Mưa xuân vẫn rơi rả rích không ngừng, nhưng những ngày xuân ở Đại Cẩm triều cũng không vì cơn mưa xuân này mà trở nên bừng bừng sức sống, ngược lại bị bao phủ bởi một tầng không khí u ám nặng nề. Cũng may rằng việc phát cháo từ thiện trong thành vẫn không dừng lại, mà những phú thương tốt bụng cũng đã dồn dập tham gia vào đội ngũ quyên góp lương thực. Quân thủ thành trong kinh tăng thêm gấp đôi, những lưu dân gây chuyện đã vơi bớt đi rất nhiều, ngoại trừ việc cuộc sống vẫn còn khó khăn, những việc khác không có gì khác biệt so với trước khi xảy ra lũ lụt.
Trăm họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, càng sẽ không để ý đến chuyện trong triều đình. Chẳng qua cho dù là như vậy, chuyện Quan tướng quân thắng trận trở về vẫn thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong kinh thành gần đây. Quan Lương Hàn dẫn theo đội quân kiêu dũng thiện chiến, đêm hôm nay có thể về tới kinh thành.
Quan Lương Hàn trong miệng bách tính giờ phút này thế nhưng lại ngồi trong Đông Phong lâu, tay cầm bình rượu mới ủ, uống đến vô cùng vui sướng. Mạc Thông ngồi bên cạnh nhìn hắn nói. “Nhị ca, toàn bộ người trong kinh thành đều biết hôm nay huynh trở về kinh thành, huynh thật sự không định làm ra vẻ một chút sao?|
“Giả dối.” Quan Lương Hàn xì mũi coi thường. “Ta đã sớm trở về rồi, làm bộ làm tịch cái gì nữa, hơn nữa lúc về đến cũng đã là ban đêm, ai sẽ để ý những thứ này. Tự chuốc phiền toái làm gì chứ.”
Mạc Thông nhún vai. “Trời mưa lớn như vậy, không biết bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi, không biết có thể về tới kinh đúng hạn hay không.”
“Yên tâm.” Quan Lương Hàn lau miệng. “Thuộc hạ của ta không phải quả hồng mềm, mưa lớn hơn nữa cũng không thành vấn đề, giờ phút này bọn họ có lẽ đã tới đường Ô Lâm.”
Đường Ô Lâm không phải con đường chính, mấy ngày trước đường chính đã bị nước dâng lên phá hủy, ngựa không qua được. Đường Ô Lâm nối liền với khu rừng lớn Ô Mộc, kéo dài ngàn dặm, địa thế phức tạp, cây cối xanh tươi trùng trùng điệp điệp, chỉ cần không cẩn thận thì rất dễ bị lạc mất phương hướng, trong rừng còn có dã thú qua lại. Chẳng qua toàn bộ đội quân đều ở đây, vậy thì cũng không có vấn đề gì. Quan Lương Hàn ngửa đầu dốc rượu vào trong miệng, nói không rõ ràng. “Yên tâm mà đợi đi.”
Trong Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn đang ngồi trước cửa sổ ngẩn ngơ ngắm nhìn cơn mưa, không biết vì sao, sáng sớm hôm nay trong nội tâm cảm thấy bất an, tuy rằng mạnh mẽ khống chế, nhưng vẫn như cũ không thể yên lòng.
Liên Kiều vội vàng chạy vào, nói. “Tiểu thư, nô tỳ vẫn luôn quan sát Nghiên Hoa uyển thấy có một lão bà tiến vào, sau khi đi ra vô cùng hưng phấn, người bên trong Nghiên Hoa uyển cũng rất vui sướng.”
Ánh mắt Tưởng Nguyễn giật mình. “Ngươi nhìn rõ chứ?”
Liên Kiều gật đầu. Tưởng Nguyễn nói. “Ta muốn ra ngoài ngay lập tức, Bạch Chỉ, Liên Kiều, đi theo ta, Lộ Châu ngươi ở lại trong phủ, bên kia hỏi tới, thì nói ta ra ngoài chọn nữ trang với Văn tiểu thư rồi.”
