Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, trong sự yên lặng, động tác của nàng như sấm đánh thẳng vào lòng mọi người. Sau đó thứ càng nặng hơn chính là lời nàng nói ra, nàng hỏi. “Cẩm Nhị, ngươi đã nghĩ xong?”
Lời này ẩn chưa sự cảnh cáo, ý chính là, hôm nay một khi Cẩm Nhi quyết định hủy hôn với Lộ Châu, từ nay về sau, Tưởng Nguyễn sẽ không để hắn có cơ hội đến gần Lộ Châu nữa. Cẩm Nhị nghe thấy câu này, chầm chậm cúi đầu xuống, lấy một thứ từ trong tay áo ra, quả đ.ấ.m xiết chặt, rồi đưa tới trước mặt Lộ Châu.
Lộ Châu nhận lấy, ấy là một chiếc túi thơm nhỏ, trên thêu hình cá vàng, ý chỉ kim ngọc lương duyên, nay vật quy nguyên chủ, chặt đứt mối liên hệ cuối cùng. Mắt Lộ Châu ánh nước, rồi cực nhanh mỉm cười che đi sự thất thố, dập đầu với Tưởng Nguyễn, cười nói. “Tạ Thiếu phu nhân tác thành.”
Liên Kiều quay đầu đi chỗ khác, nước mắt rơi xuống, người bình thường đã thế, trong lòng Lộ Châu ra sao hẳn có thể tưởng tượng được. Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Được, như ngươi mong muốn.” Nàng nhìn Cẩm Nhị, lạnh nhạt nói. “Hy vọng ngươi ngày sau đừng nên hối hận.”
Vẻ mặt Cẩm Nhị xám trắng, nháy mắt tựa như mất hết điểm tựa, trong mắt như chứa tử khí âm trầm, nơi nào còn xót lại dáng vẻ phong lưu tuấn tú ngày thường. Lâm quản gia thở dài, không nói gì, xoay người đi, Cẩm Tam và Cẩm Tứ không biết phải làm sao, vốn tưởng rằng Cẩm Nhị về phủ để nhận lỗi, sau đó hai người sẽ hòa hảo như lúc ban đầu, ai ngờ đâu lại đi đến bước đường này. Thần sắc cả hai ngưng trọng, Cẩm Nhị đột ngột từ hôn thế này quá đỗi bất thường.
Sau khi Cẩm Nhị và Lộ Châu rời khỏi, Liên Kiều lau nước mắt, Lộ Châu chịu thiệt thòi, vậy mà người khóc dữ lại là Liên Kiều, nói rằng. “Hiếp người quá đáng, Thiếu phu nhân. . .”
“Đừng khóc.” Mắt Tưởng Nguyễn lạnh lẽo, hỏi Thiên Trúc. “Nữ tử kia lai lịch ra sao, có tra được không.”
“Hồi bẩm Thiếu phu nhân, tra được, có điều. . .” Thiên Trúc do dự, đã nghe Tưởng Nguyễn nói. “Tra được thì nói.” Tưởng Nguyễn ít khi nào lạnh lùng thế này, hiển nhiên vì chuyện của Lộ Châu khiến tâm trạng nàng rất không tốt. Thiên Trúc không dám giấu giếm, lập tức nói ra.
Nữ tử tới kinh thành tìm Cẩm Nhị tên Liêu Mộng, lúc Cẩm Nhị chưa theo Tiêu Thiều, là Nhị thiếu gia Hoàng gia ở Giang Nam, năm xưa lúc Hoàng lão gia đi ngang qua Định Tây, từng có một đoạn duyên phận với Liêu gia ở Định Tây, khi đó Hoàng phu nhân mới vừa sinh Cẩm Nhị không lâu, Liêu phu nhân cũng sinh Liêu Mộng, cảm thấy có duyên, ngày đó Hoàng lão gia và Liêu lão gia uống say nên đính ước cho hai đứa bé còn nằm trong tả, ngay cả hôn thư cũng có. Tuy nhiên sau đó Hoàng lão gia trở về Giang Nam, quên mất chuyện này. Hơn hai mươi năm không lui tới, ai ngờ Liêu Mộng đột nhiên tìm tới cửa.
Thì ra Liêu gia xảy ra biến cố, Liêu lão gia và Liêu phu nhân đều đã qua đời, thân thích Liêu gia mơ ước tài sản Liêu gia, trước khi Liêu phu nhân c.h.ế.t đã lấy tờ hôn thư kia ra, muốn Liêu Mộng tới dựa dẫm Hoàng gia. Hoàng lão gia là một người chú trọng chữ tín, Hoàng phu nhân lại lo rằng con trai mình tùy tiện cưới một cô nương khác, đúng lúc sức khỏe Liêu Mộng không tốt, muốn tới kinh thành tìm danh y chữa bệnh, thuận tiện nói rõ chuyện này với Cẩm Nhị, nếu Cẩm Nhị không đồng ý, chuyện này coi như xong. Chu ma ma kia là bà v.ú của Liêu Mộng, cũng theo đến kinh thành.
