như vậy, đương nhiên phải tìm người vừa ý, thưởng cho chính mình.

Chu Cẩn Du nói không đầu không đuôi, nhưng Lý Việt ngồi ở ghế lái phụ biết là đang hỏi hắn sự việc gì.

Đời sống tình cảm của Chu thị trưởng đã thiều thốn hơn một năm nay, hắn là thư ký của thị trưởng, mặc kệ là việc công ty hay việc cá nhân đều hoàn thành tốt.

Hơn nữa việc của cô giáo Vương là chính hắn tự mình làm, nói hắn là người đứng sau việc này là không đủ.

“Thị trưởng, cô giáo Vương cùng chồng trước đã chính thức ly hôn, nhà chồng trước cho năm vạn đồng tiền phí tiền bồi thường, cha của cô giáo Vương vẫn nằm tại khoa chỉnh hình của bệnh viện, Trương gia cho một vạn đồng tiền thuốc men. Còn có…” .Lý Việt báo cáo lại những việc xảy ra của cô giáo Vương.

Chu Cẩn Du nhắm mắt lắng nghe, nghe xong chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó cũng không nói gì.

Lý Việt cũng thức thời, sau khi báo cáo xong thì ngậm chặt miệng, không quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi.

Sau đó trong xe liền duy trì trầm mặc, cho đến khi xe tiến vào thành phố D, Chu Cẩn Du mới ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động.

Vương Tĩnh Kỳ đang thu thập, chuẩn bị cùng Vương Dĩnh xuống căn tin ăn cơm, sau đó thương lượng cách kiếm thêm tiền.

Lúc này chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Vương Tĩnh Kỳ chạy lại chỗ túi xách lục lọi tìm di động, nhìn dãy số có chút quen mắt, nhưng không nghĩ nhiều liền bắt máy. Một bên ý bảo Vương Dĩnh không có việc gì, vừa đi vừa nói chuyện.

“Alo. Xin chào. Xin hỏi là tìm ai vậy?”

“Cô nói xem tôi tìm ai!” Chu Cẩn Du nghe xong tâm tình tốt lên một chút.

Vương Tĩnh Kỳ nghe được giọng nói này có chút không tin nổi, còn đưa điện thoại ra nhìn lại.

“Alo. Làm sao vậy. Tại sao lại không nói. Kinh hỉ quá lớn sao?” Một lát không nghe được âm thanh truyền đến, anh nhíu mày hỏi.

Vương Tĩnh Kỳ vội vàng đưa điện thoại đến gần tai, theo bản năng nhỏ giọng, cười ngây ngô một chút rồi nói : “ Ha ha. Ngài như thế nào lại có thời gian gọi điện cho tôi, thật sự rất vinh hạnh.” Cô thật không biết nói gì, cũng không muốn gọi tên anh, chỉ có thể xưng ngài để thay thế. Không phải cô đã nói rõ rồi, tại sao anh lại còn gọi điện tới.

Cô nhìn thấy Vương Dĩnh nhìn tới với ánh mắt nghi ngờ, nhanh chạy tới một chỗ khác, nhìn cô ấy với ánh mắt an tâm.

“ A, thật sự là không nghĩ tới, vài ngày không gặp, đã có tiến bộ rồi, có thể nói được như vậy.” Chu Cẩn Du nhíu mày hỏi, giọng nói cũng vì vậy có chút lạnh, anh không nghĩ tới khoảng cách giữa hai người có vấn đề, việc đã được giải quyết, cô gái này cùng anh nói chuyện rõ ràng là tức giận.

Vương Tĩnh kỳ đối với lời nói của anh nhất thời không biết trả lời như thế nào, cũng thật sự không muốn cùng người đàn ông mặt người dạ thú này nói chuyện, cho nên lại cười ngây ngô nhỏ giọng nói : ‘ Thật ngại quá, chỗ này của tôi có chút việc, không quấy rầy ngài nữa…’

Cô còn chưa nói xong, Chu Cẩn Du đã hiểu rõ là cô muốn ngắt điện thoại của anh.

