Trên đường trở về phủ, Bạch Chỉ với Liên Kiều không nói câu nào, cho dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng mà vẫn không mở miệng hỏi.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ trên xe ngựa, khép hai mắt lại, dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt, đến cuối cùng vẫn không thể che dấu được vẻ mệt mỏi.
Hôm nay dùng hết sức dẫn dắt Tuệ Giác, ngày mai Tuệ Giác hành động như thế nào, thì phải xem sự can đảm của hắn rồi. Càng dũng cảm bao nhiêu, thì có thể hưởng được lợi ích càng lớn bấy nhiêu từ trận cờ này.
Ở kiếp trước, Tưởng Nguyễn nhớ chính là ba ngày sau, vốn dĩ thế mưa đã từ từ giảm nhỏ đột nhiên trở nên tăng mạnh. Đập Ba Xương vốn là đập chứa nước lớn nhất trong kinh thành, những ngày vừa qua dưới sự quản lý của Tuyên Ly căn bản đã không còn vấn đề gì. Nhưng làm sao có thể tính được số trời, chính vào sáng sớm ba ngày sau, đập Ba Xương ầm ầm sụp đổ, lượng nước lớn trong chớp mắt dâng cao biến thành dòng nước lũ. Bách tính sinh sống ở hạ lưu đập chứa nước không còn ai sống sót, toàn bộ khu vực xung quanh đập chứa nước biến thành một vùng biển mênh mông.
Lúc đó tuy rằng chuyện xảy ra dưới tay Tuyên Ly, nhưng cân nhắc đến việc lúc trước hắn trị thủy có công, huống hồ đây là thiên tai, không phải nguyên nhân do con người gây ra, lúc ấy Hoàng thượng cũng không trừng phạt hắn quá nặng. Chỉ là về sau lúc Tuyên Ly ở trong cung nhắc đến chuyện này với nàng, trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối. Lúc ấy Tưởng Nguyễn vẫn cho rằng hắn đang tiếc nuối mạng sống của nhân dân trăm họ, về sau mới hiểu được rằng, điều mà Tuyên Ly tiếc nuối có lẽ là do trận lũ lụt này đã nhấn chìm toàn bộ công lao trị thủy lúc trước của hắn xuống. Thật sự là “thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.” (Ngạn ngữ Trung Quốc. Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.)
Vận mệnh xoay vần to lớn, nháy mắt đã đến một ngày này. Kiếp trước, chẳng qua Tuyên Ly chỉ bị xóa đi công lao, chuyện này vốn dĩ không phải là cố tình. Kiếp này, như Tuệ Giác đã nói, đập chứa nước sắp bị sụp đổ, với tính cách hay nghi ngờ của Tuyên Ly, tất nhiên sẽ nghĩ đây là một âm mưu của kẻ địch trong triều, mục đính chính vì muốn cướp đoạt công lao của hắn. Tuyên Ly tự phụ, tự cho mình giỏi hơn người khác, vì thế Tuệ Giác nói càng chân thực, thì hắn càng tức giận, nhất định sẽ không nghe Tuệ Giác nói, thậm chí lấy danh nghĩa Tuệ Giác dùng lời nói tà thuyết mê hoặc dân chúng để xử lý hắn.
Mà tới cái ngày đập chứa nước thật sự sụp đổ, hành động của Tuyên Ly, chính là cố ý. Tổn hại đến tính mạng của hàng ngàn dân chúng ở dưới hạ du, cái tội danh này, không biết đối với một người luôn coi trọng thanh danh hoàn mỹ tốt đẹp như Bát hoàng tử có thể chịu đựng được hay không.
Nghĩ tới, đây càng là một chuyện khiến cho người ta tiếc nuối hơn so với chuyện ở kiếp trước rồi.
Hai mắt Tưởng Nguyễn chưa từng mở ra, khóe miệng lại mỉm cười nhếch lên, mà việc này, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Xe ngựa lộc cộc chạy thẳng về hướng Tưởng phủ.
