Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Chương 123: Chương 88: Mọi người cũng đêu biết




“Được rồi, cái gì cũng đừng nói, cậu bắt đầu khai báo từ đầu đi.” Tưởng Hi Văn an ổn ngồi, cô điều chỉnh sách lược, đối với những điều không thấy cô cũng không thể cùng các cô quanh co lòng vòng, nếu không còn không biết sẽ bị mang đi nơi nào nữa.

“Khai báo, khai báo cái gì? Mình không phải đã nói rồi sao, chính là hiện tại có một người đàn ông ba mươi hai tuổi theo đuổi mình, mình còn đang lo lắng.” Vương Tĩnh Kỳ chớp mắt, chọn những gì có thể nói nói ra.

Tưởng Hi Văn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, xem ánh mắt cô léo lên, chỉ biết là cô chưa nói thật, ít nhất là không nói toàn bộ sự thật.

“Phải không? Sao chúng mình lại không có nghe được như vậy đâu?” Tưởng Hi Văn quyết định trừng phạt cô gái nhỏ không nói thật này một chút.

“Các cậu nghe được, các cậu nghe được cái gì?” Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ có người biết cô và Chu Cẩn Du là người yêu rồi sao?

“Cậu muốn nghe phiên bản nào.” Tưởng Hi Văn có lòng tốt hỏi.

“Còn có vài phiên bản sao?” Vương Tĩnh Kỳ trừng lớn mắt nhìn Tưởng Hi Văn.

Tưởng Hi Văn không muốn cùng người không có đầu óc này nói chuyện, hất cằm với Vương Dĩnh, “Cậu nói cho cô ấy biết.”

Vương Dĩnh cao hứng tiếp nhận nhiệm vụ, ở trong đầu sửa sang lại một chút mới nói: “Cuối cùng mình đúc kết một chút, hiện tại trong trường lưu truyền tổng cộng chia làm hai phiên bản.

Cái phiên bản thứ nhất, chính là truyền thuyết trong một lần cậu được cha mẹ học sinh mời một bữa tiệc đã nhận thức được nhà của học sinh đó rất lớn, cha học sinh tuy rằng tuổi đã có chút lớn, nhưng nhiều tiền. Cậu thấy nhà họ nhiều tiền, cho nên sau đó nhiều lần gọi điện thoại quấy rầy người ta, người ta vốn không bị mê hoặc, nhưng không chịu nổi cái vẻ quyến rũ của cậu, cuối cùng thật sự là bị cậu quyến rũ, mà chính vì vậy nên cậu mới li hôn. Sau đó hai người gian phu dâm phụ liền thông dâm với nhau, người đàn ông kia cũng bởi vì cậu lẳng lơ mà thiếu chút nữa vứt bỏ vợ mình.”

Vương Dĩnh nói xong nghỉ nói, nhìn bộ dáng Vương Tĩnh Kỳ khiếp sợ không thôi, đắc ý cười. Nói tiếp: “Cái phiên bản thứ hai còn nói cậu không biết dùng thủ đoạn gì để hối lộ ban lãnh đạo trường học, để một giáo viên trẻ tuổi không có gì như cậu tham gia khoá thi đấu lần này.

Cậu là hồ ly tinh thừa dịp cơ hội đi phủ Thị Chính huấn luyện, nhận thức được lãnh đạo. Cậu vô sỉ leo trèo, bấu víu cành cao, đem lãnh đạo trường học vứt sau đầu. Đuổi theo lãnh đạo cao cấp.

Kết quả lãnh đạo thành phố không chịu đựng được thế công * của cậu, không bao lâu sau đã đắm chìm trong ôn nhu dịu dàng của cậu, hơn nữa còn phi thường không có nguyên tắc đến nỗi mỗi ngày cùng cậu lăn lộn trên giường ở trong phòng làm việc.

Mà mỗi lần khi cậu xuất hiện ở trường học với gương mặt sáng lán tươi cười, trải qua nghiệm chứng kinh nghiệm của nhân sĩ, đây tuyệt đối là vì sau khi trải qua ôn nhu của đàn ông mới kiều diễm như vậy.

