Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Chương 88: Chương 54: Ly hôn (phần 2)




Beta: Devil

Lúc đi ra khỏi cục cảnh sát thì trời cũng bắt đầu tối, Vương Tĩnh Kì ngồi xe công vụ, nghĩ tới những việc mới xảy ra ở cục cảnh sát, bất giác bật cười.

Triệu Giang thật là để ý mình, cho phép ly hôn, lại còn cho mình ba vạn đồng bồi thường, rồi để mình nghĩ cách cứu mấy người kia ra.

Ha ha, các người nghĩ tôi là ai, tưởng rằng cục cảnh sát là do nhà cô mở ra sao, còn bảo cô thả người, cô chỉ là một cô giáo thôi mà.

Trong đầu Vương Tĩnh Kì chợt lóe lên hình ảnh Chu Cẩn Du, khuôn mặt tuấn tú của Trương Thành, lập tức cứ xuất hiện liên tục trước mắt cô.

Nghĩ đến Triệu Giang và Trương Phượng nghe được cô không chút do dự cự tuyệt thì nghẹn tím mặt, cô thật sự muốn cười, xả hết nỗi buồn bực trong lòng ra. Thật sự một câu nói kia, mấy người không phân rõ phải trái nhà Trương gia cũng chỉ có thể để cảnh sát khống chế.

Nghĩ đến cuối cùng cũng thành công, trong lòng cô vô cùng khoái trá.

Giờ chỉ cần Trương Dương ra ngoài, hai bên ký vào đơn ly hôn là xong.

Vương Tĩnh Kì vui vẻ đồng ý, nếu sự tình có thể giải quyết như vậy, thì cũng tốt.

Sau vài ngày, Vương Tĩnh Kì hết ở bệnh viện lại tới trường học, Chu Cẩn Du không xuất hiện trước mặt cô, làm cô thở dài nhẹ nhõm. Với lại cô không còn trẻ nữa, cũng không mấy tự tin, với thân phận như Chu Cẩn Du tìm tới cô cũng chỉ là để mua vui. Tốt nhất là giải quyết sớm sẽ tốt hơn.

Còn có chuyện ở trường, tuy là Trương Mẫn đến náo loạn nhưng ở Nhất Trung ai ai cũng đều biết, mỗi ngày cô vẫn đi làm đúng giờ, không vì nhà mình có việc mà trễ nải.

Cô tự an ủi mình chỉ là không cẩn thận đụng tới một người đàn ông không tốt, hiện tại ly hôn ít người biết, nhưng cô tin chỉ được vài năm nữa thì cũng sẽ lại ly hôn thôi.

Vương Tuấn Kì đi làm thường xuyên xin nghỉ, cho nên khi tới bệnh viện vào buổi tối đều không thấy Triệu Bình xuất hiện.

Với tính cách của ba Vương thì làm sao cho phép người khác bỏ bê ông như vậy, mỗi lần nhìn thấy con trai xuất hiện đều trách con dâu bất hiếu, ba chồng nằm viện, con dâu không đến hầu hạ, còn mắng chồng, ngay cả thu nhập của mình còn không được.

Vương Tuấn Kì ban đầu còn giải thích một chút, nói cơ quan Triệu Bình nghiêm, không cho phép ra ngoài, sau đó thấy ba vẫn mắng, không để ý tới hắn, cho nên anh cũng không quan tâm nữa. Thái độ này của ba Vương thật không còn biện pháp.

Yên tĩnh ở bệnh viện ở vài ngày, Vương gia nhận được điện thoại của Trương gia, Trương Dương ra khỏi trại giam nên Trương gia muốn tới xin lỗi.

Mãi sau ba Vương mới biết Trương Đông Thăng cái bị giam trong cục cảnh sát, lại là do chính con gái mình báo.

Ông phá lệ khen ngợi con gái thông minh.

Ba Vương cao hứng thiếu mỗi nhảy dựng lên ăn mừng, nhưng bởi vì chân còn đau, hắn chỉ có thể ngồi ở trên giường bệnh cười to, sau đó gào lên "Báo ứng".

Đương nhiên việc Trương gia muốn xin lỗi, hắn là kiên quyết không đồng ý. Với ông, chỉ cần là người làm ông bị thương hay động tới ông thì đừng mong được tha thứ.

"Trương Đông Thăng bây giờ cũng biết sợ rồi sao, lúc trước ông làm tôi bị thương thì có nghĩ tới hôm nay không.

Hai con hãy nghe kỹ, không ai được bảo lãnh cho hắn ra ngoài." Ba Vương oán hận nói, nghĩ gì đó rồi lại nói thêm một câu "Tiền bồi thường vẫn phải lấy."

Vương Tuấn Kì cùng Vương Tĩnh Kỳ Đô không để ý tới ông, Vương Tuấn Kì nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của ba, nói "Ba đừng như vậy nữa. Nếu không phải do ba bị thương thì ba cũng phải vào đó đấy. Ba đừng quên người gây sự trước là ba." Trong lòng anh nghĩ, ba xem như hết thuốc chữa.

Ba Vương lập tức im bặt cái gì cũng cũng không nói ra được, nhớ tới việc đánh người lại lực bất tòng tâm, chỉ biết ngồi ở trên giường đến mức mặt đỏ bừng mắng chửi người ta.

"Nếu như đứa nào mà đi bảo lãnh cho ông ta thì đừng bao giờ gặp mặt ta nữa." Ba Vương chuẩn bị tát hai đứa nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Vương Tĩnh Kì nhìn anh mình, hai người không nói gì. Vương Tĩnh Kì đi ra ngoài, Vương Tuấn Kì cũng đi theo.

"Thật xứng đáng đuổi khỏi nhà." Ông hướng về phía Vương Tĩnh Kì mắng.

Bình thường ông cũng như vậy, do Vương Tuấn Kì là con trai duy nhất nên phần lớn những lời mắng chửi của ông là hướng về con gái.

Ông quan niệm con gái sau khi lấy chồng sẽ là con người ta, mình nuôi nó lớn cũng là tốt rồi nên mắng là chuyện bình thường.

Nghe thấy vậy, Vương Tuấn Kì dừng bước vẻ mặt âm trầm, Vương Tĩnh Kì cũng chỉ biết đi tiếp.

"Ba mắng xong chưa, mắng xong thì yên lặng đi. Ba không muốn tụi con đi giải quyết việc này thì cũng được thôi. Lát nữa con sẽ gọi cho cục cảnh sát, để họ tới đây giải quyết với ba." Vương Tuấn Kì lạnh lùng nói.

"Đứa con bất hiếu này, ta là ba ngươi, ngươi dám để cho cảnh sát tới bắt ta, ngươi cũng không sợ thiên lôi đánh sao." Ba Vương nghe xong trong lòng có chút hoảng sợ, mắng càng lớn.

Vương Tĩnh Kì vừa mới mở cửa phòng bệnh ra, cửa phòng bệnh cũng không có đóng, câu nói của ba Vương đã gây chú ý cho cả khoa chỉnh hình

"Sao lại thế này, đã nói qua bao nhiêu lần rồi, đây là bệnh viện chứ không phải nhà của các anh. Làm ơn nói nhỏ một chút, ảnh hưởng đến mọi người rồi." Bác sĩ đi qua nghe được liền đứng lại nhắc nhở.

"Được rồi, do tôi nhất thời kích động. Lần sau sẽ không thế nữa." Ba Vương kiêu ngạo như vậy cũng biết sợ người khác.

Anh em Vương Tuấn Kì ở hành lang nghe được thì cười rồi đi tới cục cảnh sát hòa giải.