Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Chương 138: Chương 103: Lễ mừng năm mới (2)




Vương Tĩnh Kỳ tự mình đi trên con đường cái, nhìn cảnh tượng người bên cạnh đều có bộ dáng bận rộn vội vàng, trong lòng không khỏi phiền chán.

Con người này chính là loại hèn hạ, đời trước lễ năm mới ở nhà họ Trương chính là ngày cô bận nhất, lớn thì đi mua đồ tế, nhỏ thì quét dọn vệ sinh, đều một mình cô bận việc, người nhà họ Trương chỉ biết nhấc tay nhấc chân ở bên cạnh kén cá chọn canh.

Nghĩ đến lúc này trước kia cô sẽ ở nhà giặt quần áo chăn đệm cho mọi người trong nhà, lau dọn phòng bếp toilet cho mẹ chồng, mà hiện tại cô lại nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ có thể ở trên đường giết thời gian, thật sự là……….

Cô không muốn ngồi xe, nên đi bộ chậm chạp như vậy, đi đến chỗ rẽ của phố, Vương Tĩnh Kỳ thấy một cái chợ.

Đây là một khu nhà cũ, lúc vừa mới bắt đầu quy hoạch không được tốt, cho nên vùng phụ cận khá lớn lại không có siêu thị lớn hay cửa hàng, vì để giải quyết dân sinh, những người bán hàng rong mới tự tổ chức phiên chợ rồi dần dần như hiện nay.

Dù sao cũng không có chuyện gì, Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp vào trong chợ, muốn nhìn chút xem lễ mừng năm mới còn thiếu cái gì.

Đây là phiên chợ cuối cùng của năm, nên tập trung rất nhiều người, người này xách con gà, người kia chỉ mua vịt, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy trên tay mỗi người cơ bản đều xách nhiều hoặc ít này nọ.

Vương Tĩnh Kỳ cũng theo dòng chảy lớn đi từng chút từng chút dịch chuyển về phía trước, sau đó đi dạo từng cái quầy hàng, đi dạo trong chốc lát, rốt cuộc cô tìm được thứ mình cần mua, đó chính là câu đối xuân.

Người khác đưa Chu Cẩn Du đống lễ cũng không có cái này, Vương Tĩnh Kỳ nghĩ xong liền ngồi xổm xuống quầy hàng phía trước, cẩn thận lựa chọn, hiện tại chữ phúc gì gì đó, hình thức thật mới mẻ độc đáo, trừ bỏ cái loại giấy đỏ chữ đen truyền thống, còn có tạo hình đặc thù.

Vương Tĩnh Kỳ bị ông chủ lừa bịp, liền mua hơn mười chữ phúc lớn nhỏ. Còn thêm một đôi câu đối xuân, ông chủ nói đây là một bộ.

Vương Tĩnh Kỳ cầm cuộc giấy trong tay nhanh chóng đứng lên chui vào đám người. Ông chủ này cũng thật có năng lực, chỉ há mồm mà thiếu chút nữa có thể đem người chết thành người sống. Chỉ cần cô nhìn cái nào, thì ông chủ đó liền có một bộ cát tường để chờ cô. Làm cho cô cũng không biết xấu hổ mà chọn, cái này chọn liền chọn nhiều, cô đều không biết nhiều chữ phúc lớn nhỏ như vậy sẽ dán nơi nào đâu nữa.

Từ đầu đến về sau đi dạo, Vương Tĩnh Kỳ từ trong chợ ra ngoài, tay cũng đầy gì đó, nước mũi cũng chảy cả ra.

Khí trời rất lạnh, từ đầu cô theo dòng người đi ra ngoài, đại khái cũng mất một tiếng. Cái này tương đương với việc cô đứng ở bên ngoài một tiếng, ngẫm lại mùa đông khắc nghiệt ở bên ngoài đứng thời gian dài như vậy, chính là lạnh cũng xuyên qua áo lông dầy rồi.

