Nhóm nữ tử dõi theo Tiêu Thiều thấy hắn đi tới bên cạnh Tưởng Nguyễn và còn làm ra động tác đó, lập tức chán nản ủ rủ, ra là nam nhân đã có người thương, nhất thời mạnh ai nấy tản ra. Tưởng Nguyễn hồi thần, nhận lấy hoa đăng từ tay Tiêu Thiều, nói. “Vừa nãy gặp tiểu thư Diêu gia.”
Tiêu Thiều nhíu mày, hắn chẳng có ấn tượng gì với cô tiểu thư Diêu gia trong miệng Tưởng Nguyễn, qua hồi lâu mới chợt nhớ ra, lại hiểu lầm ý Tưởng Nguyễn, cho rằng nàng ghen nên mới như thế. Thoáng dừng, nói. “Không cần để ý đến người ngoài.” Nắm tay Tưởng Nguyễn, đi về phía trước.
Hai người đi dạo trên đường, Tưởng Nguyễn đã không còn là tiểu cô nương, tất nhiên sẽ không có chuyện nhìn thấy điều mới lạ là chỉ trỏ, còn Tiêu Thiều tính tình trầm ổn, ánh mắt lại rất sắc bén, chỉ cần thứ Tưởng Nguyễn nhìn nhiều, hắn lập tức móc bạc ra mua. Ngay cả cây đàn Tưởng Nguyễn vô tình nhìn thấy cũng suýt chút mua luôn, may Tưởng Nguyễn nói không tiện cầm Tiêu Thiều mới thôi, nhưng dù vậy, Tiêu Thiều vẫn đưa ngân phiếu, bảo người ngày mai đóng gói đưa tới vương phủ.
Người thường không biết thân phận của hai người họ, Tiêu Thiều luôn ăn mặc khiêm tốn, hôm nay Tưởng Nguyễn lại mặc theo kiểu nữ tử dịu dàng, người khác nhìn thấy chỉ nghĩ họ là phu thê mới cưới, đang ở giai đoạn ngọt ngào. Trên thực tế cũng không sai, họ chính là phu thế mới cưới không phải ư?
Kiếp trước kiếp này Tưởng Nguyễn chưa từng được người khác đối xử như thế, dù từ lâu đã biết phủ Cẩm Anh vương có tiền cũng khó nén được đờ người, thầm nghĩ khó trách Tiêu Thiều mang danh loạn thần tặc tử mà vẫn có nhiều cô gái đ.â.m đầu vào như thế, nam nhân tuấn mỹ lại chịu chi dỗ nữ nhân vui vẻ nói chung vẫn rất có mị lực.
Mãi tận đến khi rất muộn, người trên đường bắt đầu tản dần hai người mới về phủ. Lâm quản gia nhìn thấy hai người trở lại vội sai người bưng chè lên. Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn ăn xong, Lâm quản gia và Liên Kiều lại nói phủ Tướng quân phủ đưa đồ đến, từ sau khi Tưởng Quyền bị nhốt vào đại lao, phủ Tướng quân phủ càng lui tới với Tưởng Nguyễn nhiều hơn, có lẽ cũng biết Tưởng Nguyễn tị hiềm, bên kia mặc dù không thường xuyên liên lạc, tuy nhiên ngày lễ ngày tết dù sao cũng phải chu toàn. Triệu Quang và Tưởng Tín Chi hợp tính, chỉ cần liên quan tới chiến sự hai ông cháu có thể nói mãi không hết chuyện, Tưởng Tín Chi còn chẳng thèm hỏi han đến tiến trình tu sửa phủ đệ hoàng đế ban cho, có thời gian là chạy tới phủ Tướng quân.
Tưởng Nguyễn rửa mặt chải đầu xong, thấy Tiêu Thiều cũng đã tắm xong, mặc trung y tựa vào đầu giường đọc sách, Tưởng Nguyễn tiện tay rút sách đi, bước lên giường, gẩy tóc nói. “Mấy ngày nay nếu huynh có rảnh, cùng ta tới phủ tướng quân phủ một chuyến nhé.”
Tiêu Thiều mấp môi, nói. ” Được.” Nay phủ thượng thư đã biến mất, phủ tướng quân cũng là nhà nhạc phụ của Tiêu Thiều, tất nhiên hắn phải đi.
Tưởng Nguyễn chợt nhớ ra gì đó, lại nói. “Đúng rồi, ta muốn mượn Cẩm Nhị, bảo hắn giúp ta điều tra một người.”
Tiêu Thiều nhíu mày, hỏi. “Người nào.”
