Trên lôi đài nhất thời rối loạn.
Quan chủ trì phụ trách phán xử không nhịn được, cao giọng hét lên:
- Trên lôi đài chỉ cho phép hai người cùng lúc luận võ, người đến sau phải đợi bên dưới, kết thúc trận này mới được lên.
Đậu Tư Võ nào chịu chờ đến trận sau, chỉ có thể túm cổ Đậu Tư Học lên, nhìn hắn gằn giọng nói:
- Nhận thua đi, người còn dây dưa không chịu xuống lôi đài, là muốn vứt mặt mũi Đậu gia đi sao?
Đậu Tư Học tuổi trẻ khí thịnh, cho nên không muốn chịu thua, bị Đậu Tư Võ mắng, cũng cảm thấy mất mặt, liền đứng dậy ôm quyền hướng Bạch Thiển hành lễ:
- Cô nương võ nghệ cao cường, tại hạ quả thực bội phục, nếu có thời gian rảnh, tại hạ xin được tới mong được lĩnh giáo nhiều hơn.
Nói xong, liền cùng Đậu Tư Võ đi xuống.
Phượng Phi Vũ thấy nửa ngày đã có không ít nhân tài võ nghệ tinh thông tới tỉ thí, quả không uổng công mình tới đây. Thấy trời càng lúc nắng càng gắt, ngồi ở đây trên đài cao, phía trên có lọng gấm che mà vẫn không thể chịu nổi, liền mặc kệ Khương Lê vẫn đang ham chơi, mạnh mẽ kéo nàng cùng nhau hồi cung.
Phượng Phi Vũ tự mình đưa Khương Lê về tẩm cung của nàng, lại nhìn nàng dùng xong bữa trưa, ăn thêm bánh bột mì, uống một chén canh củ cải đường. Thấy nàng không có triệu chứng bị nôn nghén, lúc này mới yên tâm, lại đưa nàng đi nằm nghỉ, văn thư Ba quốc đưa tới, chiều nay sau khi thương nghị xong chuyện quân cơ chàng sẽ thay nàng xử lý.
Thế nên thân là quốc quân Ba quốc và Hoàng Hậu Tề triều, nhưng sau khi đại hôn, công việc chủ yếu của nàng là ăn ngon, ngủ ngon.
Đào Hoa là cung nữ luôn hầu hạ cho Khương Lê, nàng là người chu đáo, cho nên cũng được đưa vào trong cung phong làm nữ quan, khẩu vị Khương Lê như thế nào nàng đều hiểu rõ.
Gần đây, bởi vì mang thai cho nên Khương Lê cũng không có khẩu vị, thế nên Đào Hoa cũng chuẩn bị thêm cả mơ muối cho nàng.
Khương Lê xõa tóc dài, duỗi cánh tay, bên cạnh thị nữ cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, giấc ngủ ngon ngọt, ngay cả khi Bạch Thiển đánh lôi đài trở về khi nào nàng cũng không hề biết.
Ngày đầu tiên Tân hậu vào cung, dựa theo cung quy, phi tần hậu cung đều phải tới cung Hoàng hậu thỉnh an.
Nhưng Tân hậu ngay từ sáng sớm đã theo Thánh Võ đế xuất cung, đi xem đấu võ, thành ra đám phi tần tới thỉnh an không công một chuyến.
Đến buổi trưa khi Hoàng hậu trở lại, cũng đi dùng bữa xong ngủ trưa, nghỉ ngơi một chút tới tận giờ thân.
Khương Lê ngủ dậy, mềm mại nằm trên giường được Đào Hoa đút cho mấy quả mơ ngâm, sau đó mới chịu đứng dậy thay trang phục ra ngoài tiếp kiến phi tần.
Kỳ thật chuyện thỉnh an này cũng chỉ là hình thức, dù sao đều là người quen cả, cũng chẳng có gì hay đáng nói với nhau hết.