Vương Tĩnh Kỳ đứng ở ven đường chuẩn bị bắt xe về nhà, hình tượng hiện tại của cô…………Không, phải nói là hiện giờ cô hoàn toàn không có hình tượng gì. Trước tiên phải nói về vẻ mặt, tuy không soi gương, nhưng cô dám khẳng định mặt cô nhất định là bị lạnh đến đỏ bừng rồi, bởi vì thật sự không có tay, nên nước mũi ở trong mũi luôn chảy xuống, cô cũng không có biện pháp lau. Chỉ có thể xẹt xẹt hít trở về, giống với khi còn nhỏ.

Còn tay, tuy đeo gang tay. Nhưng ở bên ngoài lâu nên cũng không chịu nổi được thời tiết lạnh, cô cảm giác tay của mình bị đông lạnh đến tê rần, vẫn không thể nắm tay lại cho ấm áp, bởi vì trong tay cô còn cầm cái này cái nọ.

Đứng ở ven đường, bụng Vương Tĩnh Kỳ lồi lên, cô vừa mới không nhịn được nên mua chút đồ ăn mới, loại thời tiết này, nếu không có chuẩn bị tốt, thì những đồ ăn mới mẻ kia về sau sẽ nhanh chóng bị đông lạnh. Cho nên cô học theo phương pháp của mọi người, đem đồ ăn mới mẻ buộc kỹ trong túi ni lông. Sau đó giấu ở trong áo lông, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không sợ đồ ăn mới mẻ bị đông lạnh. Đương nhiên loại phương pháp này dùng được, nhưng cũng rất phá hỏng hình tượng.

Cũng may, cô đứng ở ven đường đợi không đến năm phút, đã có xe trống đi ngang qua, cô vừa mới đưa tay ra để dừng taxi, thì điện thoại di động trong túi đã kêu.

Vương Tĩnh Kỳ không rảnh cũng không nghe điện thoại, sau khi mở cửa xe taxi, cô nhanh chóng chui vào.

“Sư phụ, đến Lan Hoà Tiểu Trúc.”

Sau khi nói với lái xe địa chỉ xong, lúc này Vương Tĩnh Kỳ mới lấy túi và đồ trong tay bỏ lên ghế. Đầu ngón tay của cô tê cứng, tay rất cóng, cô chỉ có thể để từng kiện này nọ trong tay ra.

Việc thứ hai đó chính là mở túi xách ra, tìm khăn giấy bên trong để lau mặt, nhanh chóng lau nước mũi, nếu không xử lý sẽ doạ người đến mất hết mặt mũi mất.

Xử lý xong hết thảy, cô mới nhớ tới điện thoại vẫn đổ chuông bám riết không tha.

Cô nhìn màn hình, là Vương Dĩnh gọi tới.

“Alo.”

“Cậu đang làm gì, thời gian lâu như vậy còn không chịu nhận điện thoại, mình còn tưởng cậu lại bị cướp.” Nháy mắt mở điện thoại của Vương Dĩnh ra, đã thấy cô ấy ầm ĩ.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong thì tức giận, hết năm rồi, mà cô ấy đã không trông mong mình tốt rồi.

“Phi phi phi ôi cái miệng này, hết năm rồi, cậu không nói cái gì dễ nghe hơn sao.”

“Hắc hắc, ai bảo cậu có tiền dạy chứ.” Vương Dĩnh cũng ý thức được hiện tại mình nói lời này giống như không quá may mắn, nên nhanh chóng giả ngu.

Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt xem thường, chính mình bị cướp một lần, cho dù là có tiền dạy đi nữa thì sao.

“Chuyện gì, nói nhanh lên, hiện tại mình không rảnh như cậu.” Tay cô còn rất cứng, cầm điện thoại rất không thoải mái.