Cho nên hiện tại giữa hai phiên bản này, sau mỗi một phiên bản mọi người đều rất tin tưởng không nghi ngờ.”

Sau khi cô ấy nói xong, ba người đều không nói chuyện gì, chính là nhìn chằm chằm vào Vương Tĩnh Kỳ. Muốn nhìn xem phản ứng của cô là gì.

Phải biết rằng sau khi những lời đồn đại này xuất hiện, các cô cũng từng bí mật thảo luận qua, lời đồn đại bên ngoài nói cũng có mũi có mắt, nhưng các cô vẫn tin tưởng nhân phẩm Vương Tĩnh Kỳ, tuy rằng gần đây nụ cười trên mặt cô ấy nhiều hơn, tâm tình cũng tốt lên, không giống như cô gái mới li hôn một chút nào, nhưng các cô cũng biết chân tướng việc cô ấy li hôn, có thể là cô ấy đụng phải chuyện vui gì đó, giống như chính cô ấy nói. Có thể là cô ấy đụng phải mùa xuân thứ hai của mình cho nên mới chói mắt như thế.

Mấy người các cô cũng rất thích ý nhìn biến hoá của Vương Tĩnh Kỳ như vậy, nhưng những lời đồn đại gần đây trong trường học càng ngày càng không chịu nổi. Nếu tuỳ thời phát triển, đối với Vương Tĩnh Kỳ sẽ rất bất lợi. Các cô đã muốn nhắc nhở Vương Tĩnh Kỳ một chút, làm cho cô ấy mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Mà biện pháp tốt nhất của cô ấy là đem bạn trai dẫn tới trường học một chuyến, thể hiện ân ái một phen, thì lời đồn đại kia sẽ tự sụp đổ.

Vương Tĩnh Kỳ nghe được hai phiên bản đồn đại, trong lòng cô khiếp sợ, cũng có chút chột dạ.

Hai lời đồn đại này không được đầy đủ rồi, nhưng cũng không hoàn toàn sai, đem hai phiên bản tổng hợp lại một chút. Trau chuốt một chút, thì sự thật cũng kém không xa.

“Lời đồn đại sẽ không phải là thật chứ? Rốt cuộc là người phiên bản nào.” Từ Mộc Nghiên nhìn mặt Vương Tĩnh Kỳ lúc trắng lúc đỏ vô cùng phấn khích. Trong lòng cô cũng bắt đầu bất ổn.

Cô là một trong những cô gái có tính cách truyền thống, vẫn có lòng tin làm việc tốt. Tìm một người đàn ông tốt, sinh một đứa nhỏ, sau đó sống hạnh phúc. Đối với chuyện xấu xa của nam nữ, tuy rằng cô không đánh giá, nhưng tuyệt đối không có thái độ phủ định. Hiện tại nhìn bộ dáng Vương Tĩnh Kỳ, cô thật sự sốt ruột. Cô không kỳ vọng bạn của mình phát sinh chuyện như vậy trên người.

“Mộc Nghiên, cậu đừng vội, Tĩnh Kỳ không phải người như vậy, cậu nghe cô ấy nói đã.” Lúc này Tưởng Hi Văn rất có phong phạm chị cả, trấn an Từ Mộc Nghiêm, ý bảo Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng giải thích rõ ràng.

“?” Vương Tĩnh Kỳ có chút khó xử, cô không nghĩ sẽ đem chuyện Chu Cẩn Du nói ra sớm như vậy, dù sao mặc dù hai người ở cùng nhau, nhưng cô chưa từng nghĩ tới tương lai của hai người.

“Nên nói như thế nào thì nói như vậy, lại vẫn còn muốn nghĩ?” Vương Dĩnh cũng sốt ruột.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn ba người, đem biểu tình các cô nhìn thật rõ ràng, nghĩ đến tình nghĩa của mấy người đời trước, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, ba người này đều là chị em tốt của cô, về điểm này cô cũng không cần gạt các cô ấy nữa, vốn chính mình nên coi nó như một cuộc diễm ngộ tươi đẹp mà thôi.

