Tưởng Tín Chi nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Tưởng Nguyễn, mặt không đổi sắc kéo Tưởng Nguyễn ra phía sau mình, đứng chắn giữa ngăn khuất Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều thu hết động tác của hắn vào mắt, không nói gì, Quan Lương Hàn cũng đã đi tới hỏi. “Không sao chứ?”
Tiêu Thiều lắc đầu, Tưởng Tín Chi quay lưng quan sát Tưởng Nguyễn từ trên xuống dưới, thấy nàng vô cùng chật vật, m.á.u chảy ra từ vai còn dính vào xiêm y, mặt lập tức lạnh xuống, nói. “A Nguyễn, muội bị thương sao?”
“Chỉ bị thương ngoài da thôi.” Tưởng Nguyễn trấn an hắn, dừng một chút, vẫn bước lên trước, nói. “Đa tạ ân cứu mạng của Tiêu vương gia.”
Nghe vậy, thần sắc của Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi đều lộ vẻ kỳ quái.
Quan Lương Hàn tận mắt nhìn thấy, còn Tưởng Tín Chi thì nghe người khác nói. Bất luận thế nào thì Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đều không thân không quen dùng tám cây sào cũng khều không tới, nên việc Tiêu Thiều nhảy xuống vách núi cứu người, nghe thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi. Vốn dĩ Quan Lương Hàn không hề tin lời nói bậy bạ của Mạc Thông, Tiêu Thiều là người mặt lãnh tâm lạnh, sao có thể thích một tiểu cô nương chỉ mới gặp mấy lần. Huống hồ Quan Lương Hàn quan sát Tưởng Nguyễn, tuy rất xinh đẹp, nhưng tuổi còn nhỏ quá, trong kinh thành có nhiều người còn có vị nữ nhân hơn nàng, mặt khác thì càng không có mị lực đặc biệt gì. Nhưng nghĩ đến cảnh vừa thấy lúc nãy, Quan Lương Hàn lại thấy khó xác định.
Tưởng Tín Chi lại nghĩ khác với Quan Lương Hàn, hắn vốn ít tiếp xúc với Tiêu Thiều, năm năm trước sau khi rời kinh thành thì hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Tưởng Nguyễn chính là người muội muội hắn yêu thương nhất, lúc này ánh mắt nhìn Tiêu Thiều cứ như đang nhìn đồ bại hoại trêu ghẹo con gái nhà lành. Hắn kéo Tưởng Nguyễn lại, không cho nàng bước lên tiếp, cứng rắn nói. “Tín Chi thay mặt xá muội đa tạ ân cứu mạng của Vương gia.”
Hắn nghĩ, Tưởng Nguyễn tuổi còn nhỏ, tất nhiên không hiểu được nam nhân. Tên Tiêu Thiều này chính là nam nhân hàng thật giá thật, còn quyền cao chức trọng, Tưởng Nguyễn vẫn còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện đời, bất cẩn một chút sẽ bị chiếm hết tiện nghi. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Tiêu Thiều càng thêm tràn đầy địch ý.
Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi là huynh muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, tất nhiên biết Tưởng Tín Chi nghĩ gì, trong phút chốc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Dạ Phong cố nén giận, trong lòng bất bình thay chủ tử nhà mình, nghĩ thế nào ngài ấy cũng là một người anh minh thần vũ. Kinh thành thiếu gì nữ nhân hận không thể dán chặt vào, thái độ đó của Tưởng Tín Chi là sao, rõ ràng là Tưởng Nguyễn chiếm tiện nghi của chủ tử nhà họ. Nghĩ vậy, bèn trừng Tưởng Tín Chi một cái, xui sao lại bị Tiêu Thiều thấy, Tiêu Thiều khẽ liếc một cái, Dạ Phong đột nhiên nhớ tới chuyện chiếc khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp, cả người run lên, chột dạ cúi đầu xuống.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, Tưởng Tín Chi kéo Tưởng Nguyễn lùi về sau một bước. “Vương gia, tướng quân, A Nguyễn bị kinh sợ còn bị thương, Tín Chi xin dẫn muội ấy về phủ trị liệu trước, chuyện còn lại, đợi sau khi hộ tống xá muội về phủ, Tín Chi sẽ trở lại trình diện với tướng quân.”
Quan Lương Hàn đã quen cái tính yêu muội như mạng của Tưởng Tín Chi, khoát tay áo, nói. “Đi đi đi đi, nói cứ như chúng ta là sói đói vậy.”
Mặt Tưởng Tín Chi đỏ lên, thái độ lại rất kiên trì.
Tưởng Nguyễn suy tính mãi, thoát khỏi tay Tưởng Tín Chi. “Đại ca, muội có vài lời muốn nói riêng với Tiêu vương gia.”
Vừa nghe thấy lời nói này, xung quanh lập tức lặng yên như tờ, đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, đôi mắt mọi người sáng quắc nhìn hai người chằm chằm.
Dạ Phong ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, lỗ tai dựng thẳng, biểu cảm vừa bi thương vừa vui mừng, lòng thầm nghĩ, không tốt rồi, thanh danh trong sạch của chủ tử quả nhiên đã mất rồi.
Quan Lương Hàn thâm ý nhìn Tưởng Nguyễn một cái, lại nhìn Tiêu Thiều, đột nhiên cười gằn. Giả vờ, còn giả vờ như không có chuyện gì, chắc chắn có chuyện rồi.
Tưởng Tín Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tưởng Nguyễn, trên mặt hiện vẻ đau buồn, ánh mắt nhìn Tiêu Thiều cứ như nhìn kẻ thù.