“Đại di nương phủ thượng thư.” Chậu lửa trong phòng than hồng đỏ rực, chỉ mặc trung y thì có hơi lạnh, Tưởng Nguyễn bất giác nhích sát vào n.g.ự.c Tiêu Thiều, coi hắn như lò sưởi ấm áp. Nàng cau mày nói. “Huynh cũng biết chuyện của ta lúc ở đó, nay phủ thượng thư không còn, nhưng không nghe được tin tức Đại di nương đã đi đâu. Nhiều năm qua, bà ta ở trong phủ tựa như một người vô hình vậy, không tranh không đoạt, nhưng lại bình yên vô sự, ta luôn cảm thấy rất kỳ quái. . .” Trên đời không phải không có người tâm tính bạc không thích tranh đấu hơn thua, chẳng qua người như vậy không thể xuất hiện ở phủ thượng thư. Tính tình Triệu Mi đơn thuần nên không thể sống sót ở phủ thượng thư minh tranh ám đấu, Đại di nương lại có thể bình yên vô sự dưới tay Hạ Nghiên, tất có thủ đoạn khác. Không biết tại sao, Tưởng Nguyễn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ người từng c.h.ế.t một lần nên có trực giác vô hình với những chuyện thế này, bất kể thế nào Tưởng Nguyễn đều không thể coi thường Đại di nương.
Tiêu Thiều nhìn thấu tâm tư của nàng, đáp chăn cho nàng, trầm ngâm nói. “Chuyện này giao cho ta.”
Tưởng Nguyễn thuận theo, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, nói. “Còn có tiểu thư Diêu gia kia nữa, hôm nay gặp ta cứ có cảm giác không đúng, không nói rõ được là cảm giác gì. Luôn cảm thấy có chút bất an.”
Tiêu Thiều khẽ động, trong mắt thoáng hiện nụ cười trêu chọc, nhìn Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nhận ra được ánh mắt hắn, nói. “Huynh đừng tưởng rằng ta nói xằng. Khi đó huynh không nhìn thấy, vả lại hẳn dù có thấy cũng không nhìn ra được gì.”
“Vậy nàng nhìn ra thế nào?” Tiêu Thiều thấp giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-368.html.]
“Trực giác.” Trực giác của nữ nhân rất khó giải thích, mà nữ nhân luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Tưởng Nguyễn không thể nói rõ cảm giác của mình đối với Diêu Niệm Niệm là gì, thế nhưng trong khoảnh khắc ngang qua nhau đó, nụ cười ý vị thâm thường của Diêu Niệm Niệm thật sự không đơn giản. Cuộc gặp mặt lần này khác với lần trước ở trường săn, dường như có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
“A Nguyễn để tâm như thế, là vì ghen?” Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Thiều hiện ra nụ cười ranh mãnh, Tưởng Nguyễn nghe vậy mặt nóng lên, cả giận nói. “Ta ghen lúc nào chứ, chỉ là. ưm. .” Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn kín, trong phòng nóng dần lên, dường như đến cả bông tuyết trên cửa sổ cũng bị hòa tan.
Cùng lúc đó, trong thiên lao.
Cai ngục khẩy than trong chậu, dù có lửa, nhưng sự u ám ẩm ướt lạnh lẽo trong thiên lao cũng không dễ tản đi. Nhất là vào trời đông giá rét, càng lạnh đến thấu xương. Ngày cuối năm mà lại phải ở chỗ quỷ quái này, khó tránh khỏi có chút oán khí. Mấy người cai ngục tụ chung một chỗ, trên bàn là chút rượu và thức ăn, đã uống hơi say rồi.
Sâu bên trong có tiếng nức nở truyền tới, nói là nức nở, lại càng giống tiếng chửi mắng hơn, âm thanh vang vọng khiến bầu không khí trở nên quỷ dị. Một cai ngục lên tiếng mắng. “Thật mẹ nó xui xẻo, cả ngày lần đêm đều cứ phàn nàn kêu ca.”
“Bỏ đi.” Một người khác nói. “Dù sao cũng sống không lâu, nói ít chút tránh khiến người khác phật lòng, tới tới tới, đừng để ý những thứ đó nữa, các vị ca ca uống một ly nào.” Vừa nói vừa uống một ngụm lớn, vất âm thanh kia ra sau đầu.
Gian cuối trong thiên lao âm u, một bóng người còng lưng nằm trên đất, toàn thân toát ra mùi hôi thối, tóc dài rối loạn, như có rận, lão vòng tay ra sau cố gãi, có lẽ còn mắc bệnh về da, xiêm áo tả tơi. Cho dù ai thấy cũng không nghĩ tới, lão già nhìn như ăn mày này, thậm chí còn bẩn thỉu hèn hạ hơn cả ăn mày chính là Binh bộ Thượng thư Tưởng Quyền.
Tưởng Nguyễn cố gắng ngẩng đầu lên, qua lời nói của đám cai ngục lão cũng nghe được không ít tin tức. Nghe nói Tưởng Đan c.h.ế.t rồi, Tuyên Hoa cũng thế, lão còn thầm nói một tiếng tốt. Tưởng Đan chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, vào cung làm nương nương thì cho rằng mình đã một bước lên trời, đối với người phụ thân này không nghe không thấy không hỏi, c.h.ế.t là tốt nhất. Tuyên Hoa cũng đã chết, Thái tử nằm liệt giường, giang sơn chắc chắn sẽ rơi vào tay Tuyên Ly. Vốn Tưởng Quyền còn trông chờ Tuyên Ly nể tình cùng hội cùng thuyền nghĩ cách cứu lão ra, nhưng qua thời gian lâu thế mà vẫn chẳng nghe được tin tức gì. Lão ôm tâm tư may mắn hỏi thăm cai ngục, đổi lại là cái nhìn chế giễu của cai ngục, Tưởng Quyền từ từ hiểu rõ. Phủ thượng thư đã ngã, lão không còn giá trị lợi dụng, thỏ c.h.ế.t chó săn cào xé, đối với Tuyên Ly mà nói, lão chỉ là một thứ vô dụng bỏ đi mà thôi, căn bản không có giá trị giữ lại, dĩ nhiên sẽ vứt không chút do dự.