“Mình nói, các cậu phải trấn định nha.” Trước cô cấp phòng bị cho mọi người, dù sao chuyện của anh quả thực có chút khó có thể tưởng tượng.

“Ôi, đừng nói nhảm, nhanh nói đi.” Tưởng Hi Văn không kiên nhẫn hô, lằng nhằng, kém cỏi nhất không phải là chuyện tình cảm sao, có cái gì đáng ngại.

“Ừ, hai phiên bản cũng không phải hoàn toàn đúng, nếu đem hai cái tổng hợp lại một chút……….”

Không đợi Vương Tĩnh Kỳ nói xong, Vương Dĩnh không nhịn nổi hô: “Cái gì, cậu thật sự làm hồ ly tinh.”

Vẻ mặt Từ Mộc Nghiên bên cạnh không đồng ý.

“Tiểu Dĩnh, đừng làm lạc đề, để Tĩnh Kỳ nói xong đã.” Tưởng Hi Văn nói.

“Cậu cũng thật coi trọng mình, mình có tư sắc làm hồ ly tinh sao?” Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Vương Dĩnh một cái, rất không hài lòng với đánh giá của cô ấy cho mình.

Tuy rằng cô thật sự cùng Chu Cẩn Di có cái gì, nhưng đó cũng là do Chu Cẩn Du quyến rũ cô, cô thuỷ chung đều là bị động chấp nhận có được không.

“Ôi, cậu đừng chấp cô ấy, cậu nói nhanh lên.”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn mấy người trông mong mình, bộ dáng nóng lòng nghe bát quái, cô phì cười một tiếng, tại lúc mọi người đang căm tức, liên tục xin tha, sửa sang lại sắc mặt. Nghiêm túc khai báo.

“Cái phiên bản thứ nhất nói mình cùng người đàn ông kia gặp nhau lần đầu tiên chính là bữa tiệc mà cha mẹ học sinh mời, điểm ấy là đúng. Chính là lần Ngô Mật Nhi ở cấp ba tìm mình, nói Triệu Tư Thành là cha mẹ của học sinh được hạng nhất lớp bọn họ mời cơm. Tiểu Dĩnh cậu còn nhớ rõ không?”

Vương Tĩnh Kỳ vừa nói, Vương Dĩnh đã nhớ lại. Gật đầu một cái tỏ vẻ nhớ ra rồi.

“Chính là bữa ăn lần đó, chúng mình gặp mặt. Sau đó mình có gặp lại anh ấy vài lần, anh ấy đối với mình có ý tứ, nhưng khi đó mình vẫn chưa có li hôn, nên cự tuyệt anh ấy, sau đó mình li hôn, rồi tham gia huấn luyện lần này, ở toà Thị Chính lại gặp được anh ấy, ừ, sau đó liền như vậy.” Cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ nói hàm hồ.

Cô nói xong, ba người còn lại đều trầm tư. Nghe như Vương Tĩnh Kỳ nói như vậy, cũng không có cái gì đáng ngại, không phải là cố ý tình chàng ý thiếp, sau khi điều kiện cho phép, tự nhiên ở cùng một chỗ như vậy. Làm sao ở trường học lại có nhiều lời đồn đại như thế?

“Cậu còn chưa nói, họ tên cái người đàn ông kia là ai?” Tưởng Hi Văn mơ hồ cảm thấy cái này mới chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Tĩnh Kỳ dấu diếm các cô.

“Ừ, các cậu cũng gặp qua.” Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ thở dài, muốn tới thì tránh cũng không được.

“Chúng mình cũng đã gặp qua?”

Ba người bắt đầu moi ruột moi gan ra nhớ lại, những người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà họ biết. Nhất thời thật sự không có nghĩ ra.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy các cô đều không có nhớ tới, nên tiến thêm một bước nhắc nhở nói: “Anh ấy đã tới trường học chúng ta.”

Đã tới Nhất Trung, ba người lại nghĩ theo phương hướng này.

