Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 57




Lần này chỉ có một cơ hội để thăng làm Thượng ngũ phẩm, vốn dĩ Tạ Cảnh Ngọc đã ngồi chắc vị trí đó nhưng cũng không biết vì sao mà Dư đại nhân đột nhiên không muốn thân cận hắn ta nữa, hơn nữa lời đồn giữa Tạ gia và Vân gia khi trước đã truyền khắp kinh thành, vị trí này bắt đầu xuất hiện nhiều rủi ro.

Nếu chuyện hắn ta tằng tịu với nha hoàn ở hậu trạch truyền lên triều đình, e là năm sáu năm sau hắn ta cũng đừng nghĩ tới chuyện thăng quan.

Viên đại nhân nhất định muốn tìm cơ hội dẫm hắn ta xuống, khiến hắn ta hoàn toàn mất đi vị trí này.

Hạ thị mím chặt môi.

Nàng ta vẫn cảm thấy Viên gia không với tay dài như vậy được, chắc chắn là người Tạ phủ bẫy nàng ta.

Người có năng lực làm chuyện này chỉ có mấy di nương và phu nhân, nhưng những người này chắc chắn không thể khiến bên cạnh đại nhân có thêm một nữ nhân nữa, bọn họ không có động cơ hãm hại nàng ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta cũng không biết bản thân thua trên tay ai.

“Hiện tại truy cứu người nào tính kế cũng không có ý nghĩa gì, hẳn là nên nghĩ biện pháp giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng nói: “Quan viên đương triều lén phén với nha hoàn trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, nếu chuyện này truyền đến tai Ngự sử đại nhân, phu quân không chỉ khó thăng quan mà còn có khả năng bị biếm chức đoạt quyền... Vì nghĩ tới chuyện này nên ta mới gọi Hạ ma ma là Hạ di nương trước mặt đám phu nhân đó, vì để mọi người tin là thật, hiện tại phải ghi tên Hạ di nương vào gia phả của Tạ gia...”

Nguyên thị hít sâu một hơi: “Sơ nhi, vẫn là con chu đáo.”

“Không, ta không làm di nương.” Sắc mặt Hạ thị tái nhợt: “Phu nhân, ta không muốn làm di nương.”

Đào di nương hoảng loạn mở miệng: “Hạ thị từng mưu hại hài tử trong bụng ta, nếu nàng ta thành di nương thì hài tử của ta sẽ càng nguy hiểm.”

Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Hạ thị không thể làm di nương.”

Đào di nương và Giang di nương, còn có Thính Vũ đều lộ ra vẻ mặt cảm thấy may mắn. . Đọc‎ thê𝗺‎ 𝑛hiều‎ truyệ𝑛‎ ở‎ ﹛‎ 𝙏r𝐔𝗺tr‎ uyệ𝑛.V𝑛‎ ﹜

Bọn họ biết Hạ thị tuổi già sắc suy, đại nhân căn bản không thể xem trọng nàng ta, có vào gia phả thì cũng khó mà có được sự tiếc thương của đại nhân.

Vân Sơ càng thêm chắc chắn thân phận của Hạ thị này có vấn đề.

Càng không muốn làm di nương thì nàng càng phải nâng Hạ thị lên vị trí di nương cho bằng được, nếu không thì nàng thiết kế vở tuồng này làm gì?

Nàng mở miệng nói: “Vậy phu quân có biện pháp gì tốt hơn sao?”

Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi.

Hắn ta không nghĩ ra cách thứ hai.

“Thật ra còn một cách nữa.” Vân Sơ dừng một chút: “Cho Hạ ma ma một ly rượu độc, chuyện này tự nhiên sẽ êm xuôi.”

Hạ thị xụi lơ ngã ngồi dưới đất.

Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, vô cùng rối rắm.

Tạ lão thái thái lạnh lùng nói: “Di nương và rượu độc, tự mình chọn đi.” Nguyên thị thật sự không hiểu: “Hạ thị, ngươi yêu Cảnh Ngọc mà lại không muốn làm di nương của Cảnh Ngọc, chẳng lẽ làm di nương là một chuyện thống khổ sao?”