Tưởng Nguyễn chợt nghĩ tới giấc mơ vừa rồi.
Trong mộng, lão là Binh bộ Thượng thư cao cao tại thượng, trọng quan triều đình, thanh lưu văn nhân trong lòng trăm họ, trong giấc mộng đó, Tuyên Ly làm hoàng đế, Tưởng Tố Tố làm hoàng hậu, Tưởng Siêu tiền đồ như gấm. Lão là quan nhất phẩm, thăng quan tiến chức. Hạ Nghiên thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, phủ thượng thư phồn vinh cẩm tú, lên như mặt trời ban trưa.
Trong giấc mộng đó, Nhị di nương vẫn còn, Tưởng Lệ và Tưởng Đan cũng còn, duy nhất không còn, chính là Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi. Trong mộng, Tưởng Tín Chi c.h.ế.t yểu, Tưởng Nguyễn bị lão đưa vào cung làm con cờ lót đường sau đó vứt đi, cuối cùng trở thành cục đá lót đường cho cả phủ thượng thư. Phủ Thượng thư đạp lên xương m.á.u Tưởng Nguyễn từng bước thăng tiến. Giấc mộng kia tốt đẹp như vậy, là giấc mộng tuyệt vời nhất của Tưởng Quyền từ lúc bị nhốt vào thiên lao đến nay. Vinh hoa phú quý trong mộng chân thực như vậy, tựa như từng thật sự tồn tại, chính bởi vì huy hoàng như thế, sau khi tỉnh lại nhìn thấy khung cảnh đổ nát chật vật của bản thân mới không thể nào chấp nhận nổi.
Chẳng lẽ kiếp trước nợ kiếp này trả, nếu giấc mộng ấy là kiếp trước, thì bởi vì kiếp trước lão hại Tưởng Nguyễn thành ra như vậy, kiếp này mới phải bại trên tay Tưởng Nguyễn. Tưởng Quyền lau mặt, thiên lao về đêm đặc biệt lạnh, lão hoảng hốt tựa như nghe được tiếng pháo trúc bên ngoài. Đã đến cửa ải cuối năm rồi, nếu là năm trước, nếu là năm trước trong giấc mộng kia. Đó chính là phủ thượng thư cẩm y ngọc thực, sênh ca diễm vũ.
Nay lại biến thành cát bụi cho người khác chà đạp, lão thân là tân quý triều đình lòng ôm chí lớn lại biến thành tù nhân. Tưởng Quyền nhìn xuống tấm thảm đã biến thành màu đen dưới đất. Vật kia đã biến đen, dù qua đã lâu, nhưng dường như vẫn còn mùi m.á.u tanh. Tất nhiên Tưởng Quyền biết đó là cái gì, là một tấm da người, đến từ thứ nữ nhỏ nhất phủ thượng thư, Tưởng Đan.
Có người đưa tấm da lành lặn này tới làm quà cho lão, người nọ là ai lòng Tưởng Quyền biết rõ. Mới đầu khi lão nhìn thấy tấm da người này cũng buồn nôn, sợ đến mức mặt không còn chút máu, ngày ngày chịu đựng hành hạ, nay tinh thần đã rối loạn. Đây cũng là mục đích Tưởng Nguyễn muốn, đây là sự đe dọa lộ liễu, lại như cảnh cáo. Nàng đang mượn da của Tưởng Đan nói cho lão rằng. Kẻ từng tổn thương Triệu Mi đều không có kết quả tốt, Tưởng Đan và Hạ Nghiên đã trả giá đắc, bây giờ đến phiên lão.
Tưởng Quyền chưa bao giờ coi nàng là con gái, thế nên thiếu nữ xinh đẹp khoác xiêm y đỏ thẫm cũng không do dự đáp trả. Lòng dạ ác độc chỉ có hơn chứ không kém Tưởng Quyền, thậm chí còn tàn khốc lạnh lùng quyết tuyệt hơn. Nào giống cha con, rõ ràng là kẻ thù kiếp trước kiếp này, là kẻ thù thì cũng thôi, ấy mà lão còn thua.
Đã qua năm mới, thiên lao truyền tới tiếng mắng trầm thấp của một nam nhân, tiếng chửi rủa còn ngậm chút ý nức nở cầu xin, xen lẫn sợ hãi nghẹn ngào, từ từ tiêu tán giữa màn đêm Đại Cẩm.