Đêm ấy Tưởng Nguyễn không nhớ mình đã ngủ thế nào. Từ sau khi Triệu Mi qua đời, nàng chưa từng ngủ cùng ai. Nằm trên chiếc giường rộng lớn, có người ngủ bên cạnh mình, vốn là một chuyện làm người ta căng thẳng, trong tay cầm chủy thủ Tiêu Thiều tặng, cuối cùng vẫn không đặt xuống dưới gối, mà đặt vào hộp. Cùng người chung chăn gối, đối với nàng mà nói không phải chuyện ấm áp gì, tựa như Triệu Mi và Tưởng Quyền vậy, đồng sàng dị mộng. Mà nàng cũng từng trông mong rất nhiều ở Tuyên Ly, mà sau đó cũng chính người này lừa dối cả đời nàng.
Nàng vốn rất khẩn trương, Tiêu Thiều lại cực nhanh nhắm hai mắt, hắn ngủ an ổn mà trầm tĩnh, ngay cả Tưởng Nguyễn cũng không nén được giật mình. Thân là thủ lĩnh Cẩm y vệ, nàng không tin Tiêu Thiều là người thiếu cảnh giác như vậy. Nhưng nam tử ngủ trong tư thái yên tâm, tựa như nằm bên người nàng là an toàn nhất. Nhìn nhìn, Tưởng Nguyễn cũng từ từ bình tĩnh lại, những cảm xúc phức tạp lắng xuống, một cảm giác an tâm chưa từng có.
Nến đỏ chảy ra dòng sáp nóng, thời gian róc rách trôi, phòng tân hôn không nóng bỏng kiều diễm, không mây mưa gió trăng, lại có một sự ấm áp khó tả. Tựa như những thù hận đều biến mất, nhường lại sự yên bình cho hỉ phòng đỏ thẫm.
Sắc trời vừa rạng, ánh nắng yếu ớt rọi vào, Tưởng Nguyễn mở mắt ra. Nàng kinh ngạc bản thân ngủ say như thế, theo bản năng quay đầu, ập vào mắt chính là gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên.
Có lẽ vừa tỉnh ngủ nên tâm tình tương đối thả lỏng, Tưởng Nguyễn không hiểu sao mình vẫn không dời mắt, mà trở mình, một tay chống càm cẩn thận quan sát nam tử trẻ tuổi trước mặt. Tiêu Thiều ngủ trầm, tướng ngủ rất tốt, có thể vì được giáo dục tốt từ nhỏ, dù đang ngủ vẫn hiện ra khí chất ưu nhã. Ít đi hai phần lạnh lùng so với khi tỉnh, có một cảm giác nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần. Nàng nhìn xuống dưới, từ hàng mi dài đến chiếc mũi thẳng, môi mỏng, chiếc càm tinh tế như d.a.o khắc, đến xương quai xanh như bạch ngọc thượng hạng.
Người này đúng là có một cái xác tốt, ánh nắng nhạt rọi tới, phủ thêm một tầng vàng nhạt lên dung nhan, tuấn mỹ tựa thiên thần. Trung y trắng không biết hở ra từ lúc nào, để lộ làn da trắng như ngọc, như ẩn như hiện ẩn dưới xiêm y, khiến người khác không kiềm lòng được mà muốn đưa tay sờ. Tưởng Nguyễn nhìn mà có hơi sững sờ, đầu óc đặc quánh như hồ, thật sự đưa tay ra sờ, tay chạm vào nơi trơn mềm mà săn chắc, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, tựa như tơ lụa thượng hạng, cảm xúc thật sự thích lắm.
“Cảm giác thế nào?” Bất chợt một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, khiến Tưởng Nguyễn sợ hết hồn, nhanh như chớp thu tay về, Tiêu Thiều không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Cười như không cười nhìn nàng, ngồi dậy, sau đó khép cổ áo mình lại.
Vốn Tưởng Nguyễn cảm thấy hơi xấu hổ, thấy cử chỉ của hắn lại tức giận, dáng vẻ đó giống như nàng cố ý muốn cưỡng ép dân nam vậy đó. Biểu cảm đó của Tiêu Thiều là ý gì, nàng có háo sắc thế ư?
Dáng vẻ như nuốt phải ruồi khiến Tiêu Thiều thích thú, khẽ giương môi cười, vỗ đầu nàng một cái, có lẽ thấy cảm xúc không tệ, nên xoa thêm mấy cái, lúc này mới như không có chuyện gì xảy ra nói. “Nàng muốn gọi tỳ nữ vào không?”