Thiên Trúc nói. “Lúc tiểu thư Liêu gia kia vừa đến kinh thành, có gặp Cẩm Nhị, Cẩm Nhị cũng nói rõ, bản thân đã định xong hôn sự với Lộ Châu, Liêu tiểu thư cũng rất thông tình đạt lý, có điều đại phu nói rằng sức khỏe yếu không thể ngồi xe đường xá xa xôi vất vả, nên Liêu tiểu thư bảo rằng chờ dưỡng tốt cơ thể sẽ lên đường về Giang Nam.”
“Cô ta nói dễ nghe thế thôi, chứ nào chịu về, rõ ràng muốn cướp hôn sự của Lộ Châu, ta nhìn đã biết là loại người biết mặt không biết lòng, chả rõ mắt Cẩm Nhị mù rồi hay sao, mà lại bị cái thứ đó che mờ mắt.”
Thiên Trúc hơi do dự, tính tình Cẩm Nhị xưa nay cô hiểu rõ, cô gái kia từ lúc ấy đến giờ trông không có vẻ gì là không ổn, thậm chí còn rất thông tình đạt lý, nhưng sao chuyện lại đến nông nổi này?
Thiên Trúc không nhìn ra, bởi vì chuyện nhóm Cẩm y vệ xử lý xưa giờ không liên quan đến tranh đấu của nữ nhân ở hậu viện, nữ nhân giả dối nam nhân không nhìn ra được, chỉ có nữ nhân mới nhìn ra được. Thiên Trúc không nhìn ra, Tưởng Nguyễn lại có thể nhìn ra, đến cả Liên Kiều đi theo nàng đã lâu cũng nhìn ra được điểm bất thường. Nữ tử kia tâm cơ khá sâu, từng bước từng bước dắt mũi Cẩm Nhị, rõ ràng sớm có dự mưu, cuối cùng, còn khiến Lộ Châu biến thành người tranh cãi vô lý, phủi sạch tay rút lui.
“Đột nhiên tại sao phải từ hôn? Tất nhiên vì muốn cưới người khác rồi.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. “Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Thiên Trúc, ngươi đi điều tra.”
Liên Kiều đã sớm hận nữ tử kia đến cắn răng nghiến lợi, nghe thế thì vui mừng hỏi. “Thiếu phu nhân muốn trút giận cho Lộ Châu ạ?”
“Nữ tử kia quả thật quá cuồng vọng.” Tưởng Nguyễn hờ hững nhìn tay áo mình, bỗng nhiên mỉm cười. “Dùng những thủ đoạn này trên đầu ta, đúng là không sợ chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-380.html.]
…
Trạch viện thành Đông, nữ tử sáng sớm khóc đến không nín được hiện giờ đã đổi một bộ quần áo sạch sẻ, xiêm y màu vàng thêu hoa lan không quá hoa lệ, vừa đủ thanh nhã, vừa có thể phơi bày vóc dáng yểu điệu, nếu không có phụ nhân mập lùn sắc mặt lo lắng đứng ở kế bên, thì mọi thứ trông cũng rất tốt đẹp.
Chu ma ma nhìn Liêu Mộng, nhiều lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi. “Cô nương, chúng ta làm như vậy thật sự tốt sao?”
“Ma ma cảm thấy có gì không ổn?” Liêu Mộng mỉm cười, so với sự hốt hoảng lúc hừng đông, hiện giờ nàng ta lại rất bình tĩnh, nhìn kỹ, thậm chí còn thấy chân mày khóe mắt đều nhuốm nụ cười vui mừng.
“Lão nô chỉ cảm thấy, dùng danh dự của cô nương để đánh đổi có hơi quá nặng nề, hơn nữa ngày sau nếu Hoàng Nhị thiếu gia phát hiện ra chuyện này, vậy cô nương phải giải thích sao đây, cô nương chớ trách lão nô nghĩ nhiều, cô nương dù sao cũng là một tay lão nô nuôi lớn, lão nô không thể không lo lắng. .”
Liêu Mộng cười. “Ma ma nghĩ nhiều rồi, Hoàng Nhị thiếu gia thông minh lanh lợi, nếu không đánh đổi bằng danh dự của mình, làm sao có thể khiến hắndễ dàng đồng ý chuyện này. Về phần sau khi thành thân,” nàng ta như có chút ngượng ngùng. “Ta sẽ làm một người vợ tốt, Nhị thiếu gia là người tốt, chắc sẽ cùng ta đầm ấm sống qua ngày, những chuyện ấy, tất nhiên cũng sẽ không bị người truy xét ra. Ma ma cảm thấy thủ đoạn của ta quá âm hiểm?” Liêu Mộng cúi đầu, giọng trở nên thương cảm. “Cha mẹ không còn nữa, đám thân thích nhìn ta như sói đói nhìn mồi, ta, ta cũng không còn cách nào. Hoàng gia tốt như thế, nếu bỏ lỡ, cữu cữu cữu mẫu nhất định sẽ gả ta cho con trai của thương nhân buôn gạo làm thiếp, ma ma, ta không muốn làm thiếp, nha hoàn kia, cô ta, cô ta là người của Vương phi, chắc sẽ tìm được một mối tốt hơn.”