Trong ngõ chỗ ở của Tuệ Giác, tiếng đập cửa lại vang lên, tiểu đồng thấy có người tới nữa thì cảm thấy khó hiểu mở cửa, mời người vào trong phòng khách. Tuệ Giác ngẩng đầu, đã trực tiếp đối diện với đôi mắt như ngôi sao mờ mịt lạnh lẽo xuất hiện giữa đêm đông.
Ánh mắt kia quá lạnh, như tuyết trắng không tan trên đỉnh núi, không có nhiệt độ, chỉ có một sự lạnh lùng trong trẻo.
“Nàng nói gì với ngươi?” Thân thể thanh niên như ngọc, trường bào màu đen thêu chỉ vàng như ánh sáng trong đêm đen, hòa hợp với nhau tạo thành sự tiêu điều mà hoa lệ.
“Bần tăng là người xuất gia, tất nhiên là bàn về phật.” Tuệ Giác khẽ nói, trên mặt là sự từ bi trước sau như một.
“Vụt” một tiếng, chỉ cảm thấy một đường ánh sáng bạc bay qua trước mắt, đẹp mà sắc, tốc độ nhanh đến mức khó tin nổi. Tuệ Giác chỉ cảm thấy yết hầu lành lạnh man mát, chủy thủ trong tay thanh niên đang đặt sát ngay dưới cằm của hắn, từ góc độ này nhìn sang, chỉ nhìn thấy một bên mặt đẹp đẽ vô song.
“Nói.” Một chữ ngắn ngủi.
Trên trán Tuệ Giác chảy xuống từng giọt từng giọt mồ hôi.
Trong phủ Tể Tướng, rốt cuộc Lý Dương hôn mê đã lâu trên giường cũng tỉnh lại.
Những ngày này, trong đầu hắn hỗn loạn, tỉnh lại cũng chỉ trong chốc lát rồi lại chìm vào hôn mê. Ngược lại hôm nay tỉnh sớm hơn, đại phu xem bệnh bắt mạch cho hắn, nhẹ nhàng thở ra, mới đi ra ngoài kê đơn thuốc cho hắn. Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa phòng, đã nghe thấy một tiếng “bộp” ở trong phòng, sau đó truyền đến âm thanh một vật gì đó bị đập vỡ.
Vẻ mặt của nô tỳ trông coi bên ngoài biến đổi, cuống quýt chạy vào. Trong phòng, chỉ thấy hai mắt Lý Dương đỏ tươi, thấp giọng gào lên. “Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại không có. . .?”
Câu nói kế tiếp bị hắn nuốt vào trong miệng.
Chỗ đó…dưới đáy quần trống rỗng, còn lộ ra một cơn gió lạnh lẽo, đưa tay đến tìm, gốc rễ nơi bắp đùi vẫn còn có sự đau đớn kịch liệt. Hắn là một người đàn ông, tất nhiên hiểu được xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi kinh hoàng, phẫn nộ, tuyệt vọng, cừu hận, các loại cảm xúc đan xen ồ ạt xuất hiện. Lý Dương chỉ cảm thấy không thể chấp nhận nổi sự thật này, nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện như lâm đại địch của mấy nô tỳ trước mặt, trong nội tâm càng giận dữ, ngay lập tức cầm lấy chiếc bình hoa gần nhất ở trước mặt ném về phía nô tỳ.
Một tiếng “bốp” vang lên, đầu của nô tỳ bị bình hoa ném trúng chảy m.á.u tung tóe, nhưng vẫn không dám động đậy, cắn răng đứng thẳng tắp tại chỗ. Lý Dương thấy vậy, còn muốn ném thêm lần nữa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói trầm thấp. “Đại ca làm sao vậy?”
Màn cửa bị người nhấc lên, Lý An sải bước tiến vào, thấy Lý An, trên mặt Lý Dương lập tức hiện lên một chút phức tạp. Lý An lấy ánh mắt u sầu nhìn hắn. “Sao không tiếp tục đập nữa?”
Lý Dương không nói gì.
