Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 454




Sở Thụy khẽ nghiêng người, dễ dàng tránh cái tát tay đó.

Thu Đồng thừa cơ dùng tay còn lại bắt lấy bả vai của Sở Thụy.

“Tiện tì lớn mật!”

Sở Thụy mở quạt giấy trong tay ngăn chặn đòn tấn công của Thu Đồng.

Ngay sau đó, tiểu thái giám tâm phúc bên cạnh hắn ta lập tức vọt vào trong, giao chiến với Thu Đồng từ trong phòng đánh ra tới bên ngoài.

Thu Đồng hơi kém hơn một chút, những thị vệ khác trong viện cũng bước lên hỗ trợ nhưng vẫn không thể chế phục tiểu thái giám kia.

Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống.

Lần trước nàng đã hoài nghi Sở Thụy có công phu nên mới để Thu Đồng thử một lần, quả thực là như thế.

Tiểu thái giám này chắc chắn cũng là một cao thủ.

“Là thần đường đột.” Sở Thụy không vui: “Thần quay về đưa lễ vật tới bồi tội với Thái Hậu.”

Hắn ta xoay người đi ra ngoài, mở miệng nói: “Đa Bảo, đi.”

Tiểu thái giám tên Đa Bảo lập tức thu tay lại, quy củ theo sau Sở Thụy, cụp mắt rũ mi, căn bản không nhìn ra gã ta biết công phu.

“Thái Hậu, công phu của tiểu thái giám kia hơn nô tỳ rất nhiều.” Thu Đồng bước vào bẩm bảo: “Nhiếp Chính Vương hẳn là có thể đánh ngang tay với nô tỳ.”

Vân Sơ mở miệng nói: “Chuyện mới xảy ra ở An Khang Cung, ngươi cho người truyền ra ngoài đi.”

Nàng cần phải mượn sức phái trung gian, sau khi tích đủ lực lượng, nhất định phải đá Sở Thụy ra khỏi triều đình, nếu không Du ca nhi sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này Sở Hoằng Du đang nghênh ngang đi vào phủ Công bộ Thượng thư.

Mấy ngày trước hắn tới đây đều thậm thà thậm thụt, đến hậu hoa viên nghiên cứu cải tiến mấy chiếc thuyền này... Hôm nay hắn không trốn tránh, cố ý muốn để Công bộ Thượng thư bắt gặp, sau đó sẽ thuận thế thỉnh giáo Công bộ Thượng thư một số điểm.

Là chủ quản của Công Bộ, Trần đại nhân ngày thường vô cùng bận rộn, phải xử lý một đống chuyện thượng vàng hạ cám.

Nhưng dạo gần đây chiều nào Hoàng Thượng cũng tới nhà ông ấy chèo thuyền tìm niềm vui, thật sự là nguy hiểm nên ông ấy thật không dám đi đâu, lúc nào cũng ở nhà đợi lệnh.

Ông ấy ngồi trong một cái đình ở hậu hoa viên, vừa xử lý công vụ vừa quan sát mặt hồ.

Bỗng nhiên, ông ấy nhìn thấy tiểu hoàng đế đi về phía cái đình.

Ông ấy vội vàng cầm sổ con che mặt mình.

Tiểu hoàng đế đi sang bên phải, ông ấy che khuất nửa mặt bên phải.

Tiểu hoàng đế đi sang bên trái, ông ấy che khuất nửa mặt bên trái.

Sổ con trong tay ông ấy bị kéo xuống, đối diện với đôi mắt to tròn của tiểu hoàng đế.

“Khụ khụ khụ!”

Công bộ Thượng thư thiếu chút nữa bị nước miếng của bản thân làm cho sặc chết.

“Ái chà, thì ra là Trần ái khanh.” Sở Hoằng Du chớp chớp mắt: “Trùng hợp quá.”

Công bộ Thượng thư: “...”

Đây là nhà của ông ấy, có gì mà trùng hợp chứ.

Ông ấy vội vàng đứng lên hành lễ: “Hoàng Thượng giá lâm khi nào, vi thần không biết, không tiếp đón từ xa, xin Hoàng Thượng thứ tội!”

