Một tăng nhân mặc hoàng bào từ sảnh đi vào, chòm râu trắng phau, tay cầm một cây thiền trượng, so sánh với đạo trưởng Hư Không, mặt mày lão hòa thượng này hiền hậu, từng cử chỉ đều toát ra vẻ thánh khiết, khí chất không cho phép người khác khinh nhờn, giống như đệ tử của phật tổ hạ phàm vậy.
Ngay khi nhìn thấy lão hòa thượng này, Liên Kiều lập tức thở phào một hơi. Trong sảnh có người nhận ra hòa thượng kia, nói to. “Đây không phải là đại sư Tuệ Giác sao, tại sao ngài ấy lại có mặt ở đây?”
Danh tiếng của Tuệ Giác so ra thì lớn hơn đạo trưởng nhiều Hư Không, phàm là nhà sang quý trong kinh, đều biết vào cuối năm ngoái trong kinh xuất hiện một vị cao tăng đắc đạo, phật pháp cao minh.
Hạ Nghiên vừa nhìn thấy Tuệ Giác trong lòng liền biết không ổn, nhưng Tưởng Nguyễn vẫn tươi cười đứng ở đây, bà ta hồ nghi, sao Tưởng Nguyễn có thể móc nối nhờ vả được hòa thượng kia. Có điều nghĩ đến chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể để Tuệ Giác phá hư, vội cười nói. “Sao đại sư lại tới phủ chúng ta, cũng vì trừ tà mà đến hay sao?”
Tuệ Giác chắp hai tay, hơi cúi đầu nói. “A di đà phật.” Rồi quay đầu về phía Tưởng Nguyễn. “Cô nương.”
“Đại tỷ, bình thường tỷ không bước chân ra khỏi phủ, tỷ quen biết vị đại sư này từ lúc nào vậy?” Tưởng Tố Tố vờ ngây thơ hỏi, hàm ý trong đó lại sắc nhọn, ám chỉ Tưởng Nguyễn thân là tiểu thư khuê các mà không biết lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù là người xuất gia cũng không thể tùy tiện gặp mặt.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, nhìn Tưởng lão phu nhân chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, nói. “Đây chính là lễ vật mà ta muốn tặng tổ mẫu.”
Tưởng Quyền trầm giọng nói. “Xảy ra chuyện gì?” So với đạo trưởng Hư Không, tất nhiên ông ta biết đại sư Tuệ Giác đáng tin hơn, nhưng lại có liên quan với Tưởng Nguyễn, nên khó tránh khỏi sinh lòng nghi kỵ.
“Mấy hôm trước con cùng với tiểu thư nhà Lâm thái sử Lâm Tự Hương ra ngoài muốn chọn lễ vật tặng tổ mẫu, nhưng chọn tới chọn lui đều không thấy vừa lòng, tổ mẫu ăn mặc không lo, chút vật mỹ lệ ấy làm sao có thể lọt vào mắt xanh của người. Nguyễn nương suy nghĩ, chuyện trên đời, quan trọng nhất không gì bằng bình an khỏe mạnh, phúc trạch lâu dài, nghe nói trong kinh có đại sư Tuệ Giác là đệ tử của phật tổ hạ phàm, đúng lúc phủ Lâm thái sử lại có chút giao tình với đại sư, thế nên con liền xin Lâm Tự Hương giúp mình, muốn mời đại sư đến cầu phúc cho tổ mẫu.”
Trong kinh, hễ là nhà sang quý nào có tin phật, phần lớn đều đã từng mời Tuệ Giác tới phủ giảng kinh, trước giờ mẫu thân Lâm Tự Hương là người tin phật. Lý do này cũng hợp lý, tất nhiên sẽ không có ai hoài nghi.
Thái độ của nàng rất thành khẩn, tựa như nếu không tin lời nàng nói thì chính là phụ lại thành ý này vậy. Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói. “Nếu Nguyễn nương biết mẫu thân mời đạo trưởng tới phủ cầu phúc, thì Nguyễn nương tuyệt đối sẽ không tự tiện quyết định.” Nàng khẽ cúi người với Tuệ Giác. “Được đại sư coi trọng, bằng lòng tới cầu phúc cho tổ mẫu, Nguyễn nương vô cùng cảm kích, nhưng hôm nay đã có đạo trưởng, vậy xem ra chính là dư thừa.” Nàng khẽ mỉm cười. “Có điều hiện giờ đạo trưởng đang bận trừ tà, không có tâm tư cầu phúc cho tổ mẫu, xin phiền đại sư bây giờ hãy cầu phúc cho tổ mẫu của ta. Phúc quang đến từ phật tổ, nhất định có thể phúc trạch lâu dài.”