Đối với đệ đệ từ nhỏ đã ưu tú hơn mình, tính tính lại hết sức cổ quái này, một mặt Lý Dương vô cùng ghen ghét, bởi vì sự ưu tú của Lý An càng làm nổi bật lên sự vô dụng của hắn. Một mặt khác, hắn đối với Lý An có một loại cảm giác ỷ lại, bởi vì Lý An thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần có hắn, sẽ không có chuyện gì không giải quyết được.
Lý Dương nổi giận đùng đùng nói. “Nhìn thấy ta như vậy có phải trong lòng ngươi vô cùng sung sướng hay không? Cuối cùng thì phủ tể tướng cũng không còn ai tranh giành với ngươi nữa rồi! Lần này ngươi hài lòng chưa!” Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lý An ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, nhìn hắn như cái cách nhìn một thằng hề đang làm trò. Dưới ánh mắt đùa cợt đó, sự kích động của Lý Dương mới dần dần yên tĩnh trở lại.
“Người tổn thương huynh ở Tưởng phủ, muốn báo thù, thì kể lại tình huống lúc đó không sót một chữ cho ta.” Lý An nói.
Mặc dù trong nội tâm Lý Dương phẫn nộ đối với thái độ nguội lạnh như vậy của Lý An, nhưng cũng không dám đối nghịch quá rõ ràng với Lý An. Hơn nữa trước mắt, còn cần Lý An giúp hắn báo thù rửa hận. Hắn cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, chậm rãi nói với Lý An.
Đợi sau khi hắn nói xong, Lý An nói. “Huynh có nhìn rõ dáng dấp người nọ ra sao không?”
Lý Dương lại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói. “Lúc ấy uống quá say, không thấy rõ, nhưng mà, người kia hình như mặc một bộ quần áo màu đỏ.”
Quần áo màu đỏ? Lý An híp mắt, người thích mặc đồ đỏ nhất trong Tưởng phủ, không phải chính là Tưởng Nguyễn hay sao. Mặc dù trong nội tâm cũng đã có bảy phần chắc chắn người giá họa là Tưởng Nguyễn, nhưng thật sự vào lúc Lý Dương nói ra, Lý An cũng không kìm được sự kinh ngạc trong lòng.
Thế mà nàng cũng dám, ngay giữa ban ngày ban mặt, thiến Lý Dương ngay tại căn phòng cách nhau một bức tường, sau đó dửng dưng đổ tội cho Tưởng Tố Tố.
Bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như là xúc động tiến hành, làm việc không có sắp đặt, nhưng mà nghĩ kỹ một chút, cứ như vậy, sẽ dễ dàng khơi mào hiềm khích giữa Lý gia và Tưởng gia, thậm chí ung dung thản nhiên khiến cho thế lực của Bát hoàng tử bị hao tổn. Quả nhiên một kế hay, một mũi tên trúng hai đích.
Không, phải là một mũi tên trúng ba đích, còn có thể khiến cho Tưởng Tố Tố gặp xui xẻo.
Lý An cười cười, quả nhiên, thú vị.
“Ngươi biết nàng ta là ai?” Lý Dương thấy biểu cảm như thế của Lý An, vội vàng hỏi. Những ngày này hắn nằm trên giường mê mê tỉnh tỉnh, vừa mới tỉnh lại cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ luôn nghĩ đến việc bắt lấy người biến hắn thành bộ dạng phế nhân như bây giờ, sau đó giày vò thật thảm. Nhất định phải khiến cho nàng trả giá lớn vì hành vi của mình.
“Tưởng đại tiểu thư giá họa cho Tưởng nhị tiểu thư.” Lý An cũng không có ý định lừa gạt hắn, trực tiếp nói rõ ràng tên của hung thủ.
Tưởng đại tiểu thư? Lý Dương nhíu mày, lúc hắn đến Tưởng phủ là vì muốn đi xem một chút hai vị tỷ muội này của Tưởng gia. Nhưng ngày đó chỉ gặp được Tưởng Tố Tố thanh lệ tuyệt sắc, lại không thấy được dáng vẻ của Tưởng Nguyễn ra sao, nghe được lời này của Lý An, Lý Dương vô ý thức nói. “Tiện nhân này! Vì sao lại làm như vậy?”