Nhóm tần còn đỡ, nhưng Điền cơ với Tào cơ trong lòng lại không phục.
Ngày trước cả ba người đều tới đây làm con tin, Dao cơ là người kém cỏi nhất, không thể so sánh được với các nàng.
Nhưng mà sao ngờ được nàng ta lại được ân sủng, lúc làm nam lúc làm nữ, chọc cho Thái tử vui vẻ, ăn mãi không chán. Sau đó lại còn giả bộ trốn về Ba quốc, đùng một cái nâng cao mũ quốc quân Ba quốc, liền có thể đường hoàng trở thành Hoàng hậu Đại Tề.
Các nàng tới đây, nhìn thấy cung Phượng Minh tráng lệ nguy nga, bài trí tinh xảo, đồ đạc ở cung các nàng không thể sánh bằng được. Giờ lại phải cúi đầu hành lễ với Khương Lê, khiến trong lòng các nàng chua xót vô cùng.Điền cơ vẫn còn tốt, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng Tào cơ trước tới giờ không phải kẻ biết che giấu cảm xúc, khi quỳ xuống mặt cũng biểu lộ ra vẻ bất mãn.
Khương Lê nhìn qua những vị cô nương này, trong nội tâm cũng có chút phức tạp.
Nàng đã nói với Phượng Phi Vũ, bản thân nàng không thích hợp làm Hoàng Hậu, chính bởi vì trong lòng nàng thiếu đi ba phần bao dung.
Đây cũng không phải lời nói dối. Trước kia khi còn làm trắc phi, lúc đó phải giả vờ giả vịt, tình cảm đối với Phượng Phi Vũ cũng chỉ nhàn nhạt, ngoài nàng ra, chàng có sủng hạnh ai cũng là việc của chàng.
Nhưng bây giờ, bản thân trở thành chính thê của Phượng Phi Vũ, mình với chàng sẽ phải ở bên nhau cả đời, sao có chỗ cho nữ nhân khác chen vào giữa họ được?
Mẫu thân của nàng là một người hiền lành, để mặc cho phụ vương nàng yêu sủng người mới, thế nên cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy. Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân, không muốn người khác chia sẻ phu quân của mình.
Chuyện này từ trước khi đại hôn nàng đã nói với Phượng Phi Vũ rồi. Còn về phần làm như thế nào, đó là việc của Phượng Phi Vũ. Nếu như không làm được, hoặc trong lòng chàng có người khác, nàng cũng không muốn tranh cãi với chàng, mà lập tức mang theo đồ cưới trở về Ba quốc, nhi tử cũng sẽ cùng nàng trở về làm vương tử Ba quốc.
Vì ôm tâm tư như vậy, cho nên Khương Lê cũng lười đóng vai cái gì mà xử sự công bằng, giúp thánh thượng quan tâm mưa móc ban đều.
Nàng cũng chưa cho mọi người đứng dậy, chỉ lạnh lùng nói:
- Hoàng đề gần đây quốc sự bận rộn, hậu cung phi tử không nên quấy rầy Hoàng đế nghỉ ngơi. Nếu các ngươi thường ngày tới thư phòng Hoàng đế bưng trà rót nước, ta cũng không xen vào, thế nhưng khi khác thì xin các vị ở đây tiết chế chút, quy an đi.
Khương Lê ngăn cản phi tần hậu cung mời sủng, nhưng lại nói thẳng ra như vậy, nằm ngoài dự đoán của Điền Oánh và Tào Cơ.
Tào Khê vừa định mở miệng nói chuyện, thế nhưng Khương Lê căn bản không cho nàng ta cơ hội, đứng dậy lập tức rời đi.
Khi các vị phi tần tản đi, ngeh nói vẫn có người không chịu rời đi, vẫn quỳ ở đó xin nữ quan Đào Hoa truyền lời.