Lộ Châu gật gật đầu, nói. ‘‘Tiểu thư cẩn thận.”
Mấy ngày nay Hạ Nghiên bận rộn chuyện của chính mình, không có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến Tưởng Nguyễn, hoặc có lẽ cho rằng Tưởng Nguyễn không thể làm được chuyện gì, đợi Tưởng Tín Chi chết, Tưởng Nguyễn càng không thể làm gì, cho nên đối với nàng vô cùng khoan dung. Quan hệ của Tưởng Nguyễn và mấy người Đổng Doanh Nhi đã trở nên thân mật hơn, thỉnh thoảng lấy đây làm lý do ra ngoài, cũng vô cùng thuận tiện.
Ba người Tưởng Nguyễn đi ra ngoài, Bạch Chỉ đi tìm một chiếc xe ngựa bên ngoài, ba người chạy thẳng tới phủ tướng quân. Mới vừa đến cửa phủ tướng quân, đã nhìn thấy Triệu Nghị, Triệu Nguyên Phong mang theo nhóm thị vệ đang chuẩn bị ra ngoài. Thấy Tưởng Nguyễn, Triệu Nguyên Phong cũng hơi chút sững sờ, ngay sau đó mở miệng nói. “Người của cha ở Hạ gia truyền tin về, sáng sớm nay người Hạ gia đã xuất phát thẳng hướng rừng Ô Mộc.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói. “Lý gia cũng tham gia vào chuyện này.”
Tưởng Nguyễn nhếch mày, Triệu Nghị cũng nói theo. “Tổ phụ không tiện ra tay, ta và tam thúc cùng đi, những người này đều là quân đội của Triệu gia, vì che giấu tai mắt người khác mới ăn mặc như vậy. Biểu muội, bây giờ ngươi hãy đợi ở trong phủ, chúng ta nhất định sẽ cứu Tín Chi trở về.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ta đi cùng với mọi người.”
Không đợi Triệu Nghị mở miệng, Triệu Nguyên Phong quả quyết từ chối. “Không được, quá nguy hiểm, con ở lại đây.”
“Tam cữu cữu, nếu như con không đi, cả đời này con đều sẽ không thể thoải mái, chuyện vô cùng khẩn cấp, Tam cữu cữu người đừng ở đây lãng phí thời gian nữa. Con có thể tự bảo vệ bản thân, nếu như chuyện thật sự nguy hiểm đến mức con cũng không thể làm gì được, có nghĩa là càng thêm khó giải quyết, như vậy được c.h.ế.t cùng một chỗ với ca ca cũng là may mắn của con.” Giọng nói của nàng lãnh đạm, có thêm cảm giác thản nhiên không màng tới sống chết, khiến Triệu Nguyên Phong không kìm được mà cảm thấy nặng nề. Nhìn dáng vẻ đã quyết tâm của Tưởng Nguyễn, nhớ đến những lời mà Triệu Quang đánh giá về Tưởng Nguyễn ngày hôm qua, quả quyết nói. “Được, nhưng con phải cẩn thận một chút. Đao kiếm không có mắt, nếu con thật sự gặp chuyện không may, ta không biết phải đối mặt với người mẹ đã mất của con như thế nào.”
Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, Triệu Nghị có chút do dự, không có cách nào đành từ phía sau dắt tới một con ngựa, hỏi. “Biểu muội, có thể cưỡi ngựa được chứ?”