“Tất nhiên nàng ta tự có tính toán, chỉ là đại ca vừa đúng lúc gặp xui, làm vật hy sinh cho cục diện này.” Lý An không hề có một chút thương tâm nào khi huynh trưởng gặp chuyện, ngược lại dùng giọng nói hoàn toàn không hề để ý tới mà nói, khiến Lý Dương càng trở nên bực bội.
“Ta nhất định phải g.i.ế.c nàng!” Lý Dương nghiến răng nghiến lợi nói. “Tiện nhân này, ta muốn nàng sống không bằng chết!”
“Nàng là của ta.’’ Lý Dương chặn đứng hắn nói. “Tốt nhất huynh an phận một chút.’’ Con mồi thú vị như vậy, nữ tử thông minh như vậy, sao có thể để cho Lý Dương phung phí của trời. Hắn sẽ giống như trêu đùa với một con thú bị vây nhốt trong lồng, từng chút từng chút một nhổ đi nanh vuốt của nàng, để nàng mở to mắt ra mà nhìn người thân c.h.ế.t thảm trước mắt nàng. Gương mặt luôn tươi cười ôn hòa dịu dàng lại lộ ra biểu cảm hoảng sợ đau thương căm giận, nhất định khiến cho lòng người vô cùng xúc động thích thú. Nàng sẽ cầu xin tha thứ dưới tay hắn, khóc trong nước mắt đong đầy, mà hắn sẽ từng chút một đánh ngã sống lưng thẳng tắp của nàng, khiến cho nàng nghèo hèn mà rên rỉ, hôn lên đầu ngón chân hắn.
Nàng là sủng vật tuyệt diệu nhất, tù nhân tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-107.html.]
Trong mắt Lý An bùng lên ngọn lửa của sự biến thái điên cuồng, Lý Dương nhìn Lý An, lại không khỏi rùng mình một cái. Lý An khinh miệt nhìn hắn, xoay người ra cửa.
Lý Dương ở trên giường ngây người trong chốc lát, đợi sau khi Lý An rời đi, mới chậm rãi siết chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ phẫn hận. Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, thình lình, vẻ mặt biến đổi, đột nhiên ha ha cười lớn.
Nô tỳ m.á.u chảy đầy đầu thất đảm kinh hồn đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy nụ cười của Lý Dương hết sức đáng sợ.
Lý Dương vén chăn lên. “Đỡ ta dậy, ta muốn gặp phụ thân.”
Tưởng Nguyễn về đến Tưởng phủ, đang trên đường trở về viện của mình, mới vừa đi tới cạnh hành lang bên trong hoa viên, lại không ngờ tới trực tiếp đụng phải Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Tưởng Tố Tố đang nói chuyện với Tưởng Siêu, nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì cười nói. “Đại tỷ.”
Ra vẻ, còn ra vẻ! Ánh mắt Tưởng Nguyễn lạnh lùng nhìn nàng, thân thể vốn đã có chút mệt mỏi, lười trình diễn tiết mục tỷ muội tình thâm với nàng, liếc cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, đã muốn đi về phía trước.
Tưởng Tố Tố sững sờ, nhất thời trong hốc mắt đã xuất hiện sự ai oán. “Đại tỷ, có phải Tố nương đã làm sai chuyện gì?”
Trong mắt Bạch Chỉ với Liên Kiều cũng nhanh chóng lướt qua một chút khinh thường, Tưởng Nguyễn vẫn không rảnh mà để ý tới. Bởi vì trong kinh nạn lụt tràn lan, Tưởng Tố Tố cũng là trong cái rủi có cái may, chuyện đi từ đường đã tạm hoãn. Những ngày qua nàng ta cũng cực kỳ khôn ngoan khéo léo, so với bình thường thì càng cẩn thận giả bộ hơn, lúc nào cũng đến phụng dưỡng chăm sóc lão phu nhân, ở trước mặt Tưởng Quyền cũng cẩn thận từng li từng tí. Vốn Tưởng Quyền đã rất thương yêu đứa con gái này, thấy bộ dạng Tưởng Tố Tố như vậy, trong lòng càng thêm đau lòng, quyết định lúc trước vẫn luôn kiên trì đã có chút d.a.o động.
