Bái đường xong, hai bé gái phấn điêu ngọc trác tay cầm nến long phượng dẫn Tưởng Nguyễn tiến vào động phòng, tuy Tưởng Nguyễn sống qua một đời, nhưng lại là lần đầu thành thân, từng thủ tục rườm rà khiến nàng suýt chút luống cuống tay chân. Đợi Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều bị người vây quanh chia ra ngồi hai bên trái phải, mọi người lặng lẽ thối lui.
Tưởng Nguyễn hơi bất an, không tiện vén khăn voan lên, suy tư một lát rồi nói. “Ngươi mau đi ra đi, hỉ yến bên ngoài vẫn chờ ngươi tiếp rượu.”
Nói xong câu này, nghe thấy một tiếng cười khẽ, có vẻ Tiêu Thiều vừa cười, sau đó Tưởng Nguyễn cảm giác bàn tay mình bị cầm lấy, giọng Tiêu Thiều từ bên tai truyền tới. “Đừng căng thẳng.”
“Ta không căng thẳng.” Tưởng Nguyễn cắt ngang, giọng thoáng dồn dập như ảo não vì tâm sự bị vạch trần. “Ngươi mau ra ngoài đó đi.”
Tiêu Thiều ngồi dậy, dặn dò mấy người Liên Kiều hầu hạ Tưởng Nguyễn, rồi không nhanh không chậm đi ra ngoài. Đợi Tiêu Thiều đi khỏi, Tưởng Nguyễn lập tức vạch khăn voan lên, Bạch Chỉ thấy thế hoảng sợ che lại cho nàng. “Cô nương, mau che lại đi ạ, nhỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao đây?”
“Chỉ là thành thân thôi mà, sao phải cẩn thận dè dặt như vậy chứ.” Tưởng Nguyễn không biết làm sao. Lễ nghi thành thân thật sự hành hạ người khác đến phát điên lên được. Cũng không biết có phải vì Lâm quản gia sắp xếp hay không, so với lễ nghi xuất giá của công chúa nàng từng nghe qua thì hình như lễ thành hôn của nàng còn nhiều hơn. Hôn lễ hôm nay thật sự quá long trọng, cũng thật sự quá rườm rà.
Liên Kiều đau lòng Tưởng Nguyễn, phụ họa nói. “Ai nha, tóm lại hiện giờ cũng đâu có ai nhìn thấy đâu, nhỡ có người tới thì lại che đi là được mà đúng không? Tóc tết phứt tạp, liên kết với phượng quan, phượng quan lại nặng, đội trên đầu như thế ta cũng thấy mệt thay cô nương.”
“Trời đất bao la, bản thân thoải mái mới quan trọng.” Lộ Châu lấy điểm tâm tinh xảo trong hộp ra. “Đến tận giờ cô nương vẫn chưa ăn gì, bên ngoài còn phải đãi khách thêm một lúc lâu, không thể để bản thân đói bụng được, sáng sớm nay nô tỳ tới Phí Thúy trai mua, tay nghề ở đó ổn lắm, sẽ không làm trôi son đâu, cô nương ăn chút để lót bụng đi ạ.”
Từ sáng sớm đến giờ trừ ăn ít trái cây hỉ, thì thật sự một giọt nước cũng chưa uống, Lộ Châu vừa nói dứt lời, Tưởng Nguyễn cũng thấy hơi đói thật. Điểm tâm được làm tinh xảo, Tưởng Nguyễn bóc mấy miếng để ăn, Bạch Chỉ rót chun trà đưa tới. “Uống tí để nhuận họng ạ.”
Lúc này, sau khi Tưởng Nguyễn ăn sạch túi điểm tâm, chợt cảm thấy hơi mệt mỏi. Thiên Trúc thấy vậy, nói. “Nếu mệt quá, tiểu thư có thể nghỉ trước một lát, hẳn phải một lúc nữa Thiếu chủ mới vào được. Lúc ngài ấy vào bọn thuộc hạ sẽ gọi tiểu thư dậy.”
Tưởng Nguyễn ngẫm nghĩ, rồi đồng ý, nhưng đầu đội phương quan nên chỉ đành ngằm nghiêng để nghỉ một xíu.
…
Tiệc rượu bên ngoài, người Triệu gia và người phủ Cẩm Anh vương vui mừng không ngớt. Tưởng Quyền mặc dù là cha của Tưởng Nguyễn, tuy nhiên nay Tưởng gia lẻ loi chỉ còn lại lão và Hạ Nguyệt, nhìn qua hết sức hiu quạnh, tựa như lão ngồi ở đâu, nơi đó lập tức trở nên mục nát. Thêm chi mọi người biết rằng quan hệ giữa lão và hai huynh muội Tưởng Nguyễn không tốt, người tới hôm nay phần lớn đều muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Triệu gia và Cẩm Anh vương phủ, tất nhiên sẽ xa lánh lão, cứ thế, Tưởng Quyền bị mọi người cô lập.