Khi Đào Hoa đi vào truyền lời lại, Khương Lê mới biết người này là Điền Tĩnh. Nàng ta cầu xin Hoàng hậu ân chuẩn, bãi miễn phong hào Tần của nàng ta, chỉ xin được vào cung Phượng Minh, trở thành nữ quan phụng thị Hoàng hậu.
Đây là đánh chủ ý gì vậy, nhất thời Khương Lê cũng không rõ. Thế nhưng để tiểu thiếp của phu quân trở thành thị nữ thiếp thân, cũng chẳng phải hành động của người sáng suốt.
Mặc dù Điền Tĩnh khi trước ở trong phủ Thái tử có giao hảo tốt với nàng, thậm chí khi nàng còn làm Khương Hòa Nhuận nàng ta cũng quan tâm có thừa, thường xuyên đưa tặng chút canh hay bánh ngọt tự tay làm, thế nhưng lòng phòng người không thể không có.
Nàng cũng không phải vị Dương gia Dương Như Nhứ, người còn chưa gả qua, đã vội đưa thị nữ mỹ mạo tới để cố sủng.
Cho nên nàng cũng chỉ lệnh Đào Hòa tới trấn an vị Tĩnh tần vài câu, khuyên nàng ta trở về nghỉ ngơi.
Lại nói tới lôi đài tỷ võ, kéo dài ba ngày, lệnh bài được gửi ra cũng được hơn ba giỏ.
Thế nhưng trong mấy vị cao thủ này, có vị nào dùng được, thì phải lịch luyện trong quân doanh mới có thể biết được.
Lúc này phía trên đã truyền lệnh xuống, lập tức quân doanh phải bố trí phòng thủ, tránh cho Ba quận tập kích đột ngột bằng đường biển.
Nhưng các quận huyện cần bố trí phòng thủ rất nhiều, mà trước mắt binh tướng không đủ, cho nên nhu cầu cấp bách trước mắt là chiêu mộ tân binh, xuất phát ra tiền tuyến.
Hiện tại cày bừa vụ xuân vừa xong, muốn chiêu binh rất khó, chỉ có thể dùng cách đề cao quân lương, mới có thể chiêu được binh sĩ.
Mà tân binh nhập ngũ, lại phải rèn luyện một thời gian mới có thể sử dụng được.
Ba quận lập quốc, chiến sự Tề triều có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Phượng Phi Vũ tuy là quốc quân, nhưng cũng phải làm gương cho sĩ tốt, giám sát các tướng quân, tự mình giám sát các tướng sĩ giáo luyện binh lính, đặc biệt là những người mới được tuyển chọn trong lần đấu lôi đài này.
Đại Tề quy định, gia quyến binh sĩ cứ bảy ngày có thể tới thăm một lần. Bất kể là tướng hay binh đều không được ra khỏi giáo trường, nhưng người trong nhà có thể mang đồ đến thăm.
Khương Lê trong cung tự tay nấu một chút canh nóng, mang theo thị nữ và tướng quân Bạch Thiển ngồi lên phượng liễn chạy thẳng hướng giáo trường.
Còn cách giáo trường cả một đoạn đường, đã nghe thấy tiếng hò hét trong giáo trường truyền ra, mặt đất thi thoảng cũng cảm nhận được chấn động, không biết mọi người đang luyện tập cái gì.
Đến nơi, xung quanh giáo trường tập trung rất nhiều xe ngựa,,đều là gia quyến của các tướng quân tới thăm người nhà, sau lưng mỗi một vị phu nhân đều có thị nữ đứng cầm ô che nắng.
Bình thường, nhóm quý nữ ở trong phủ đều dùng băng lạnh làm mát, thị nữ bên cạnh phục thị nước mát, nào phải chịu đứng cả buổi giữa trời nắng nóng như thế này.
Thấy Hoàng hậu cũng tới đây, các phu nhận lập tức hành lễ.