Bộ dạng lạnh nhạt này của nàng, rơi vào trong mắt Tưởng Tố Tố thì hết sức chướng mắt. Không biết tại sao, rõ ràng Tưởng Nguyễn là thôn nữ lớn lên trong sơn dã, nhưng lại cao quý hơn nhiều so với nàng-một vị đại tiểu thư, người có được cuộc sống sung túc đầy đủ, mặc áo gấm, ăn sơn hào hải vị, việc học cũng đều mời thầy giáo tốt nhất đến dạy dỗ. Mỗi lần ở trước mặt Tưởng Nguyễn, nàng đều cảm thấy kém hơn một bậc, chuyện này đối với Tưởng Tố Tố từ trước đến nay luôn theo đuổi vị trí cao nhất mà nói, là điều không thể nhẫn nhịn được.
Tưởng Siêu chặn ở trước mặt Tưởng Nguyễn, âm trầm mở miệng nói. “Ngươi dám nói chuyện với đích muội như vậy sao?”
“Nói như vậy là nói như thế nào? Nhị ca muốn nghe cái gì?” Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn hắn. “Lời nói khẩu phật tâm xà, Nguyễn nương đã được nghe rất nhiều, nhưng cũng không phải là vẹt học nói chuyện, không học được sống động như vậy.”
“Ngươi!” Tưởng Siêu bị lời của nàng làm cho nghẹn lại. “Quả nhiên là vô cùng kiêu căng ngạo mạn.”
Tưởng Nguyễn nhìn hắn, khóe miệng như trước có chút nhếch lên, hàm chứa hàm ý trào phúng nhàn nhạt. Chuyện sớm muộn gì cũng phải xé rách mặt nạ, huống hồ không phải cứ giả tạo cảnh thái bình thì có thể bình an không có chuyện gì. Hôm nay hai huynh muội bọn họ đã không còn giống như lúc trước, dựa vào điều gì mà cho rằng nàng đồng ý không chê phiền phức tiếp tục diễn loại tiết mục huynh đệ tỷ muội này.
“Đại tỷ, ca ca nói sai chỗ nào sao? Nếu tỷ có gì bất mãn thì cứ nhằm vào Tố nương, đừng tức giận với ca ca.” Tưởng Tố Tố đứng ra giảng hòa, nhưng ý trong lời nói đều là cố tình châm ngòi.
“Buồn nôn.” Tưởng Nguyễn nhìn nàng nói.
Từ trước đến nay Tưởng Nguyễn ở trước mặt các nàng đều thể hiện bộ dạng dịu dàng điềm đạm, cho dù có âm thầm đối chọi gay gắt như thế nào đi nữa, cũng chưa từng thẳng thừng nói ra như vậy. Hôm nay lại trực tiếp nói ra như thế, Tưởng Tố Tố ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Tưởng Nguyễn không còn che giấu sự căm hận, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con rệp thối nát trong vũng nước.
Tưởng Siêu không thể nhịn được nữa, Tưởng Nguyễn lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích điểm mấu chốt của hắn, Tưởng Siêu chợt giương tay, muốn hung hăng tát một cái.
Nhưng không chờ hắn xuống tay, cả người đã giống như một con diều bay ra ngoài, đập vào trên cột cửa vang lên một tiếng “bịch”.
Tưởng Tín Chi sải bước đi tới, vẻ mặt vô cùng âm u lạnh lẽo, dung mạo hắn anh tuấn, nhưng lại tản ra một loại khí chất thiết huyết của quân nhân. Từng bước một đi tới, những gã sai vặt xung quanh không dám nói một câu, cũng không ai dám đi nâng Tưởng Siêu bị Tưởng Tín Chi đánh bay dậy.
Tưởng Tố Tố che miệng lại, hoảng sợ nhìn Tưởng Tín Chi.
Tưởng Tín Chi đi tới bên người Tưởng Nguyễn, khí chất lạnh lùng cứng rắn ban nãy trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, ôn hòa sờ lên đầu Tưởng Nguyễn, nói. “Không sao chứ?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Đại ca, có đau tay không?”