‘Đợi chút’. Thanh âm của hắn anh trong nháy mắt lạnh như băng. Vương Tĩnh Kỳ ở đầu bên này cũng cảm thấy lạnh, theo bản năng run rẩy một cái, trong lòng nói thầm, người đàn ông này nhất định là có bệnh, nếu không cũng không thể tức giận thất thường như thế.

Theo phản xạ cô bước chậm lại, cùng Vương Dĩnh phía trước tạo khoảng cách.

‘Ha ha, lãnh đạo, ngài còn có chuyện gì. Hôm nay tôi thực sự có chút việc, để có thời gian tôi sẽ tự đi tìm ngài được chứ ?’. Vương Tĩnh Kỳ tuyệt đối là muốn lừa bịp anh trước, rồi sau này tính sau.

‘Cô dám tắt điện thoại của tôi thử xem’. Lời nói của Chu Cẩn Du lạnh như băng, làm cho hai người đàn ông trong xe run sợ, không dám thở lớn.

‘Không, không có. Tôi thực sự sợ quấy rầy thời gian của ngài’. Cô thực sự hận chết tính nhát gan của mình.

Kỳ thực cô cảm thấy đời này lá gan của cô rất lớn, không riêng cùng Trương gia thắng áp đảo, còn cùng cha của cô lớn giọng, tuy vẫn bị chửi cho mất mặt, nhưng có thể nói là đã đạt được mục đích. Cô vốn cho rằng mình đã thay đổi, có thể tự mình độc lập, sẽ càng ngày càng tốt.

Nhưng hiện tại chỉ là nghe âm thanh trong điện thoại thôi cũng đủ dọa cô, tim gan đều run lên một cái. Đúng là không có tiền đồ mà.

‘Hừ, thế nào, cô tính qua cầu rút ván ?’ Chu Cẩn Du ở bên hừ lạnh, cô nghĩ cái gì làm sao anh không biết.

‘Ngài Có ý gì ạ?’ Vương Tĩnh Kỳ thật sự nghe không hiểu.

‘Cô thực sự nghĩ cục cảnh sát kia không có việc gì làm. Mỗi ngày đều tùy tiện trông coi việc đánh nhau, đàn bà chua ngoa mắng đường chửi phố sao?’ Chu Cẩn Du nói ra, anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm anh hùng phía sau, chính mình ra tay giúp, thì đương nhiên muốn cô gái này phải nhớ rõ.

Chu Cẩn Du nói lời này làm cho cô hiểu rõ. Cô đã sớm hoài nghi rồi, cô cùng Chu phó cục trưởng đâu có thân thích gì, sao người ta lại có thể giúp cô. Cô trước kia cho tới giờ cũng không tưởng tượng nổi là Chu Cẩn Du đứng giữa, hiện tại mới nhớ, cái kia thật là không đúng theo đạo lí mà.

Trương gia cùng thị trưởng so sánh, người ngốc cũng biết là hướng về ai mà.

‘A, hóa ra là Chu thị trưởng vươn tay hỗ trợ, tôi thực sự cám ơn ngài, cũng thay mặt ba mẹ cám ơn ngài quan tâm’. Nói thực ra ba bị người ta đánh gãy xương, cũng là do Chu cục trưởng nên mới có thể lấy được nhiều tiền thuốc men như vậy, cô nên cảm ơn chân thành một chút.

Đầu bên kia Chu Cẩn Du nhíu mày một cái, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng : ‘Không cần nói cảm ơn, tôi muốn cô biểu hiện thành ý một chút’.

Lời này làm cho Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, không phải là muốn lấy thân báo đáp chứ.

Chu Cẩn Du thở hắt ra, sao đó nhẹ nhàng nói : ‘Tôi cũng chưa ăn cơm đâu, cô đang ở trường học à, ra đây mời tôi ăn cơm đi.’ Sau đó anh nhìn bên ngoài rồi nói: ‘ 10 phút nữa là tôi đến trường cô, cô chuẩn bị một chút, ra cổng chờ tôi.’

Anh nói xong cũng không để cho cô có cơ hội từ chối, dứt khoát tắt điện thoại.

Vương Tĩnh Kỳ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, thật sự là không biết nói gì, bản thân cũng không xinh đẹp như hoa thế nào mà lại vướng phải nạn đào hoa đây.