Mẫu thân Đậu Tư Võ cũng bước tới thỉnh an. Khương Lê mặc dù không thích vị phu nhân này, nhưng dù sao vô luận là Đậu lão tướng quân hay Đậu Tư Võ thì nàng cũng nên nể mặt họ, không đến mức mất đi lễ nghĩa.
Đậu phu nhân nghiêm mặt, sau khi thỉnh an liền lui về xe ngựa của mình. Lúc tới gần bà cũng không nhìn Bạch Thiển đứng bên cạnh Hoàng hậu, chỉ ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c mang theo sức mạnh cáo mệnh phu nhân tiến vào trong giáo trường, đưa đồ ăn, y phục cho phu quân và nhi tử.
Đậu nhị thúc và nhi tử là Đậu Tư Học cũng đang ở trong quân doanh, cho nên mẫu thân Đậu Tư Học Triệu thị cũng mang theo hai hộp thức ăn to đến.
Sau khi hành lễ với Hoàng hậu, Triệu thị nhìn thấy Bạch Thiển mắt liền sáng lên. Nhân lúc mấy vị phu nhân đang hàn huyên với Hoàng hậu, bà liền kéo tay Bạch Thiển:
- Hôm đó sau khi trở về, ta liền trách nhi tử không hiểu chuyện. Mặc dù ngày tỉ thí đó, tuy rằng tài nghệ không bằng người ta, nhưng không thể dùng chiêu thức cầm nã quấn thân cô nương gia được. Bị ta nói một hồi, tiểu tử cũng đã cảm thấy có lỗi với cô nương ngài, muốn tìm cơ hội xin lỗi cô nương.
Bạch Thiển không ngờ rằng mẫu thân đường đệ Đậu Tư Võ lại nhiệt tình như vậy. Nhất thời cũng ngại ngùng rút tay ra, chỉ cười cười không biết nói gì.
Triệu thị thấy vậy càng tỏ vẻ thân thiết, sai người đưa hộp thức ăn đã được chuẩn bị sẵn đưa cho nàng, nói:
- Ngài phụng dưỡng bên người Hoàng hậu, cũng nhiều khi vất vả. Buổi trưa cũng phải tùy phượng giá tới đây, chưa kịp dùng bữa có khi cũng đói bụng. Ngài cầm lấy hộp thức ăn này dùng một chút đi, không biết khẩu vị cô nương mặn ngọt thế nào, nếu ăn không quen thì lần sau ta lại làm lại.
Bạch Thiển không kiên nhẫn, sau mấy lần từ chối không thành liền chỉ có thể nhận lấy.
Đậu phu nhân lúc này đã đi xa, nhưng vô tình quay lại bắt gặp cảnh muội phu Triệu thị đang ân cần kéo tay Bạch Thiển nói chuyện.
Bởi vì Đậu nhị thúc là con thứ, cho nên Đậu phu nhân tự cho rằng thê tử thúc ấy Triệu thị cũng là kẻ không đáng phải quan tâm.
Giờ nhìn thấy Triệu thị lôi kéo Bạch Thiển xuất thân tỳ nữ ân cần hỏi han, trong lòng cười lạnh. Đúng là con thứ trong phòng, không có kiến thức, người như vậy cũng phải làm quen. Có lẽ Triệu thị thấy Bạch Thiển là hồng nhan bên cạnh Hoàng hậu, cho nên mới muốn lôi kéo kết thân.
Tìm cơ hội, bà phải dạy bảo vị muội phu này cẩn thân mới được. Kiến thức đã hạn hẹp, đừng làm gì ảnh hưởng tới tiền đồ của trượng phu.
Mặc dù là nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng Đậu phu nhân càng lúc càng khó chịu, thầm nghĩ trong lòng:"Vậy mà nhi tử còn nói cùng nàng ta thề non hẹn biển, đúng là tùy tiện. Có lẽ Triệu thị cho nàng ta chút ngon ngọt, nha đầu lỗ m ãng đó lại muốn họi Triệu thị là bà bà ấy chứ?".
*bà bà: mẹ chồng