Hai huynh muội không coi ai ra gì mà nói chuyện, thiếu chút nữa khiến hai người Tưởng Siêu tức đến hộc máu. Tưởng Tín Chi đi tới trước mặt Tưởng Siêu, bước chân của hắn vô cùng vững vàng, Tưởng Siêu có mạnh mẽ như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một người đọc sách, đâu có sức lực lớn như Tưởng Tín Chi. Thế nên trên mặt đã xuất hiện sự sợ không yên, thân thể không tự giác được mà muốn lùi về phía sau.
Nhìn thấy bộ dạng của Tưởng Siêu như thế, trong mắt Tưởng Tố Tố nhanh chóng lướt qua vẻ căm tức. Tưởng Siêu giận dữ nhìn Tưởng Tín Chi. ‘‘Ngươi lại dám ra tay đánh người!”
“Ta đánh ngươi, thì sao?” Lời nói của Tưởng Tín Chi khiến người ta giật mình. “Chẳng lẽ ngươi muốn mách lẻo với phụ thân à? Tưởng Siêu, ngươi là đứa trẻ ba tuổi hả? Nhanh nhanh gọi phụ thân đến cứu ngươi đi.’’
Giọng điệu chế nhạo của hắn, sự châm chọc trong lời nói của hắn khiến cho Tưởng Siêu xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Những tiểu tư nô tỳ xung quanh đều rất vất vả mới nhịn cười được. Tưởng Siêu nghẹn lời. “Ngươi bất kính huynh trưởng. . .”
“Đừng có lấy nhân nghĩa đạo đức đầy miệng ra nói chuyện với ta” Tưởng Tín Chi nói. “Chỉ cần nói ngươi có phải là đàn ông hay không? Tưởng Siêu, hôm nay ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, cho dù ta đánh ngươi, thì sao nào? Sau này nếu như ngươi lại dám động tay với A Nguyễn, ta gặp một lần đánh một lần. Chỉ có điều ta là một người thô lỗ, không giống với người văn nhã được nuôi trong phủ như ngươi, ra tay không phân được nặng nhẹ, một khi không cẩn thận, biết đâu lại xảy ra án mạng.”
Dáng vẻ binh lính càn quấy của Tưởng Tín Chi khiến những nô tỳ và gã sai vặt xung quanh nhìn vào trực tiếp trợn mắt há mồm, Tưởng Siêu cũng không dám tin. Thế nhưng lúc trước Tưởng Tín Chi là một đại thiếu gia văn văn nho nhã của Tưởng gia, còn bây giờ, bên trong hay bên ngoài đâu còn chút bóng dáng nào của quá khứ. Uy h.i.ế.p một cách không che đậy như vậy, không hề giống với Tưởng Tín Chi lúc trước.
Thật giống Quan Lương Hàn. Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn một màn trước mắt, xem ra cuộc sống năm năm trong quân doanh, thứ Quan Lương Hàn dạy Tưởng Tín Chi, không chỉ là đánh trận.
Liên Kiều nhịn không được, bật cười một tiếng. Mặt Tưởng Siêu đỏ tới tận mang tai. Nhưng vào ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy Tưởng Tố Tố hét lên một tiếng kinh sợ. “Cha!”
Ngay sau đó đã thấy Tưởng Quyền từ bên kia vườn hoa đi tới, thấy Tưởng Siêu ngã nhào trên mặt đất, sầm mặt lại, nói. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Tố Tố đứng lên, trong mắt tràn đầy nước mắt. “Tố nương không biết chọc giận đại tỷ ở đâu, chào hỏi với đại tỷ, đại tỷ không những không để ý tới còn nói năng lỗ mãng, nhị ca nhìn không được nên đã nói đại tỷ vài câu, ai ngờ đại ca trở về… Không nói hai lời đã đánh nhị ca ngã trên mặt đất.”
Tưởng Tố Tố tủi thân ấm ức nhìn Tưởng Nguyễn. “Đại tỷ, rốt cuộc Tố nương đã làm sai chuyện gì, Tố nương xin lỗi tỷ, nhưng mà nhị ca không làm gì sai hết, cầu xin đại tỷ đừng để đại ca tổn thương nhị ca nữa.”