“Theo thời gian mà suy tính. Hẳn là mới gặp qua hai tháng này, trong đoạn thời gian này trường học chúng ta có người tới sao?” Từ Mộc Nghiên nhỏ giọng nói.

Vương Tĩnh Kỳ ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ khẳng định là có.

Đầu óc Tưởng Hi Văn chợt léo lên, “Hai tháng trước trường học chúng ta từng có cấp trên tới điều tra nghiên cứu qua.” Lần đó là có quy mô lớn nhất, còn lại đều là tới nghe giảng thì cùng tới hàng ngày.

Vương Tĩnh Kỳ tán thưởng gật đầu, tỏ ý đã đoán đúng.

“A, lần đó người đến trường học chúng ta không ít, là một trong những người ấy à?” Trong đầu Từ Mộc Nghiên hồi tưởng lại chuyện tình hai tháng trước, nhưng bản thân cô cũng chỉ là đứng ở cửa sổ nhìn từ xa, đối với bộ dáng của bọn họ thật sự không có ấn tượng gì.

“Những người hói đầu chắc không có khả năng.” Vương Dĩnh cũng bắt đầu suy tư. Bởi vì ngày đó thị trưởng Chu từng đi nghe giảng lớp cấp ba, cho nên tổ giáo viên cấp ba đều có may mắn chiêm ngưỡng các vị lãnh đạo tôn quý ở cự ly gần.

“Được rồi. Đừng có tiếp tục lừa gạt nữa, cậu mau nói người bên trong là người nào.” Tưởng Hi Văn nhìn cái biểu tình kia của Vương Tĩnh Kỳ, mơ hồ như có chút tiểu nhân đắc ý ở trong đó, cũng không kiên nhẫn đoán nữa, trực tiếp để cho cô nói đáp án.

“Chính là, chính là, người đứng ở đầu tiên.” Vương Tĩnh Kỳ nhỏ giọng nói.

“Đứng ở đầu tiên là…..a…là Chu Cẩn Du.” Vương Dĩnh nhỏ giọng lặp lại, đột nhiên kêu lên sợ hãi, nhìn Vương Tĩnh Kỳ hô lớn.

Vương Tĩnh Kỳ tươi cười nhìn cô nịnh nọt.

Thấy cả ba người đều nhìn cô, để cho cô xác nhận, cô không thể không gật đầu thật mạnh, “Ừ, chính là Chu Cẩn Du.”

“Làm sao có thể, làm sao có thể là Chu Cẩn Du nha, anh ấy là Thị trưởng mà.” Vương Dĩnh ngồi không yên trên ghế, loay hoay trên mặt đấy, còn thần kinh than thở.

Từ lần trước sau khi cô nhìn qua Thị trưởng Chu, đã bị khí phách toàn thân của anh thuyết phục sâu sắc, đó mới đúng là quan nhị đại, mỗi một cái nhấc tay giơ chân đều người ở tầng lớp trên, chính là trên mặt có chút tươi cười, đều có thể làm cho người ra trừ cảm nhận như được tẩm gió xuân ấm áp ra, còn có thể cảm nhận được bên trong rất trầm ổn và giỏi giang. Tóm lại hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của cô, cho nên từ đó về sau, Chu Cẩn Du chính là thần tượng của cô.

Hai người khác cũng bị cái tên Chu Cẩn Du làm trấn động.

Sau đó Tưởng Hi Văn liền nghiêm túc.

“Tĩnh Kỳ, cậu có biết thân phận của anh ấy.” Một người đàn ông địa vị cao như vậy, không phải là loại dân thường bé nhỏ các cô có thể kết giao, huống chi, từ sau lần Chu Cẩn Du tới Nhất Trung, thân thế bối cảnh của anh cũng bị truyền rất thần kỳ.

Nào là thái tử kinh thành, nào là con cháu xuất thân từ gia đình cách mạng, tuy rằng nói tất cả đều cũng không nhất định là thật, nhưng người ta đến từ kinh thành, gia thế khẳng định là thâm hậu, người như vậy mà cùng Vương Tĩnh Kỳ ở cùng một chỗ……