“Không rảnh? Hiện tại cậu đang làm gì, lão Chu nhà cậu đang ở bên cạnh à? Không thể nha, không phải cậu nói, lão Chu nhà cậu hôm nay đã quay về Bắc Kinh rồi sao? Không phải là cậu ở sau lưng lão Chu nhà cậu làm bậy đấy chứ.” Vương Dĩnh tự động nghĩ sai lệch, phải biết rằng từ đầu đến cuối cô ấy đều là fan của Chu Cẩn Du, đối với anh là kiên quyết ủng hộ thêm cả bảo hộ nữa.

“Đừng nói bừa, mình đang ở bên ngoài mua đồ, có việc gì nói mau, không mình tắt máy.” Vương Tĩnh Kỳ cũng không muốn cùng cô ấy nói chuyện vô dụng.

“Ôi, đừng tắt, mình cón có việc mà.” Vương Dĩnh sợ cô thực sự tắt điện thoại của mình, nhanh chóng hô.

“Nói.”

“Kỳ thật cũng không có cái gì……..” Lúc này Vương Dĩnh lại không biết nói thế nào mới tốt, đột nhiên nhanh trí, “Chính là mẹ mình, thời gian đã lâu mà không thấy cậu, rất nhớ cậu, nên bảo cậu tới nhà mình đón lễ mừng năm mới, mình cũng nghĩ dù sao cậu cũng chỉ có một mình, nên gắng gượng thông báo cho cậu một tiếng.” Cô không muốn nói cố ý như vậy, như là cô ấy đáng thương vậy, nếu là cô, cô cũng không thích người khác đối với mình như vậy, cho nên mảnh tâm ý này của cô cũng không biết nói ra thế nào cho tốt.

Vương Tĩnh Kỳ cầm di động, nhất thời nói không lên lời, cô biết ý tứ của Vương Dĩnh, cũng biết phần quan tâm này, nó làm cô cảm động.

“Này, đang nói chuyện với cậu đấy, có tới hay không? Mẹ mình chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đấy.” Vương Dĩnh ở bên kia không nghe thấy câu trả lời nên có chút sốt ruột, chỉ sợ lời của mình làm bị thương sự tự tôn của Vương Tĩnh Kỳ.

“Ừ, cậu nghĩ rằng mình giống cậu chỉ thích ăn thôi sao.” Giọng nói của Vương Tĩnh Kỳ có chút nghẹn ngào, “Mình không qua đâu. Mới vừa rồi mình đến chợ mua rất nhiều đồ, để ngày mai chuẩn bị làm lễ mừng năm mới đấy, sẽ không quấy rầy người khác. Nhưng cậu thay mình hỏi thăm dì Vương năm mới nhé, ngày mai mình sẽ gọi điện thoại đến chúc tết dì.”

“Thật sự không đến đây?”

“Ừ. Không đến, mình đều đã mua xong này nọ, trong nhà đều đã chuẩn bị tốt, chạy tới chạy lui nhà cậu cũng mất công.”

“Được, chính cậu ở nhà chú ý một chút, qua năm mới an toàn mới là quan trọng nhất.” Khó được khi Vương Dĩnh cẩn thận dặn dò người khác như thế này.

Làm sau khi Vương Tĩnh Kỳ tắt điện thoại, trong lòng cảm động không thôi, thời điểm này còn có người nhớ tới mình. Cũng chỉ có mấy người như vậy thôi.

Chờ Vương Tĩnh Kỳ mang theo này nọ vào Lan Hoà Tiểu Trúc, cô đã không ngừng nhận được điện thoại an ủi của Từ Mộc Nghiên và Tưởng Hi Văn, không ngờ trái lại cô còn mất thời gian rất lâu để an ủi hai cô, lúc này mới đuổi được các cô ấy đi, để lời các cô không nói mình đi qua nhà các cô ấy dự lễ mừng năm mới.