“Trẫm tha tội cho ngươi.” Sở Hoằng Du ngồi xuống: “Vừa lúc trẫm có một vấn đề muốn thỉnh giáo Trần ái khanh, đây, bản vẽ này, không biết Trần ái khanh xem có hiểu không?”

Công bộ Thượng thư lập tức tập trung nhìn qua, càng xem, thái độ của ông ấy càng trở nên nghiêm túc.

Trên bản vẽ là cảnh tượng hai bên giao chiến trên biến, chủ thể là hai thuyền chiến lớn, bối cảnh xung quanh là một vài thuyền nhỏ. Một trong hai thuyền chiến lớn có một thứ giống như “thang lên thuyền” đang bắt qua thuyền của đối phương, bên trên thứ đó đóng rất nhiều đinh, có thể cố định thuyền của đối phương, hai bên có một thông lộ... có thứ này thì có thể khống chế được đám người Đông Lăng giỏi phục kích trong những trận thủy chiến, còn có thể biến hải chiến thành lục chiến, quả thực rất tuyệt!

“Này, cái này...” Ông ấy kinh ngạc nói: “Chắc chắn có thể dùng thứ này cho thuyền chiến, đây là Hoàng Thượng vẽ ra sao?”

Sở Hoằng Du lộ ra ý cười: “Đương nhiên.”

Công bộ Thượng thư đột nhiên hiểu ra.

Nửa tháng nay Hoàng Thượng nào có tới đây nghịch nước, rõ ràng là đang nghiên cứu cải tạo thuyền chiến!

Ông ấy lập tức khen ngợi: “Hoàng Thượng thật là thông minh hơn người, dĩnh ngộ tuyệt luân!”

“A!” Trần Tam kéo khóe miệng: “Không biết ai ngày nào cũng nói Hoàng Thượng tùy hứng bất hảo, nói giang sơn Đại Tấn sẽ bị hủy trong tay Hoàng Thượng, còn nói... a!”

“Nghịch tử!” Công bộ Thượng thư lập tức bịt miệng nhi tử, nhìn Sở Hoằng Du cười ha hả nói: “Nghiệp chướng này nói hươu nói vượn, nói bậy...”

“Ta không có nói bậy... a!”

Miệng Trần Tam bị bịt kín.

Công bộ Thượng thư mời tiểu hoàng đế tới thư phòng.

Sở Hoằng Du được đưa tới chủ vị.

Hắn mở miệng nói: “Ta tới tìm Trần ái khanh là muốn cùng Trần ái khanh thương nghị một chút làm sao để thu phóng thứ này một cách trơn tru?”

Công bộ Thượng thư nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu chiếc “thang lên thuyền” có thể kết nối với thuyền giặc này được chế tạo và lắp đặt trên thuyền chiến thì quả thật cũng phải có cách thu lại, một là vị trí trên thuyền không đủ, hai là phải đánh cho quân địch trở tay không kịp.

Trên chiến trường, thế cục thay đổi trong nháy mắt, cho nên việc thu phóng thứ này phải càng nhanh càng tốt.

Ông ấy đi tới đi lui trong thư phòng.

Sở Hoằng Du đứng lên ghế, lấy mấy quyển sách nằm trên kệ cao.

Sách ở nơi này không giống sách ở Tàng Thư Các, phần lớn đều là thư tịch nghiên cứu khí giới, thủy lợi của Công bộ.

Hắn tìm một quyển mở ra, nghiêm túc ngồi xuống ghế đọc sách.

Bỗng nhiên, hắn thấy được một bức vẽ, lập tức hưng phấn nói: “Trần ái khanh, ngươi mau đến xem, dùng công cụ phụ trợ này có được không?”

“Đây là! Ròng rọc!” Hai mắt Công bộ Thượng thư lập tức trợn tròn: “Hoàng Thượng quá thông minh, tại sao thần không nghĩ tới chứ, hay, thật sự là quá khéo, nếu thành công dùng được thứ này thì ý tưởng của Hoàng Thượng chắc chắn là khả thi!”

