Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 489




Sở Tri Hạ đã tới từ sớm, chẳng qua nàng ấy rất ít tham gia mấy dịp yến hội thế này nên rất ít người nhận ra nàng ấy.

Nàng ấy đứng đó nghe người khác bàn luận về bản thân và Lục Hạo, gương mặt ngập tràn mong đợi dần trở nên trầm tĩnh.

“Trưởng tỷ.” Trong lòng Sở Thụy cũng hụt hẫng: “Lục đại ca không phải người như vậy.”

Phùng thái hậu nhàn nhạt mở miệng: “Yên tâm, hôn sự này không mất được đâu.”

Lục gia dần trở nên cường thịnh, cho dù thế nào thì bà ta cũng phải giữ lấy cửa quan hệ thông gia này để lót đường cho Thụy nhi.

Sở Tri Hạ cúi đầu, đi theo Thái Hậu ngồi vào vị trí.

Bọn họ một người là Vương gia, một người là quận chúa, vị trí ngồi cũng được xếp ở phía trên.

Hai người vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều người bàn tán.

“Vị kia chính là Trang Thân Vương sao, quá gầy, sắc mặt tái nhợt, thì ra là một con ma ốm.”

“Người bên cạnh hắn chắc là Phúc Khang quận chúa nhỉ, trông cũng duyên dáng yêu kiều, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi mốt, hình như là theo Thái Hậu tới đây, cũng lớn tuổi rồi, nên tính chuyện hôn sự.”

“Chắc chắn Thái Hậu đã nhìn trúng trúng Lục đại thiếu gia...”

“Hai người họ vốn dĩ đã có hôn ước...”

Cung yến bắt đầu không bao lâu thì Phùng thái hậu đã chuyển đề tài tới chuyện hôn sự, bà ta tươi cười mở miệng: “Ai gia còn nhớ rõ năm đó Hạo nhi mới lớn chừng này, lần nào vào cung cũng thích chơi cùng muội muội Phúc Khang, khi đó Lục phu nhân và ai gia đã định thân cho hai đứa nhỏ...”

Thái Hậu còn chưa nói xong thì Lục phu nhân đã vội vàng đứng lên, mồ hôi đổ đầy đầu, mở miệng nói: “Năm đó... lời năm đó đều là nói đùa thôi...”

“Nói đùa?” Sắc mặt Phùng thái hậu lạnh xuống: “Sao hả, Lục gia nói mà không giữ lời sao?”

“Thái Hậu bớt giận.” Hoàng đế bình thản mở miệng: “Phải trao đổi thiếp canh thì mới xem như đã định hôn sự, chỉ là một câu nói miệng thì sao có thể coi như lời hứa?”

Phùng thái hậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế: “Cho nên này hôn sự không còn nữa?”

“Cũng không phải là trẫm ngăn cản mà là Lục gia đã chọn cho Lục Hạo một cửa hôn nhân, đã giao thiếp canh rồi.” Hoàng đế tiếp tục nói: “Kinh thành có nhiều thiếu niên lang xuất sắc như vậy, Thái Hậu cứ tùy ý chọn phu quân cho Phúc Khang, chỉ cần hai bên gật đầu, trẫm lập tức tứ hôn.”

Thái Hậu nắm chặt khăn tay.

Khi nhi tử bà ta còn là Thái Tử, Phúc Khang vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là viên minh châu của Đông Cung, lúc vừa tròn một tuổi đã có rất nhiều người tìm tới muốn định thân.

Bà ta ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại chọn Lục gia, khi đó Lục gia mới chỉ là quan Tam phẩm, bà ta nhìn trúng Lục gia là thư hương thế gia, gia phong đoan chính, Phúc Khang gả qua đó sẽ không chịu khổ nên mới đính thân cho hai đứa nhỏ.

Ai ngờ qua hai mươi năm, Lục gia lại có thái độ như thế này.

Hoàng đế đương nhiên không muốn Phúc Khang gả vào Lục gia, sợ Lục gia trở thành thế lực của Thụy nhi...

Chỉ cần là đại gia tộc có uy vọng ở kinh thành thì đều không muốn dính dáng đến nhi nữ của tiền Thái Tử.

Hôn sự của Phúc Khang không phải là chuyện dễ bàn nữa.

Trong lòng Thái Hậu vụt lên vô số ý niệm...

Mà lúc này, Sở Tri Hạ như rơi vào hầm băng, đôi tay không nhịn được run lẩy bẩy.

Từ chỗ ngồi của nàng ấy có thể nhìn thấy rõ Lục Hạo đang ngồi bên cạnh Lục đại nhân...

Nàng ấy và Lục Hạo đính thân từ khi cả hai còn rất nhỏ, cũng chẳng có ấn tượng gì, nhưng Thái Hậu thường xuyên triệu Lục phu nhân cùng Lục Hạo tiến cung thỉnh an, nàng ấy cứ như vậy mà quen biết Lục Hạo.

Chẳng qua ngày vui ngắn chẳng tày gang, phụ thân nàng ấy qua đời, nàng ấy dọn khỏi Đông Cung, kể từ đó chưa từng gặp lại Lục Hạo.

Mãi đến một ngày nàng ấy cùng Thái Hậu ra cung lễ Phật mới tình cờ đụng phải Lục Hạo ở ngôi chùa đó.

Khi đó hắn ta chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, nàng ấy chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hắn ta, sau khi biết thân phận của hắn ta, trong lòng nàng ấy vô cùng vui sướng.