Hôm nay Tưởng Tín Chi uống hơi nhiều, ngày vui của Tưởng Nguyễn, hắn là người chí thân của Tưởng Nguyễn, đại ca như cha, cùng nhóm sư huynh đệ của Tiêu Thiều ly tới ly đi. Từng câu từng chữ khiêm tốn lại kiên quyết, vừa có ý nhờ người chiếu cố Tưởng Nguyễn, vừa tỏ rõ Tưởng Nguyễn có chỗ dựa. Ba huynh đệ Triệu gia Triệu Nghị cũng như cùng chung kẻ thù với Tưởng Tín Chi, mặc dù Tưởng Nguyễn không cùng Triệu gia lui tới nhiều, tuy nhiên trước kia đã nhiều lần giúp Triệu Nghị và Triệu Phi Châu. Thêm Triệu Quang dặn dò, Triệu gia cũng là ngọn núi dựa của Tưởng Nguyễn.
Tiêu Thiều mặc y phục tân lang đỏ thẫm, đứng giữa nhóm tân khách, vẻ mặt lãnh đạm lạnh tanh, nhìn như không khác gì với ngày thường, tuy nhiên không biết có phải vì vui mừng vì ngày trọng đại hay không, mà đôi mắt có vẻ ôn hòa hơn không ít. Bữa tiệc linh đình đang lúc cao trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-311.html.]
Tưởng Tín Chi kính qua một vòng rượu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đi tới trước mặt Tuyên Phái. Tuyên Phái đang ngồi bên cạnh Liễu Mẫn, nở nụ cười ôn hòa kính cẩn, dung mạo vốn rất xinh đẹp, thêm mọi cử chỉ đều chứa khí chất trầm tĩnh phong hoa, tuổi còn nhỏ đã rất thu hút ánh mắt người khác, sau này trưởng thành, không biết sẽ tỏa sáng nhường nào.
Nhìn thấy Tưởng Tín Chi đi tới, Tuyên Phái mỉm cười, nói. “Tưởng tướng quân.” Lúc cậu bé cười mi mắt thanh tú, thật vô hại và ngây thơ. Nhưng Tưởng Tín Chi cảm thấy thiếu niên này không phải vật trong ao, không vòng vo, nói ngay vào điểm chính. “Thập Tam điện hạ tới tham gia tiệc cưới của xá muội, vi thần quả thật sợ hãi.”
“Tưởng tướng quân không cần tự coi nhẹ mình.” Tuyên Phái cười nói. “Hoằng An quận chúa cũng coi như tay chân của bổn điện, nay cô ấy gả đến Cẩm Anh vương phủ, bổn điện dĩ nhiên muốn tới nói một tiếng chúc mừng.”
Câu này quả thật không có vấn đề gì, nhưng Tuyên Phái đường đường là một hoàng tử, không đến nổi cần lấy lòng Tưởng Nguyễn để đạt được mục đích gì, vừa ra tay đã là sáu mươi sáu cửa hàng, việc này cũng không phải hành động một người thân không cùng huyết thống có thể làm được. Tưởng Tín Chi nhíu mày, thiếu niên này quá đỗi linh hoạt, không chịu nói thật, Tưởng Tín Chi có thăm dò thế nào cũng không ra kết quả, lại không thể làm gì.
Tuyên Phái như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tưởng Tín Chi, giơ ly rượu trong tay lên lắc lắc. “Bất luận như thế nào, hôm nay là hôn sự của cô ấy, ngươi và bổn điện giống nhau, đều thật lòng vui mừng vì cô ấy.”
Tưởng Tín Chi ngạc nhiên, giương mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Trong mắt hắn Tuyên Phái không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng sự chân thành trong mắt thiếu niên giờ khắc này, chúc phúc phát ra từ nội tâm, không có một chút gì gọi là giả vờ, bất giác khiến người khác tin tưởng. Lúc hắn vẫn còn trố mắt ngạc nhiên, Tuyên Phái đã nâng ly cạn sạch rượu, rồi nhếch môi cười với hắn.
Một hoàng tử lại có tư thái này, còn cố chấp thêm sẽ thành hắn không đúng. Tưởng Tín Chi không thể làm gì khác hơn ngoài nâng ly uống cạn rượu, nghi ngờ trong lòng vẫn không được giải quyết.