Sở Hoằng Du vô cùng phấn khích: “Hiện tại trẫm chưa thể tưởng tượng ra được, thật sự có thể dùng được không?”

“Thần lập tức đi tìm Binh bộ Thượng thư thương nghị chi tiết cụ thể, tốt nhất là có thể lắp đặt thêm một số binh khí có lực sát thương lên thứ này... sau đó sẽ tìm Hộ bộ Thượng thư hỏi xem có thể dùng được bao nhiêu bạc...”

Công bộ Thượng thư nói xong thì cầm lấy bản vẽ và quyển sách kia, hấp tấp chạy đi.

Ông ấy mau chóng tìm tới Binh bộ Thượng thư và Hộ bộ Thượng thư, trong ba người họ, địa vị Hộ bộ Thượng thư cao nhất, ai bảo ông ta quản bạc của cả nước, trước giờ vẫn luôn đứng đầu lục bộ.

Tuy Binh bộ Thượng thư là quan văn nhưng cũng biết võ, mỗi phương diện đều biết một chút, ông ấy vừa nhìn thấy bản vẽ kia thì hai mắt lập tức tỏa sáng: “Hay nha lão Trần, ngươi yên lặng như vậy mà lại có thể nghĩ ra được thứ này, nếu có thể trang bị thứ này lên thuyền chiến thì chúng ta còn phải sợ đám tiểu tử Đông Lăng đó phục kích sao!”

Công bộ Thượng thư đắc ý sờ sờ chòm râu: “Đây chính là vũ khí sắc bén Hoàng Thượng nghiên cứu ra, chuyên dùng đối phó với Đông Lăng, trang bị thứ này ở phần đầu thuyền chiến, chỉ cần tạo một cái hộc ở phía đầu thuyền, kết nối với cần trục, lại thiết lập ròng rọc trên cần trục, cột dây thừng, dùng cách này là có thể tùy thời thu phóng thứ vũ khí này.”

“Nhìn thấy mấy chiếc đinh này không, có thể liên kết hai chiếc thuyền lại với nhau.” Ông ấy tiếp tục nói: “Tướng sĩ phe ta chỉ cần bước lên thang là có thể trực tiếp ùa lên thuyền của đối phương, đánh cho Đông Lăng không còn một manh giáp. Không phải bọn chúng thích đánh lén rồi đào tẩu sao, ta xem bọn chúng còn có thể chạy đường nào, ha hả, cũng có thể chạy, nhảy xuống biển là được, còn có thể nuôi cá, xem như sống không uổng phí.”

Binh bộ Thượng thư điểm điểm ngón tay: “Tướng sĩ Đại Tấn có thể bước lên chiếc thang này thì người của đối phương cũng có thể, ta kiến nghị thiết lập một số bẫy rập trên thang mà chỉ có binh sĩ của ta biết, ví dụ như hầm chông này...”

Công bộ Thượng thư liên tục gật đầu: “Cái này có khó thực hiện không?”

“Làm thì không khó.” Binh bộ Thượng thư mở miệng: “Nhưng mà phải cần bạc, rất nhiều bạc.”

Hai người đồng thời nhìn về phía Hộ bộ Thượng thư.

Hộ bộ Thượng thư chậm rãi uống ngụm trà: “Không lâu trước đây xảy ra nhiều tai hoạ, quốc khố cũng đã gần bị đào rỗng, Hoàng Hậu Hoàng Thượng lần lượt hoăng thệ, chi phí mai táng không biết đã dùng nhiều bao nhiêu... Hiện giờ Thái Hậu lại yêu cầu phái binh tiếp viện, các ngươi có biết một trăm ngàn đại quân cần bao nhiêu quân lương không, lúc trước đã phái đi một trăm năm mươi ngàn đại quân quân, hy sinh hai chục ba chục ngàn người, nội bạc an ủi cho thân nhân của bọn họ cũng đã hết năm sáu chục ngàn lượng... Ý tưởng của các ngươi rất hay nhưng thật sự không đủ bạc để thực hiện.”