Sau khi chỉnh lý xong tất cả đồ mua về, Vương Tĩnh Kỳ tìm keo dán, mở cuộn giấy ra, chuẩn bị dán chữ phúc, nhưng khi thật sự lấy ra chữ phúc lớn nhất, sờ lớp keo dán ở phía sau. Cô lại phát hiện một vấn đề bị cô xem nhẹ, nơi này của Chu Cẩn Du là từ thang máy vào trực tiếp căn hộ, cho nên không có cửa.

Vương Tĩnh Kỳ giơ chữ phúc sửng sốt một lúc lâu. Cuối cùng bốp một tiếng, đem chữ phúc to tự dán vào cửa thang máy, coi như là làm cửa lớn, chẳng qua so với nhà người ta, cô chỉ dán một cái ở bên trong, còn cái bên ngoài thì thôi.

Sau đó cô lại cầm lấy một đống chữ phúc lớn nhỏ, bắt đầu tìm khắp phòng để dán.

Phí nữa ngày khí thế mới đem được tất cả cá chữ phúc an bài xong, trong lòng cô nghĩ lần sau sẽ không để cho cái ông chủ kia lừa dối như vậy nữa.

Sáng sớm 30 tết, Vương Tĩnh Kỳ cũng không ngủ nướng. Đã rời giường từ sớm. Tuy năm nay cô chỉ có một mình, nhưng vẫn muốn trải qua một năm thật tốt.

Cho nên sáng sớm cô đã dậy. Bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, chiên rán kết hợp với chiên thịt. Tuy một mình cô ăn không hết, nhưng để có không khí thì nhất định phải có.

Đến giữa trưa, Vương Tĩnh Kỳ một mình ở phòng bếp đã bày ngay ngắn mười món ăn, tuy không thể nói đầy đủ sắc hương vị, nhưng tuyệt đối là trình độ tốt nhất của Vương Tĩnh Kỳ.

Nhìn một mâm đồ ăn thịnh soạn ở trên bàn, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy rất có thành tựu. Đột nhiên nghĩ ra ý kiến hay, cô vội vã khẩn trương xoa xoa tay, chạy vào phòng làm việc của Chu Cẩn Du, mở ngăn tủ, lấy từ bên trong ra một cái máy ảnh.

Mang đến phòng bếp, đem một bàn đồ ăn do mình mới làm, lần lượt chụp ảnh, sau đó đem những món ăn ở trên bàn, để ngay trước mặt, bên cạnh, ở phương hướng khác biệt chụp vài tấm, lúc này mới cất máy ảnh đi, chuẩn bị qua năm mới sẽ mang đi rửa hình, đưa cho Vương Dĩnh mấy cô để khoe khoang.

Sau khi hết thảy đều chuẩn bị tốt, cô lại lấy ra một chai rượu đỏ của Chu Cẩn Du không biết là đẳng cấp nào ra, mở bịch một tiếng, rót ra cho mình một ly.

“Vương Tĩnh Kỳ, năm mới vui vẻ.” Vương Tĩnh Kỳ giơ ly rượu của mình lên kính chính mình một ly. Sau đó bắt đầu ăn đống lớn đồ ăn, vừa ăn vừa đánh giá, “Ừ, cái này không tệ, hương vị rất tốt. Cái này phải nấu lâu hơn.”

Tiếng lầm bà lầm bầm của cô hoà tan vào căn phòng tịch mịch.

Đang lúc vẻ mặt cô tươi cười miệng lớn dùng bữa, thì chuông điện thoại vang lên.

“Alo.” Nụ cười trên mặt Vương Tĩnh Kỳ không chống đỡ nổi rồi.

“Đang làm gì vậy.” Chu Cẩn Du ở trên giường của mình, lười biếng hỏi.

“Đang ăn cơm.” Vương Tĩnh Kỳ sợ tiết lộ tâm tình của mình, nên cô cố gắng trả lời đơn giản.