Mọi người đều là một kiểu mặt ‘tuyệt đối có chuyện’ nhìn hai người chằm chằm, ngược lại, hai người vẫn rất thong dong lãnh tĩnh, Tiêu Thiều gật đầu. “Được.”
Tưởng Nguyễn liếc nhìn vẻ mặt hóng bát quái của mọi người, hít sâu một hơi.
Cũng không phải là nàng muốn dây dưa với người này, tốt nhất cứ như bèo nước gặp nhau, nhưng có một số việc, không thể không mượn tay hắn, nhưng lại khiến người khác hiểu lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-120.html.]
Hai người đi vào cánh rừng phía trước, Tiêu Thiều đi trước, đợi đã đi được một khoảng xa mới ngừng lại, nhìn nàng nói. “Ở chỗ này là được rồi, bọn họ không nghe được.”
Bọn người Quan Lương Hàn đều có võ công, tai rất thính, chuyện nàng nói không muốn để người khác biết, phải chắc chắn sẽ không bị ai nghe được. Tiêu Thiều nghĩ tới điểm này, cũng đã là rất quan tâm săn sóc rồi.
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt trời vừa lên chiếu rọi cả cánh rừng, nắng vàng rọi vào khiến dung nhan hắn càng thêm tuấn mỹ, con ngươi đen nhánh lấp lánh như bảo thạch, ưu nhã cao ngạo.
Nàng suýt nữa bị cảnh đẹp này làm hoa mắt, nhưng chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, nàng mỉm cười. “Tối qua Tiêu vương gia nói, người nói thiếu ta một mạng.”
Lúc đó nàng mệt mỏi tột cùng, chưa kịp nghĩ kỹ lời Tiêu Thiều nói có ý gì đã ngủ say, sáng nay vừa định hỏi thì Tưởng Tín Chi đã tới.
“Phải.” Tiêu Thiều đáp.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn. “Tiêu vương gia muốn trả nhân tình này?”
Nàng đã đổi ý, không hỏi chân tướng nữa, biết rõ chân tướng thì có thể làm gì, thà rằng bây giờ tận dụng hết tất cả mọi thứ có thể lợi dụng trong tay, ví dụ như Tiêu Thiều đang đứng trước mặt.
“Phải.” Tiêu Thiều đáp.
“Tiêu vương gia trợ giúp nhị muội, vì tưởng nhầm nàng là ta?” Nàng hỏi.
Lần trước Tiêu Thiều vô duyên vô cớ giúp Tưởng Tố Tố khiến người khác cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng những chuyện sau này lại cho thấy, dường như hắn không phải ở phe của Tưởng Tố Tố. Ngày đó trên thuyền Linh Lung có quá nhiều chuyện kỳ quặc, bỏ qua chuyện Tưởng Tố Tố, Tiêu Thiều đã nhiều lần trợ giúp mình. Ngay vừa rồi, Tưởng Nguyễn nghĩ lại, nếu trước đây Tiêu Thiều nhận lầm Tưởng Tố Tố thành nàng, chuyện lúc đó thật sự có thể hiểu được.
Nàng nhìn Tiêu Thiều chằm chằm, hắn gật đầu. “Phải.”
Ba chữ ‘phải’, mặc dù ngắn, lại cực kỳ kiên định. Tưởng Nguyễn bỗng nhiên mỉm cười, nói. “Ta đã hiểu rồi. Nếu Tiêu vương gia muốn trả nhân tình này, bây giờ ngài có một cơ hội.”
Nàng nói rất dứt khoát, hầu như không cần suy nghĩ nhiều đã thốt ra, hiển nhiên đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
Tiêu Thiều nhìn nàng, nghe ra được thái độ của nàng như đang giải quyết chuyện buôn bán, nói. “Ngươi muốn làm gì?”
“Cả nhà phủ Tể Tướng mưu đồ bí mật tạo phản, tội này không thể tha thứ, tất chỉ có đường chết. Ta muốn Tiêu vương gia giữ lại mạng bọn chúng, giao ba cha con Lý Đống cho ta.”
Tiêu Thiều nghiêm túc nhìn nàng, không hỏi nguyên do vì sao, gật đầu. “Được.”
Lần này đến phiên Tưởng Nguyễn kinh ngạc, nghe đồn Cẩm Anh vương lạnh lẽo vô tình, bây giờ thấy, tính tình vậy mà tốt đến lạ. Nàng khẽ nhíu mày, hắn thật sự xem trọng ân cứu mạng đó như vậy sao?
Nhưng mà chuyện này không làm không được, vốn dĩ nàng muốn giao cho Tưởng Tín Chi, có điều bây giờ Tưởng Tín Chi chỉ là một phó tướng, muốn đưa ba người Lý Đống ra khỏi nhà lao thật sự có chút khó khăn, dù miễn cưỡng thành công, sau này nếu bị người có lòng tra được, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ chuốc họa cho Tưởng Tín Chi. Triệu gia thì không cần bàn đến, Triệu Quang làm người cố chấp trung lập, chuyện mạo hiểm như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý giúp. Thậm chí còn nghi ngờ cách làm của nàng.
Nhưng nếu cứ bỏ qua cơ hội này như vậy, nàng thật sự không cam lòng, lần này là cơ hội khó có được. Mặc dù nàng không hiểu nhiều về Tiêu Thiều, lại biết kiếp trước, người này tâm tính kiên định, nói là làm, nếu nói từ phương diện khác, người này thật sự là một nam nhi hiếm có. Huống hồ Tiêu Thiều quyền to chức trọng, việc này có hắn đứng ra, tất nhiên có bảy phần chắc chắn.
Nàng mỉm cười với Tiêu Thiều nói. “Đa tạ vương gia.”