Tưởng Nguyễn không đợi hắn nói xong, đã nhảy phóc lên ngựa. Một cú lật người đẹp mắt, ngay ngắn mà ngồi trên lưng ngựa, thuận tay cầm nón rộng vành đội lên đầu. Tư thế lưu loát khiến cho hai mắt của thị vệ xung quanh đều tỏa sáng. Kiếp trước trong cung có một mỹ nhân đến từ Tây Vực biết cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng xuất sắc, vì vậy trong cung đã xuất hiện phong trào cưỡi ngựa. Nhưng đáng tiếc từ nhỏ không có ai dạy nàng cưỡi ngựa, cuối cùng chính Tuyên Ly tự mình dạy nàng. Mặc dù không tính là cực kỳ xuất chúng, nhưng vì để hắn chú ý đến mình, Tưởng Nguyễn không kể ngày đêm mà luyện tập, cuối cùng cũng trở thành một người nổi bật trong đó. Sống lại một đời, không ngờ tới lần đầu tiên thể hiện bản lĩnh trên ngựa, lại vì cứu Tưởng Tín Chi.
Bạch Chỉ và Liên Kiều không biết cưỡi ngựa, không thể đi theo, chỉ có thể ở lại trong phủ tướng quân đợi, nên đều lo lắng dặn dò Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư, đi đường cẩn thận.”
Thời gian gấp gáp không thể ở lâu, Triệu Nguyên Phong cũng cầm roi ngựa. “Đi thôi.’’
Một đoàn người giơ roi thúc ngựa, chạy ra ngoài thành. Suốt quãng đường nước b.ắ.n tung tóe từ móng ngựa, phát ra âm thanh trong trẻo vang xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-102.html.]
Lúc đầu Triệu Nghị và Triệu Nguyên Phong còn lo lắng cho Tưởng Nguyễn, dù sao thân thể cô nương cũng yếu đuối, ngồi trên ngựa chạy nhanh lắc lư như vậy e rằng không chịu đựng nổi. Nhưng thấy cả quãng đường Tưởng Nguyễn cũng không lộ ra vẻ khó chịu, thì yên tâm. Ngựa lại chạy càng nhanh hơn trước.
Lại nói đến Mạc Thông và Quan Lương Hàn vừa bước xuống Đông Phong lầu, thấy Tiêu Thiều ở bên dưới thì lên tiếng chào, lúc đang muốn nói đã nhìn thấy một đoàn người cưỡi ngựa chạy lướt qua. Bọt nước trên đường b.ắ.n lên người Mạc Thông, Mạc Thông nhảy về phía sau một bước, tức giận nói. “Này, làm bẩn hết quần áo của bổn thiếu gia rồi!”
Quan Lương Hàn cười lớn. “Đàn ông mà, so đo chuyện này làm gì chứ, ồ, đó không phải tên tiểu tử Triệu Nguyên Phong sao?”
Tiêu Thiều ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Quan Lương Hàn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé trong đoàn người, hơn nữa ở trong đám đàn ông cao to vạm vỡ lại càng thêm nổi bật. Mặc dù có đội nón rộng vành, nhưng khi nhìn thấy người này cưỡi ngựa đi bên cạnh Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị, lại nhớ đến gần đây điều tra ra được việc đích nữ Tưởng gia nhiều lần ra vào phủ tướng quân, thì không khó đoán được thân phận của người trên ngựa.
“Bọn họ đang muốn đi đâu?” Quan Lương Hàn trầm ngâm nói.
“Người phía sau hắn là quân đội Triệu gia.” Tiêu Thiều nhắc nhở. “Cải trang thành thị vệ.”
“Tự mình dùng binh? Ô hay, tiểu tử Triệu gia này không sợ c.h.ế.t hay sao?” Quan Lương Hàn vui vẻ nói.
Tiêu Thiều nhíu mày, đột nhiên xoay người rời đi, Quan Lương Hàn thấy vậy, vội vàng đi theo sau hỏi hắn. “Lão tam, ngươi đi đâu vậy, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tiêu Thiều đi đến nơi buộc ngựa dưới lầu, vừa tháo dây cương vừa nói. “Quay về rồi nói.”
Quan Lương Hàn nhìn hắn. “Đệ muốn đi theo Triệu Nguyên Phong?’’