Hạ thị toàn thân run rẩy, trong mắt nàng ta đều là hận ý, nhìn Tạ Cảnh Ngọc chằm chằm.

Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy ghi tên Hạ di nương vào gia phả Tạ phủ đi.”

Ở triều này thì dù là thiếp thất cũng được ghi tên vào gia phả, đây là do trăm năm trước có một vị trấn quốc phu nhân đã nâng cao địa vị của nữ tử.

Vân Sơ đi lên trước, đỡ Hạ thị đứng dậy: “Hạ di nương, sau này chúng ta cùng hầu hạ phu quân, chính là người một nhà, tên thật của ngươi là gì?”

Hạ thị vẫn còn đang thấp thỏm lo âu, nghe vậy thì trả lời theo bản năng: “Hạ Linh Huỳnh.”

Trên mặt Vân Sơ lộ ra ý cười nhạt: “Thường ngày cha chồng rất bận nên cũng không cần mời ông ấy về nhà một chuyến, phu quân, còn quỳ làm gì, chúng ta đến khai từ đường, mở gia phả, ghi tên Hạ di nương vào đó.”

Tạ Cảnh Ngọc gian nan bò dậy.

Thân hình hắn ta có chút lảo đảo, đứng không vững.

Vân Sơ tránh sang bên cạnh, chủ yếu là sợ Tạ Cảnh Ngọc va vào người nàng, nàng không muốn tối nay lại phải tắm rửa thêm mấy lần.

Nàng xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng của nàng, Đào di nương thở dài, sao nàng ta lại chẳng thể ung dung tự tại như phu nhân vậy, chỉ cần nghĩ đến bên cạnh đại nhân có nhiều thêm một người thì tim nàng ta cứ như bị kim châm vào, điều may mắn duy nhất là nàng ta đã mang thai hài tử, cũng coi như là có điểm tựa, mà Hạ thị đã lớn tuổi như thế, e là càng khó mang thai, ngày tháng trôi đi, đại nhân cũng sẽ quên mất Hạ thị này...

Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc đưa Hạ thị rời khỏi sân viện.

Bọn họ vừa đi, lão thái thái đã lạnh lùng lên tiếng: “Đưa Hạ quản sự kia lên đây!”

Chu ma ma đã sớm mang theo Hạ Húc chờ bên cạnh, chuyện của chủ tử đã xong, tất nhiên sẽ đến phiên Hạ Húc.

Chu ma ma ấn Hạ Húc quỳ xuống đất, trình lên một tay nải lớn: “Lão thái thái, thứ này được soát ra từ trong phòng của Hạ Húc.”

Lão thái thái nhìn thoáng qua, có hơn một trăm lượng bạc trắng.

“Ngươi thật to gan!” Lão thái thái hung hăng đá qua đó.

Hạ Húc này được Hạ thị đưa đến Tạ phủ, nói là huynh trưởng cùng tộc nên mới chiếu cố một chút.

Vì tầng quan hệ này mà Hạ Húc vào phủ mới bốn năm năm đã trở thành một đại quản sự có tiếng nói ở ngoại viện, Tạ gia đối với hai huynh muội này đã tận tình tận nghĩa, hai người bọn họ lại dám đào hố Tạ gia, một người khiến Tạ gia nhục nhã, một người ngầm thâm ô bạc của Tạ gia!

Chu ma ma tiếp tục nói: “Vừa rồi nô tỳ có tới mấy cửa hàng tra xét một chút, mới biết được mấy cửa hàng do Hạ quản sự xử lý hơn nửa tháng nay đều là thu không đủ chi.”

Mấy cửa hàng kia đều nằm trên trục đường chính, tuyệt đối không thể thu không đủ chi, rõ ràng là bị Hạ Húc tham ô.

“Đánh gã hai mươi trượng rồi ném ra ngoài!” Đầu lão thái thái muốn nổ tung: “Sau này không được để gã bước vào Tạ gia!”

Hạ Húc bị bịt miệng, ư a muốn giải thích gì đó nhưng lại bị bốn bà tử cao to thô kệch đè xuống đánh hai mươi trượng, một nam nhân trưởng thành như hắn ta cũng đau đến mức hôn mê bất tỉnh, sau đó bị ném tới một căn miếu nát của ăn mày ở ngoài thành.