Trong nhóm tân khách, nụ cười của Liễu Mẫn có chút miễn cưỡng, từ tân quý triều đình trến trực thần trước mặt hoàng đế hôm nay, Liễu Mẫn trẻ tuổi thanh tú, tiền đồ sáng lạn, lại chưa có hôn phối, phàm trong nhà tân khách nào có con gái đến tuổi, đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn. Môi Liễu Mẫn tràn ra nụ cười khổ, lắc đầu từ từ nhấp rượu trong ly.
Trước nay hắn không quen uống rượu, hiện tại vì lòng buồn vạn thiên, mượn rượu giải sầu cũng tốt, Trong đầu nghĩ tới cảnh tượng hai người đứng trong hỉ đường vừa rồi, nữ tử giá y đỏ rực, diễm át quần phương, khăn voan che lại tư sắc tuyệt mỹ của tân nương, chỉ để một mình tân lang thấy được. Vốn ban đầu cho rằng cô gái thông minh đó đối đãi với mình khác với người khác, cuối cùng vận mạng trêu ngươi, thậm chí hắn còn chưa kịp bày tỏ tâm ý, đã vĩnh viễn mất đi tư cách ấy.
Người cùng cảnh ngộ không chỉ có một, ví như Tề Phong hiện tại, không lâu sau khi Tiêu Thiều trở lại, hắn đã cạo sạch râu trên càm mình. Vốn là một thanh niên tuấn dật, vì giữ râu mà có hơi lu mờ nhan sắc, vừa xử lý sạch sẻ, thì tỏa ra một phong thái rực rỡ. Hắn vốn cơ trí phong nhã, đứng ở đâu cũng hấp dẫn ánh mắt nữ tử. Chẳng qua Tề Phong không có tâm tư nhìn người khác, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng vô hình vẫn có chút cô tịch.
Cẩm Nhị ngồi chồm hổm dưới đất bóc tôm ăn, thấy Tề Phong như thế thì lắc đầu thở dài nói. “Tề Tứ quả thực quá đáng thương, ban đầu cũng là nhân vật đứng giữa bụi hoa người người mơ ước, giờ gầy gò thành như vậy. Tiếc rằngcố tình đụng phải Thiếu chủ, càng đáng thương hơn.”
“Kẻ đáng thương tối nay không chỉ mỗi mình hắn.” Cẩm Tứ buộc tóc cao, cười như không cười nói. “Trong mắt đầy thương cảm, ngươi nhìn đi, không chỉ một người đâu.”
Một nam tử mặc cẩm y vàng nhạt đang đi qua, giữa hỉ yến náo nhiệt, chỉ cần sắc mặt có hơi lệch pha sẽ bị phát giác ra ngay, huống chi người này còn rũ đầu, một bộ hết sức chán nản. Cẩm Tam rướn cổ, nói. “Đó không phải là tiểu công tử Cô thiếu gia nhà Tổng binh đại nhân sao? Ban đầu ngưỡng mộ Thiếu phu nhân, chậc chậc, ta vốn còn tưởng một thiếu gia nhà giàu như thế chỉ nhất thời thấy đẹp mà mê, giờ xem ra thì là đau lòng thật, không ngờ còn là một kẻ si tình.”
Tề Phong xem trọng Tưởng Nguyễn, là vì sớm chiều chung đụng bị tài trí của Tưởng Nguyễn chinh phục, Liễu Mẫn thích Tưởng Nguyễn, là vì Tưởng Nguyễn và hắn có tình tri kỷ. Chỉ riêng Cô Dịch, từ đầu tới cuối, chỉ tiếp xúc với Tưởng Nguyễn ở lần hội hoa đăng trên thuyền Linh Lung thôi. Lúc ấy mới chỉ là một thiếu niên không hiểu chuyện đời, động lòng trước mỹ nhân dịu dàng xinh đẹp, cảm mến trước sắp đẹp đều sẽ không bền lâu, chẳng ngờ Cô Dịch tận nay vẫn còn vương vấn.
Cẩm Tâm quấn tóc “Tiểu công tử này đáng thương thật, tỷ tỷ đây tới an ủi nhóc ấy một chút.” Dứt lời không đợi Cẩm Nhị và Cẩm Tứ ngăn cản, đã đi mất.
Cô Dịch đi tới một góc tĩnh lặng ở vườn hoa, nơi này ít người, không rộn ràng như vậy, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán không ít. Cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay, vừa định uống một hớp, tay chợt nhẹ bẫng, bầu rượu bạc trong tay bị lấy đi. Một giọng nói ngã ngớn truyền tới từ đối diện. “Tiểu công tử, một mình uống rượu buồn lắm đó, có muốn tỷ tỷ bồi ngươi không?”