Hắn ta đi thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu bèn để hắn ta đưa nàng ấy đi ngắm hoa, hắn ta còn đưa nàng ấy đi thả diều, đó là lần đầu tiên nàng ấy thả diều, gió rất lớn, lòng nàng ấy cũng rất vui.

Những ngày sau đó, Lục Hạo thỉnh thoảng sẽ đưa Lục phu nhân tiến cung thỉnh an, Thái Hậu sẽ giữ bọn họ lại dùng bữa.

Nàng ấy biết trong lòng Lục Hạo cũng có nàng ấy, nếu không hắn ta sẽ không thường xuyên tới An Khang Cung như vậy. Nàng ấy cũng biết Lục gia nguyện ý tiếp nhận nàng ấy, nếu không Lục phu nhân sẽ không hết lần này tới lần khác vào cung thỉnh an Thái Hậu.

Nhưng cảnh đẹp chẳng được lâu, Lục gia bị điều đến Giang Nam, đi một lần là mấy năm, nàng ấy và Lục Hạo cũng không gặp mặt chừng ấy năm.

Nàng ấy hai mươi mốt tuổi, Lục Hạo hai mươi hai tuổi.

Nam nữ tuổi này vốn đã nên thành thân từ lâu, nhưng hắn ta tới giờ vẫn chưa có hôn phối.

Nàng ấy vẫn luôn cho rằng hắn ta đang chờ đến khi hồi kinh sẽ hỏi cưới nàng ấy.

Nhưng ánh mắt Lục Hạo nhìn về phía nàng ấy ngập tràn sự tránh né, cứ như một tia sấm sét bổ thẳng vào đầu nàng ấy.

Nàng ấy biết tất cả chờ mong trông đợi của mình đã trở thành công cốc.

“Trưởng tỷ.”

Âm thanh của Sở Thụy có chút khàn khàn.

Hắn ta cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Tri Hạ.

“Trưởng tỷ, tỷ lạnh quá, chúng ta trở về đi.”

Hắn ta rất đau lòng.

Đau lòng cho sự chờ đợi của trưởng tỷ nhưng lại bất lực.

“Đi, đi thôi.”

Sở Tri Hạ đứng lên, theo Sở Thụy rời khỏi đại điện.

Nhưng nàng ấy không quay về mà lại cố chấp đứng trên con đường nhỏ bên ngoài, cứ lẳng lặng đứng đó, Sở Thụy thở dài.

Hắn ta biết trưởng tỷ muốn một đáp án.

Bước chân hắn ta nặng nề đi vào trong đại điện, đến bên cạnh Lục Hạo, mời Lục Hạo ra ngoài.

“Lục đại ca.” Sở Thụy nhẹ giọng nói: “Có vài lời nên nói rõ ràng.”

Hắn ta nói xong thì xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ.

“Tri Hạ...” Lục Hạo chua chát lên tiếng: “Không phải là ta vô tình mà là vì Lục gia, ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Chẳng trách mấy năm nay chàng không hề viết thư gửi về cho ta, ta chỉ nghĩ rằng chàng bận rộn chính sự, nghĩ rằng chờ chàng bận rộn xong, chờ chàng hồi kinh thì mọi chuyện đều viên mãn.” Sở Tri Hạ rơi lệ: “Ta chỉ muốn hỏi chàng một câu, chàng đã từng thật lòng muốn cưới ta làm thê tử, đúng không?”

Lục Hạo mím chặt môi: “Bây giờ nói mấy lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

Hắn ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Tri Hạ, Hoàng Thượng đã định cho ta một mối hôn nhân, là đích trưởng nữ của trọng thần trong triều, sẽ tứ hôn nhanh thôi, nàng... đừng chờ ta nữa.”

Hắn ta nhìn nước mắt không ngừng chảy dọc trên gò má nàng ấy, rất muốn đưa tay thay nàng ấy lau đi, nhưng hắn ta biết bản thân đã không còn tư cách nữa.

Khi trước Lục gia chỉ là quan Tam phẩm, hôn sự của hắn ta chẳng phải là vấn đề gì lớn.

Nhưng hiện tại ——

Lục gia tay nắm quyền cao, Hoàng Thượng tuyệt đối không thể để Lục gia dính dáng tới tiền Thái Tử dù chỉ một chút.

Nếu hắn ta nằng nặc đòi cưới Tri Hạ thì sẽ khiến toàn bộ Lục gia bị hoàng đế kiêng kị, hắn ta sẽ trở thành tội nhân của cả gia tộc, sẽ bị bằng hữu xa lánh, Lục gia cũng sẽ vì chút nữ nhi tình trường của hắn ta mà rơi từ mây xanh xuống địa ngục...

“Tri Hạ, thực xin lỗi.”

Lục Hạo xoay người rời đi.

Sở Tri Hạ căn bản không ngăn được nước mắt, nàng ấy che miệng khóc nức nở, càng khóc càng không ngừng được, dường như đang bộc lộ tất cả uất ức trong lòng vào trong tiếng khóc.

Lúc này, một âm thanh thiếu nữ từ phía sau vọng tới: “Ngươi bị sao vậy?”

Nghe thấy tiếng người, nàng ấy vội vàng lau nước mắt quay đầu nhìn, lập tức sửng sốt: “Vân tiểu thư?”

Nàng ấy chỉ cần gặp một lần là nhớ như in thiếu nữ dung nhan tuyệt trần này, chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, là đích trưởng nữ Vân gia, hình như chỉ mới mười bốn tuổi.

“Tuyết lại rơi rồi.” Vân Sơ đi lên trước: “Ở đây lạnh lắm, ta đưa quận chúa về.”