Tiêu Thiều không nói gì, chỉ chú ý đến việc mình đang làm, coi như âm thầm thừa nhận, Quan Lương Hàn đột nhiên cười lớn. “Thú vị, ta cũng muốn xem xem tên tiểu tử Triệu gia kia đến cùng đang muốn làm gì, lão Thất, đi dắt ngựa của ta tới đây.” Dứt lời vỗ vai Tiêu Thiều. “Ta đi với ngươi.’’
Mạc Thông không tình nguyện dắt ngựa của Quan Lương Hàn tới, hỏi. “Nhị ca, Tam ca, có thể dẫn đệ đi cùng không?”
Mạc Thông không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất chính là cưỡi ngựa. Lúc còn nhỏ hắn cưỡi ngựa thì bị ngã xuống từ trên lưng ngựa, dưỡng thương trên giường ba tháng trời, từ đó không chịu cưỡi ngựa một mình nữa.
Tiêu Thiều nói. “Không được.”
Mạc Thông sờ sờ mũi, nghe Quan Lương Hàn cũng nói. “Đệ hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Dứt lời đã trở mình lên ngựa, cũng không nhìn Mạc Thông, quất roi, con ngựa lập tức chạy đi, Mạc Thông ở phía sau tức đến mặt mũi xanh mét, nhưng lại không thể làm gì.
Hai con ngựa một trước một sau đi theo đám người phía trước, Quan Lương Hàn đuổi theo ngựa của Tiêu Thiều, vẻ mặt thay đổi, nghiêm túc hỏi. “Lão Tam, có phải đệ biết được chuyện gì không?” Bình thường Tiêu Thiều và người của phủ tướng quân không có bất cứ quan hệ gì, cũng không thể đuổi theo để nói chuyện cũ, nhất định đã xảy ra chuyện, đều là quan võ, quanh năm Quan Lương Hàn không ở trong kinh, cũng muốn biết Triệu gia có phải có bí mật gì hay không.
Tiêu Thiều nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp hơi híp lại, nhẹ nói. “Hướng đi của bọn họ là đi ra khỏi thành.”
“Đúng, vậy thì sao?’’ Quan Lương Hàn hỏi. Trước mắt chỉ có lưu dân tiến vào kinh thành, không có người xuất thành, so với bên ngoài, kinh thành đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa hai người Triệu Nguyên Phong mang theo quân đội của Triệu gia cải trang thành thị vệ, nhất định là có nguyên nhân khác. Mặc dù Quan Lương Hàn ở biên cương xa xôi, nhưng vẫn có thể thăm dò được tính cách của đồng liêu trong triều đình, Triệu Nguyên Phong, tam thiếu gia Triệu gia, ngày thường lỗ mãng nhưng cũng không phải là người dễ bị kích động, hơn nữa gia phong Triệu gia nghiêm ngặt, tác phong quân đội cũng vậy, không có khả năng tùy ý đem binh lính đi làm chuyện khác.
“Quân của huynh, trước mắt đang ở đâu?” Tiêu Thiều hỏi.
“Đường chính bị hủy, có lẽ đang ở đường Ô Lâm, ta về từ đường Ô Lâm, tính toán hành trình, có lẽ sắp đi qua đường Ô Lâm đến rừng Ô Mộc rồi.” Quan Lương Hàn nói, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiều. “Lão Tam, không phải ngươi muốn nói rằng Triệu gia đi về hướng đội quân của ta chứ? Triệu gia với quân đội Quan gia của ta không có một chút quan hệ nào. Đến nay chỉ có đệ và lão Thất biết chuyện ta trở về kinh, dù thế nào đi nữa thì Triệu gia đi đường Ô Lâm cũng không phải để nghênh đón ta, nhất định không thể nào nhằm vào ta.”
Tiêu Thiều lắc đầu. “Không phải, không liên quan gì đến huynh.”
“Vậy ý đệ là gì?’’ Quan Lương Hàn nghe hắn nói càng thêm khó hiểu.
Tiêu Thiều kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa giống như mũi tên xông về phía trước, hắn nhìn xuống, nói. “Đệ cũng không thể nói rõ.”