“Không cần.” Tưởng Nguyễn ngồi dậy, nàng cũng chỉ mặc trung y trắng, không ngại sự có mặt của Tiêu Thiều, cầm y phục đi ra sau bình phong. Hiện giờ bình phong chỉ là một bức uyên ương ngịch nước mình thường thôi, may là vậy, lúc Tưởng Nguyễn đi qua, nhìn hỉ phục vắt ở trên, nhớ tới tình cảnh quẫn bách đêm qua, vẫn không nén được mà thấy hụt hơi. Không biết vì sao, nàng không gọi mấy người Liên Kiều vào, trong lòng không muốn để người khác nhìn thấy hình ảnh chung đụng của mình và Tiêu Thiều. Nàng thì không sao cả, nhưng Tiêu Thiều dù sao cũng là nam nhân, đêm tân hôn không có gì xảy ra, trước mặt người khác cũng sẽ không được thoải mái.
Vừa nghĩ vừa thay xong xiêm y, lúc Tưởng Nguyễn đi ra khỏi bình phong, Tiêu Thiều cũng đã thay quần áo xong. Bởi vì ngày thứ hai sau khi tân hôn phải vào cung ra mắt Thái hậu, Tiêu Thiều không tiện mặc hắc y như thường ngày, nên mặc triều phục đỏ nhạt. Cự mãng thêu bằng tơ bạc giương nanh múa vuốt, tỏa ra khí độ dòng dõi quý tộc. Mặc dù lạnh lùng, nhưng càng làm tăng thêm khí chất công tử như ngọc, tú cốt thanh tùng. Tưởng Nguyễn mặc xiêm y đỏ bách điệp khoe sắc, ở cổ áo có một vòng lông thỏ màu trắng, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay càng thêm nổi bật hơn, lúc đôi mắt lưu chuyển càng thêm diễm quang vô hạn.
Cứ thế, trông cách hai người ăn mặc như bình thường vậy. Tưởng Nguyễn hơi khó hiểu vì Tiêu Thiều cũng không cần người phục vụ, lại thay đổi suy nghĩ, hắn thường thi hành các loại nhiệm vụ, cũng không phải đại thiếu gia há mồm chờ người phục vụ. Thấy cổ áo hắn còn hơi hở, nên đi tới giúp hắn cột lên.
Động tác vô cùng tự nhiên, Tiêu Thiều ngẩn ra, Tưởng Nguyễn cúi đầu, hương thơm thiếu nữ quẩn quanh chớp mũi, không thể coi thường. Đầu ngón tay trắng nõn bấu ở cổ áo hắn, động tác dịu dàng nhàn tĩnh, lòng Tiêu Thiều mềm nhũn, đột nhiên xúc động muốn hôn lên trán nàng.
Hắn vừa có suy nghĩ này, giọng Liên Kiều từ bên ngoài truyền tới. “Cô nương dậy rồi ạ? Nô tỳ mang nước nóng tới đây ạ.”
Động tác của Tiêu Thiều ngừng lại, Tưởng Nguyễn nói. “Vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-313.html.]
Liên Kiều và Bạch Chỉ bưng chậu nước đi vào, thấy động tác của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều thì sững sờ, Liên Kiều cúi đầu cười, thầm nghĩ Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn nhìn rất giống một đôi phu thê bình thường. Lúc đầu còn lo cô nương nhà mình ở bên một người lạnh lùng như Tiêu Thiều, hai người khả năng cao sẽ tương kính như băng, nhưng ngay lúc đi vào đây, biểu cảm của Tiêu Thiều lúc nhìn cô nương nhà mình, rõ ràng rất ôn nhu mà.
Bạch Chỉ tính tình trầm ổn, chỉ liếc nhìn lên giường, thấy giường rất chỉnh tề, bên trên không có vết đỏ, trong lòng liền biết. Không biết nên lo lắng hay nên thở phào, sắc mặt nhất thời có hơi phức tạp.