Mọi người nghe nàng nói vật, đều cả kinh. Người tâm tư sâu một chút thì nghĩ chẳng lẽ đích trưởng nữ Tưởng gia bị sợ đến choáng váng, bây giờ mà còn có tâm tư nói chuyện cầu phúc. Người tâm tư cạn một chút lại khen ngợi nhìn Tưởng Nguyễn, nàng không để tâm đến mệnh cách thiên sát cô tinh của mình, mà chỉ một lòng muốn cầu phúc cho tổ mẫu, hiếu tâm thật đáng khen, nhìn lại mấy người Hạ Nghiên, gồm cả người làm con là Tưởng Quyền, chỉ lo hỏi về chuyện mệnh cách, không thèm để tâm chút gì tới tâm trạng của lão phu nhân.
Tưởng lão phu nhân nhàn nhạt nhìn Tưởng Nguyễn, mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lại thoáng vẻ hiểu rõ. Nhưng bà ta cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ im lặng mà nhìn.
“Chuyện cầu phúc, đạo trưởng có thể làm được.” Hạ Nghiên rất sợ giữa chừng xảy ra chuyện, vội nói. “Cần gì phải làm phiền đại sư chứ?”
Rốt cuộc cũng có một vị phu nhân nhìn không nổi nữa, nhắc nhở. “Nói gì thì cũng là tấm lòng thành của đại tiểu thư Tưởng gia, sao có thể phụ lòng đứa nhỏ chứ.”
“Đúng vậy, danh tiếng của đại sư Tuệ Giác ở trong kinh thành đã quá rõ ràng, bao nhiêu người muốn mời ngài ấy đến cầu phúc còn không được đó.”
Tiếng phụ họa càng lúc càng nhiều, có người thật lòng cảm thấy Tưởng Nguyễn đáng thương, cũng có người thừa lúc nói hùa theo, chỉ có Tưởng Nguyễn vẫn im lặng đứng tại chỗ, môi hơi mỉm cười, tựa như không bị tình hình trước mắt ảnh hưởng.
Tuệ Giác đứng gần nàng, tất nhiên có thể thấy rõ nét mặt của nàng, từ khi hắn xuất hiện bị tất cả mọi người nhắm vào, nhưng thiếu nữ này vẫn mỉm cười thẳng lưng, nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay. Hắn nhớ lại ngày đó sau khi Tưởng Nguyễn rời khỏi, đúng như lời nàng nói, phủ đệ của Tri phủ đại nhân có chuyện, ngày hôm sau liền mời hắn tới trừ tà. Chẳng lẽ đúng như lời nàng nói, thật sự có người biết được quá khứ và tương lai? Nhưng sau đó hắn vội bác bỏ suy nghĩ này, nhất định sau lưng Tưởng đại tiểu thư có cao nhân chỉ điểm, nếu không thì sao nàng có thể biết nhiều như vậy?
Hắn lắc đầu nói. “Hôm nay bần tăng vốn chỉ đến cầu phúc cho lão phu nhân, thế nhưng đúng lúc lại nghe thấy lời vị đạo trưởng kia, bần tăng có một câu không thể không nói.”
Hạ Nghiên vừa nghe đã biết không ổn, lập tức cười nói. “Đại sư có gì muốn nói thì đợi qua thọ yến hẳn nói sau.”
“Người xuất gia không nói dối.” Tuệ Giác lạnh nhạt nói. “Bần tăng thấy đại tiểu thư vầng trán cao, sống mũi đoan chính, vành môi đầy đặn, vừa nhìn chính là người có phúc, đạo trưởng nói mệnh của nàng là thiên sát cô tinh, e rằng có uẩn khuất.”