“Sớm như vậy?” Chu Cẩn Du nhìn đồng hồ trên tường, vẫn chưa đến mười một giờ, mà đã bắt đầu ăn cơm.

“Ừ, buổi sáng chưa ăn, vừa vặn ăn cùng luôn.”

“Ha ha, em cũng thật là lười, sẽ không phải là tuỳ tiện ăn đối phó chứ.” Chu Cẩn Du hảo tâm nói.

“Ai nói, chính là em làm mười món ăn, đang ăn đây này.” Vương Tĩnh Kỳ có chút làm nũng khi đem tên các món ăn báo danh một lần, cuối cùng còn cường điệu một chút, tay nghề cô rất tốt, hơn nữa cô còn chụp hình làm kỷ niệm, chờ anh trở về sẽ cho anh xem một chút.

“Tốt như vậy sao, bình thường như thế nào mà em chỉ làm cho anh ăn mấy món đơn giản như vậy, lừa gạt anh sao.” Giọng nói Chu Cẩn Du trở nên nguy hiểm.

“Ha ha, bình thường không phải là do không có thời gian sao.” Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng dời sang đề tài khác, “Sao lúc này anh lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho em vậy.”

Chu Cẩn Du nhớ tới mấy đứa nhỏ chạy loạn khắp phòng khách, lông mày vừa mới giãn ra lại nhíu lại.

“Anh trai và chị gái của anh đều trở lại, một phòng trẻ con, thật phiền.”

“Anh không thích trẻ con sao?” Lúc Vương Tĩnh Kỳ hỏi trong lòng đều phải cân nhắc, cô và Chu Cẩn Du trong lúc bên nhau ngoại trừ sự chênh lệch về thân phận ra, còn một vấn đề khác đó chính là đứa nhỏ, đời trước cô vốn không có đứa nhỏ, gia thế giống như Chu Cẩn Du, làm sao có thể để cho anh cưới một nàng dâu không có thân phận cũng không thể sinh đứa nhỏ đây.

“Không thích.” Chu Cẩn Du đáp chém đinh chặt sắt, anh đối với trẻ con chỉ có một đánh giá, chính là phiền, đứa nhỏ ở trong mắt của anh đại biểu cho không ngừng gào khóc náo loạn, anh có thể thích mới lạ.

“Phải không.” Vương Tĩnh Kỳ không biết trong lòng mình nên cao hứng hay phiền não nữa, tin tức này đối với cô mà nói xem như là tin tức tốt.

Hai người cứ câu được câu chăng như vậy trò chuyện, đa số đều là Vương Tĩnh Kỳ nói, nói hôm qua cô dạo chợ như thế nào, nói cô bị người ta lừa mua nhều chữ phúc ra sao, nói cô đem chữ phúc dán làm sao. Chuyện vụn vặt gộp lại được một đống lớn, chính là không ngừng nói chuyện. Cũng chỉ có như vậy, người bên kia mới không gác điện thoại.

Thẳng đến khi có người bên kia Chu Cẩn Du gọi anh xuống ăn cơm, Vương Tĩnh Kỳ vậy mới phát hiện, hai người đã hàn huyên hơn hai giờ.

Trong điện thoại trầm mặc một hồi, chợt nghe thấy Chu Cẩn Du nói: “Điện thoại sắp hết pin, anh tắt trước nhé.”

“Ừ.” Giọng nói có chút thấp.

“Lát nữa nạp điện di động, anh ăn cơm xong thì di động cũng được nạp đầy điện sẽ gọi lại cho em.”

“Ừ.” Giọng nói vui lên.

Chu Cẩn Du hơi nhếch khoé môi.

“A, chúng ta đang gọi điện thoại là gọi đường dài đi, như này chắc tốn nhiều tiền lắm.”

Trong lòng Chu Cẩn Du thở dài, đối với cô gái này cũng không có cái ảo tưởng gì.