Tuy nhiên bất luận thế nào muốn, cũng là chuyện của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều. Đợi hai người rửa mặt chải đầu xong, Lâm quản gia sai người đưa điểm tâm tới. Chỉ là cháo trắng và chút thức ăn đơn giản, nhưng mọi thứ được làm rất dụng tâm và tỉ mỉ, Lâm quản gia vừa vào phòng tân hôn đã nhìn quanh khắp nơi, đợi nhìn thấy hỉ phục vắt trên bình phong thì sắc mặt tái nhợt, nhìn lên chăn nệm chỉnh tề thì sắc mặt xanh mét. Mặt lúc trắng lúc xanh, rốt cục không nhịn được thở dài một hơi nhìn Tiêu Thiều, gần như muốn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
Mắt Tiêu Thiều không chớp, như không nhìn thấy điệu bộ đó của Lâm quản gia, còn Tưởng Nguyễn tất nhiên sẽ không chủ động phản ứng với Lâm quản gia, ông là một lão ngoan đồng không chịu theo tuổi, thường xuyên nói ra những lời kinh người, ngay cả nàng cũng thường bị Lâm quản gian nói tới không lời chống đở. Tình thế hôm nay, Lâm quản gia cận kề bờ vực tan vỡ, nàng chỉ lo cúi đầu ăn cơm, không nhìn Lâm quản gia.
Lâm quản gia bị lạnh nhạt, sâu sắc cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương, bực tức phất tay áo bỏ đi. Bước ra khỏi cửa nhìn thẳng lên trời, không nhịn được ép ra vài giọt nước mắt, than vãn hét lớn. “Lão gia, phu nhân, lão nô có lỗi với hai người —— ”
“Sao thế?” Cẩm Nhị “xoẹt” một cái từ nóc nhà nhảy xuống. “Không có chuyện kịch liệt ướt át à?”
“Có cái rắm ấy!” Lâm quản gia nghe vậy giận dữ nói. “Thiếu chủ Thiếu phu nhân trong sạch đến không thể trong sạch hơn nữa.” Các tình cảnh kịch liệt như tưởng tượng không hề có, trước đó Tiêu Thiều đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai nghe lén ở ngoài phòng tân hôn! Có ai muốn đêm tân hôn bị người rình xem đâu, hại đám người bọn họ uổng công mất ngủ suốt cả đêm. Thiếu chủ, người có thể nếm thử mà.
“Ta biết ngay mà,” Cẩm Nhị mừng rỡ, chìa tay ra trước mặt đám đồng liêu. “Chịu thua đi chịu thua đi, hôm qua các ngươi cược bao nhiêu bạc?”
Đám này lấy việc động phòng của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn ra đặt cược, Lâm quản gia thấy vậy giận không kìm được, hét lớn. “Trong Vương phủ không cho phép tụ tập cờ bạc!” Nhớ tới chuyện của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn, không khỏi lo lắng, thầm nghĩ họa đồ trên bình phong và mỹ nhân như Tưởng Nguyễn đứng trước mặt mà Tiêu Thiều lại không làm gì, chẳng lẽ phương diện kia của Thiếu chủ có vấn đề? Lâm quản gia sợ hãi tột độ, lau mồ hôi trên trán, âm thầm hạ quyết tâm chút nữa sẽ tìm Hạ Thanh hỏi rõ ràng, kêu cậu ta kê mấy phương thuốc thử xem.
…
Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều ăn sáng xong, hai người vào cung ra mắt Ý Đức Thái hậu. Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, mặc dù Lâm quản gia tiếc nuối vì hai người chưa động phòng, tuy nhiên trước khi cưới mọi việc đã được sắp xếp chu đáo, xe ngựa đích xác do Lâm quản gia an bài, tất nhiên cũng rất phô trương.
Sau khi Tưởng Nguyễn ngồi vào xe ngựa, không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Vương phủ có nhiều bạc lắm hả? Sao Lâm quản gia ra tay rộng lượng thế?”
Tất cả sổ sách và ghi chép trong Cẩm Anh vương phủ Tưởng Nguyễn đều đã xem qua, tuy nói cũng hết sức giàu sang, nhưng mơ hồ không có một con số cụ thể. Nàng không có khái niệm gì về trung quỹ.
Ngày thường Tưởng Nguyễn tháo vát, như không gì là không làm được, hiếm khi thấy nàng như vậy, càng khiến hắn kinh ngạc hơn là dáng vẻ này của Tưởng Nguyễn rất đáng yêu, Tiêu Thiều cười nói. “Ừ, bạc rất nhiều.”
Hắn nghiêm trang nói, Tưởng Nguyễn bực mình, xưa cứ nghĩ giàu nhất không ai bằng hoàng gia, mà giờ lại thấy một quản gia trong phủ của Tiêu Thiều đã ra tay rộng lượng như vậy, quả thật người so với người tức c.h.ế.t người, nhìn Tiêu Thiều, ác khí sinh ra từ ruột gan, không kiềm được cười nói. “Nhiều bạc như vậy, ngươi định chia cho ta bao nhiêu?”