Thái độ hết sức chính trực, khiến người khác không thể nghi ngờ. Từ khi nhìn thấy Tuệ Giác đến đạo trưởng Hư Không đã có chút chột dạ, lão ta chỉ biết chút trò mèo vặt thôi, bình thường chỉ lừa gạt dân chúng, lần này là do được Hạ Nghiên dặn dò. Danh vọng của Tuệ Giác trong kinh thành không phải một kẻ như hắn có thể so sánh được. Nhưng mà hôm nay đã tới nước này, chỉ có thể cắn răng làm tiếp thôi, đạo trưởng Hư Không bày ra dáng vẻ cao ngạo. “Chắc đại sư đã nhìn nhầm rồi, dù bần đạo xuất sư từ một ngọn núi nhỏ không có danh tiếng, nhưng trước giờ xem quẻ cũng chưa bao giờ tính sai, ngày sinh tháng đẻ của Tưởng đại tiểu thư này ta đã tính qua và không có sai sót gì, chắc chắn là thiên sát cô tinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-91.html.]
Tưởng Nguyễn mỉm cười đứng tại chỗ, nhìn Tuệ Giác. Trình độ lừa gạt của Tuệ Giác nếu so với Hư Không, nói ra cũng cao minh hơn nhiều. Tuệ Giác có thể giả danh lừa bịp nhiều năm như vậy mà không bị ai phát hiện, tất nhiên có bản lĩnh của riêng mình, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là vẻ ngoài, mặc kệ là ai, cũng sẽ không liên hệ hai chữ lừa gạt với một người xuất gia mặt mày chính khí. Lần này không chỉ vì nàng cần Tuệ Giác, mà đây còn là khảo nghiệm dành cho Tuệ Giác, nếu ngay cả chuyện nhỏ này Tuệ Giác cũng không làm được, ngày sau cũng không cần phải nâng đỡ hắn.
Ánh mắt nàng thâm thúy, Tuệ Giác, để ta xem thử bản lĩnh của ngươi đi.
Tuệ Giác nghe đạo trưởng Hư Không nói vậy, không tức giận, nói. “Lời đạo trưởng nói, thứ cho bần tăng không thể gật bừa.” Tư thái của hắn như vậy, khiến các phu nhân có mặt càng sinh lòng tôn kính, chỉ cảm thấy Tuệ Giác đúng mực, không hổ là cao tăng. Thái độ của đạo trưởng Hư Không cao ngạo, bất giác khiến người khác cảm thấy không ưa.
Đạo trưởng Hư Không vẫn không ý thức được, chỉ một lòng muốn ngăn Tuệ Giác, giả vờ tức giận nói. “Không phải đại sư đang cố ý làm khó bần đạo đó chứ?”
Tuệ Giác thở dài. “Đạo trưởng đã nghĩ như vậy, bần tăng cũng chỉ đành thôi. Nhưng không thể nhìn Tưởng cô nương bị gánh tội oan. Trong phủ có hắc khí là điều không sai, nhưng không phải do thiên sát cô tinh gây ra, mà vì có yêu ma quấy phá, có lẽ đã bám lên người nào đó trong phủ. Người nọ… Cũng không phải Tưởng đại tiểu thư.”
Liên Kiều đứng sau buồn cười, lời nói giả thần giả phật như vậy, lại khiến bọn họ nghe đến mặt mày ngưng trọng, tin tưởng không chút nghi ngờ. Không đợi Hư Không lên tiếng, Tuệ Giác nói. “Bây giờ bần tăng sẽ nghĩ cách ép yêu ma ra ngoài.”
“Chuyện này… Có chút không tốt.” Hạ Nghiên vội nói, nhìn Tưởng Quyền.
Trong lòng Tưởng Quyền có chút do dự, ông ta vội vã muốn tiễn vận xui của Tưởng phủ, tuy rằng không tin người Tưởng Nguyễn mời tới, có điều danh tiếng của Tuệ Giác quá rõ ràng, nếu thật sự tìm ra yêu ma kia, vậy không phải Tưởng phủ có thể thái bình rồi sao?
Hạ Nghiên thấy ông ta do dự, lòng rối cả lên, ngàn tín vạn tín, nhưng không ngờ được Tưởng Nguyễn lại mời Tuệ Giác đại sư tới, gậy ông đập lưng ông. Danh vọng của đại sư Tuệ Giác cao hơn đạo trưởng Hư Không nhiều, một khi bất đồng ý kiến, sợ rằng mọi người sẽ đứng về phía đại sư Tuệ Giác. Nghĩ vậy, Hạ Nghiên vừa hận vừa giận.