Chu ma ma nghe vậy lòng chua xót không thôi, nói. “Cô nương của ta chớ nói những lời khiến lòng người đau đớn này, nếu lão gia phu nhân vẫn còn, sao có thể để cô nương dùng danh dự của mình ra đánh đổi, cô nương thân bất do kỷ, lão nô biết. Hoàng Nhị thiếu gia cũng là một nam nhân, chờ sau khi cô nương và Hoàng Nhị thiếu gia thành thân, với tính cách và dung mạo của cô nương, không có nam nhân nào không thích, tất nhiên cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn, đều do lão nô suy nghĩ nhiều. Cô nương chớ trách.”
Liêu Mộng cười, nói mấy câu với Chu ma ma, Chu ma ma vào nhà nấu thuốc. Đợi Chu ma ma đi khuất, lúc này Liêu Mộng mới vào nhà. Chậu hoa lan trong phòng nở rực rỡ, với thời tiết này lẽ ra hoa lan không sống nổi, ấy mà chậu lan này lại nở rộ, Liêu Mộng nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, từ cánh hoa tỏa ra một mùi hương thoang thoảng cực kỳ mê người, nếu ngửi nhiều, sẽ khiến người ta có cảm giác miệng khô lưỡi đắng.
Nàng ta ngồi xuống trước gương, cô gái trong gương dung mạo như trăng, nhìn đã biết là con gái nhà danh gia vọng tộc. Người không vì mình trời tru đất diệt, nếu cha mẹ vẫn còn, nàng ta sẽ không cố chấp với Cẩm Nhị, nhưng nay đã vậy, nếu bỏ lỡ Hoàng gia thì không còn nhà nào tốt hơn, huống hồ Cẩm Nhị dáng dấp anh tuấn, nàng ta càng nhất định phải có được.
Một con nha hoàn hầu hạ bên cạnh Vương phi làm sao so được với tiểu thư xuất thân đại hộ như nàng ta, đối thủ như vậy, nàng ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã định xong thắng thua. Vào cái ngày từ miệng Cẩm Nhị biết được Lộ Châu kia là người tính tình thẳng thắn bộc trực, chỉ cần nàng ta càng thông tình đạt lý, Cẩm Nhị sẽ càng áy náy, đôi lúc thản nhiên khích bác, từng chút từng chút, chung quy một ngày sẽ khiến hai người kia rạn nứt với nhau.
Thế nhưng chỉ với chút áy náy của Cẩm Nhị đối với mình hiện tại thì chưa đủ để hai người kia hoàn toàn đoạn tuyệt, Liêu Mộng nhếch mép, sờ lên gương mặt nữ tử trong gương đồng.
…
Việc hôn sự của Cẩm Nhị và Lộ Châu không thành nhấc lên một làn sóng lớn ở phủ Cẩm Anh vương, ngày đó, cả vương phủ chìm trong bầu không khí âm u, ai cũng phiền não vì chuyện này. Mà mọi người đều không nghĩ tới, đây chỉ là khởi đầu, từ sau chuyện này, sóng to gió liên tiếp dâng trào ở phủ Cẩm Anh trong vương.
Hôm nay, Liên Kiều đang cùng Lộ Châu ngồi trong sân thêu vá, mấy ngày nay khuyên can mãi cuối cùng Lộ Châu cũng khôi phục dáng vẻ khi trước, ít nhất ngoài mặt nhìn như không còn đau lòng nữa, chỉ cần bước được một bước ra khỏi đó là ổn rồi. Lộ Châu đang nói chuyện với Liên Kiều, đã nhìn thấy một nha hoàn quét tước tam đẳng chạy vào, miệng kêu ầm lên. “Không xong rồi, không tốt rồi.”
“Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?” Liên Kiều đứng lên hỏi.
Nha hoàn kia dừng lại, nhìn thấy Lộ Châu, lập tức ngậm miệng, trong lòng Liên Kiều cả kinh, giống như vô tình đi tới kéo tiểu nha hoàn kia nói. “Ta và cô ra ngoài thử. Lộ Châu, muội thêu khăn giúp ta trước.”
Lộ Châu không nghi ngờ, gật đầu nói được. Khi đi tới ngoài viện, Liên Kiều mới hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì?” Cô mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan với Lộ Châu, miệng tiểu nha hoàn bẹt ra, như sắp khóc. “Liên Kiều tỷ, xảy ra chuyện rồi, bên ngoài đều đang đồn Lộ Châu tỷ ỷ vào thanh thế Thiếu phu nhân, quyến rũ vị hôn phu của người khác đó ạ!”