Hay cho một kế tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dấu trong từng câu đều là lời mách lẻo!
Tưởng Tín Chi nhìn chằm chằm Tưởng Tố Tố khóc lóc, nước mắt lã chã, quả nhiên bản lĩnh đổi trắng thay đen này của Tưởng Tố Tố không phải khoe khoang. Trọng điểm trong mấy câu, hiển nhiên chính là một vở kịch huynh muội bọn họ ỷ thế h.i.ế.p người.
Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ khó khăn lắm mới kìm nén được sự khinh bỉ trong mắt. Quả nhiên như Tưởng Tín Chi từng nói, bọn hắn một đôi huynh muội này, chỉ biết mách lẻo! Mách lẻo! Mách lẻo! Thật sự là chuyện chỉ có đứa con nít ba tuổi mới làm!
Tưởng Quyền vừa nghe những lời này, không nói hai lời đã tức giận nói với hai người Tưởng Nguyễn. “Nghiệt tử! Nghiệt nữ! Quỳ xuống!”
Trong mắt Tưởng Tín Chi nhanh chóng lướt qua vẻ thất vọng, hắn biết từ nhỏ Tưởng Quyền đã không thích huynh muội bọn họ, có lẽ vì hắn là con trai, sẽ ngăn cản con đường của Tưởng Siêu nên Tưởng Quyền mới làm như thế. Nhưng Tưởng Nguyễn chỉ là một đứa con gái hoàn toàn không có sức uy hiếp, vậy mà Tưởng Quyền cũng bỏ mặc huynh muội Tưởng Siêu ức h.i.ế.p nàng như vậy!
Thì ra nhiều năm qua, Tưởng Nguyễn đã sống như thế này!
Trong mắt Tưởng Tín Chi bùng lên một cơn giận dữ, kéo Tưởng Nguyễn ra sau lưng để bảo vệ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Quyền.
Tưởng Quyền thấy vậy, tức giận nói. “Phản rồi! Phản rồi!”
Tưởng Nguyễn từ phía sau Tưởng Tín Chi bước ra, nói. “Phụ thân chỉ nghe lời nói một bên của nhị muội, phải chăng đã quá bất công, nếu như ngày thường, chỉ có một mình Nguyễn nương, lời nói thế này cũng coi như thôi đi. Nhưng hôm nay đại ca cũng ở đây, huynh muội bọn con hai người, huynh muội bọn họ cũng hai người, nhân số hai bên bằng nhau, đều là con cái Tưởng gia, dựa vào cái gì chúng con lại không có quyền nói chuyện?”
Nàng mỉm cười nói. “Mới vừa rồi rõ ràng là nhị muội nói năng lỗ mãng đối với con, nhị ca còn muốn tiến đến tát con, dưới tình thế khẩn cấp đại ca mới phải ra tay ngăn cản. Chỉ có điều không nghĩ tới nhị ca là một nam nhân, thân thể xương cốt lại yếu đuối như vậy, thoáng cái đã bay ra ngoài.” Nàng nhẹ nhàng, vui vẻ nói. “Con biết nhị muội bị yêu ma quấn thân, nói năng lỗ mãng với con có lẽ là do yêu ma kia quấy phá, mới không để ý tới như vậy. Mặc dù Nguyễn nương gan lớn, nhưng cũng sợ dính vào không khí dơ bẩn kia.” Thân thể Tưởng Tố Tố cứng đờ, Tưởng Nguyễn nhìn Tưởng Siêu. “Nhị ca cũng thế, sau này nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt, dù sao cũng là tương lai của Tưởng Phủ, đụng nhẹ một cái đã bay mất như vậy, thật sự khiến cho người ta lo lắng đấy, nhưng mà, dù sao cũng chưa làm tổn thương đến đầu ngón út, quả thật may mắn.”
Nàng đứng bên cạnh huynh trưởng cao lớn anh vũ vui vẻ ôn hòa dịu dàng, trực tiếp khiến ba người đối diện tức đến nỗi mặt trắng bệch.