Không đợi Tưởng Quyền lựa chọn, Tưởng lão phu nhân đã lên tiếng. “Nếu đại sư đã có lòng, vậy làm phiền đại sư.”
“Tổ mẫu?” Tưởng Tố Tố nhíu mày gọi.
Tưởng lão phu nhân không thèm nhìn nàng, nói với Hạ Nghiên. “Không phải ngươi luôn muốn tiễn đi xui xẻo cho Tưởng phủ ư, có đại sư Tuệ Giác là cao tăng đắc đạo ra tay, ngươi không vui sao?”
“Con dâu không dám.” Hạ Nghiên cười gượng.
Đạo trưởng Hư Không bị gạt qua một bên, Tuệ Giác chắp hai tay. “A di đà phật, bần tăng cần phải đi tới các viện nhìn qua.”
“Việc này không khó.” Tưởng Quyền nói. “Dẫn đường cho đại sư.”
Hai nha hoàn lập tức tiến lên dẫn đường cho Tuệ Giác, Tuệ Giác và nha hoàn đi trước, mẫu tử Hạ Nghiên đi sát phía sau, có lẽ vì sợ Tuệ Giác giở trò. Tưởng Quyền và các phu nhân muốn xem náo nhiệt cũng đều đi theo, Thải Tước và Đỗ Quyên đỡ Tưởng lão phu nhân, đều muốn xem thử sẽ xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Tưởng Siêu như rắn độc nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, nàng vờ như không thấy, nói với đạo trưởng Hư Không. “Đạo trưởng cũng đi xem một chút đi, phật hay đạo đều có sở trường riêng, có lẽ hôm nay chính là một cơ hội tốt để tăng pháp lực.”
Câu nói đầy ý chế nhạo, nhưng trên mặt nàng lại là nụ cười ôn hòa, thật sự khiến người khác không nhìn thấu nàng đang nghĩ gì, Tưởng Nguyễn không cho hắn đường lui, Liên Kiều và Bạch Chỉ một trước một sau vây lấy Hư Không, hắn không còn đường chạy, chỉ có thể nhắm mắt mà đi theo.
Tuệ Giác làm đúng y như lời mình nói, đi xem từng viện, từng phòng, hôm nay các vị di nương không ra ngoài tiếp khách, thấy tình cảnh này đều giật mình, bọn hạ nhân vội kể lại đầu đuôi, nghe xong ai cũng vừa kinh sợ vừa nghi ngờ, nên dứt khoát đi theo xem thử.
Tuệ Giác không dừng lại ở viện nào quá lâu, chỗ cuối cùng là viện của Hồng Anh. Sau khi nghe kể đầu đuôi sự việc, Hồng Anh núp sau lưng Tưởng Quyền, dáng vẻ hoảng sợ. Hạ Nghiên thầm nhíu mày, Hồng Anh thừa dịp mọi người không chú ý nhìn Tưởng Nguyễn một cái.
Đi hết tất cả các viện đều không có việc gì, đạo trưởng Hư Không thấy vậy khiêu khích nói. “Đại sư, không phải nói có yêu ma quấy phá sao, giờ đây lại an ổn vô cùng. E rằng đại sư nhìn lầm rồi.”
Tuệ Giác chắp hai tay. “A di đà phật, bây giờ, mời chư vị đi theo bần tăng ra chánh viện.”
Đứng giữa chánh viện trước thư phòng Tưởng Quyền, Tuệ Giác không nói gì, chỉ đưa tay vào túi vải lấy ra một cái lư hương, rồi lại mở một túi vải khác lấy ra một ít tro nhang, hắn bỏ tro nhang vào lư hương, lại đốt thêm một cây cống hương. Lúc khói xanh bốc lên, hắn xếp chân ngồi xuống đất, một tay gõ mõ, một tay lần phật châu, nhắm mắt bắt đầu thiền tịnh.
Bầu không khí này, khiến mọi người đều cảm thấy khẩn trương, chỉ có Tưởng Nguyễn bình tĩnh, còn Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đều kinh hãi không thôi. Tuệ Giác ngồi niệm kinh trước mặt mọi người, mới đầu vẫn không có gì, qua nửa nén hương, không biết chuyện gì xảy ra, trên trời bay tới một đám mây đen lớn, mọi người đều giật mình.