Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 452




Đại điện vô cùng yên tĩnh, cứ như một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy âm thanh.

“Cho nên Đại Tấn ta không tránh được trận đánh này.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Không phải chúng ta đánh thì là tử tôn chúng ta đánh, xin hỏi chư vị đại nhân, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý để hài tử mình nâng niu trong lòng bàn tay phải lên chiến trường sao?”

Nhiệt huyết trong xương tủy của đám văn nhân thanh cao bị đánh thức.

Xưa này văn nhân xem thường vũ phu, cho rằng vũ phu thô bỉ, gặp chuyện chỉ biết dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết.

Nhưng hiện tại, Đông Lăng đang tiến lên như vũ bão, nếu còn chủ trương dĩ hòa vi quý thì đó không còn là khoan dung độ lượng nữa mà sẽ thành hèn nhát.

Đường đường là cường quốc đệ nhất Trung Nguyên, sao có thể yếu hèn như vậy.

Lý thủ phụ bước ra khỏi hàng: “Thần tán đồng xuất chiến, nguyện hiến chút sức lực nhỏ bé.”

Ông ấy là người đứng đầu nhóm văn nhân, ông ấy đứng ra, những văn thần khác cũng không nhịn được bước ra khỏi hàng, lên tiếng tán thành.

Mà võ tướng trên triều đình đã sớm không nhịn được từ lâu: “Đánh, nhất định phải đánh, đám tôn tử kiêu ngạo đó, đánh c.h.ế.t bọn chúng!”

“Hay hay hay!” Sở Hoằng Du vỗ tay: “Nếu tuyệt đại đa số chúng ái khanh đều tán đồng xuất chiến thì thiểu số phục tùng đa số, việc này cứ quyết định như vậy đi.”

Hộ bộ Thượng thư thoáng nhìn Sở Thụy.

Ông ta bước ra, chắp tay nói: “Không phải lão thần phản đối xuất chiến, lão thần vẫn là câu nói kia, đánh giặc cần bạc, cần lương thảo, mấy thứ đó từ đâu mà ra?”

Binh bộ Thượng thư cũng bước ra nói: “Hơn nữa hải chiến thật sự là một vấn đề lớn, nếu không nghĩ ra cách thì không biết bao nhiêu tướng sĩ Đại Tấn sẽ bỏ mạng.”

Sở Hoằng Du lập tức mở miệng: “Chư vị ái khanh đừng hoảng hốt, về việc hải chiến, trẫm đã có ý tưởng ban đầu.”

Công bộ Thượng thư yên lặng cúi đầu.

Tiểu hoàng đế mỗi sáng thượng triều, buổi chiều lại đến phủ nhà bọn họ mua vui, buổi tối ngủ, ông ấy thật không cho rằng Hoàng Thượng còn có thời gian suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự.

Nhưng ông ấy sẽ không nói ra.

Thái Hậu ban lễ vật cho phu nhân ông ấy, bắt người tay ngắn, ông ấy chỉ có thể yên lặng che giấu bí mật này.

“Chuyện lương thảo thì ai gia đã có biện pháp.” Vân Sơ mở miệng nói: “Đánh giặc cần bạc, mong Hộ bộ Thượng thư tốn tâm tư nhiều hơn.”

Hộ bộ Thượng thư nghẹn lại.

Ông ta không thể từ chối được.

Bởi vì một nữ tử như Thái Hậu đã ôm đồm việc lương thảo, một Hộ bộ Thượng thư như ông ta lại không gom đủ bạc thì chẳng khác nào một kẻ vô dụng.

Kết thúc buổi chầu.

Hộ bộ Thượng thư nhìn về phía Sở Thụy.

Trong số lục bộ, Hộ Bộ quản bạc, quản hộ, quản đất đai, là bộ được coi trọng nhất, từ hai năm trước, ông ta đã sớm trở thành người của Nhiếp Chính Vương.

Sở Thụy thờ ơ mở miệng: “Nếu Hoàng Thượng và Thái Hậu đã lên tiếng, vậy Hộ bộ Thượng thư nghĩ cách gom bạc đi, trận này Đại Tấn không thể thua.”

Nguyên nhân hắn ta không muốn khai chiến là vì sợ hao tài tốn của, sợ sau này bản thân đăng cơ sẽ phải tiếp một Đại Tấn tràn đầy thương tích.

Nhưng Vân Sơ nói đúng, nếu sớm muộn gì cũng phải đánh một trận thì đánh sớm vẫn tốt hơn đánh muộn.

Nếu thua, ấu đế cùng Thái Hậu chắc chắn sẽ bị hạch tội.

Nếu thắng, lúc hắn ta đăng cơ, sẽ có thể tiếp nhận một Đại Tấn được người người triều bái.

Đường nào thì hắn ta cũng được lợi.

Hộ bộ Thượng thư lĩnh mệnh đi làm.

Sở Thụy ra ngoài, gọi Lâm đại nhân tới: “Mấy ngày nay bên phía Hoàng Thượng có động tĩnh gì?” Lâm đại nhân trả lời: “Hoàng Thượng vẫn giống mấy hôm trước, chiều nào cũng đưa một đám thư đồng tới nhà Công bộ Thượng thư Trần đại nhân chơi đùa...”

Sở Thụy cười lạnh.

Bùn nhão không thể trát tường, gỗ mục không thể điêu khắc.

Vân Sơ cũng không quản.

Chậc, Vân Sơ hẳn là sẽ không quản.

Dù sao cũng không phải nhi tử thân sinh, nếu Sở Hoằng Du thật sự bị phế bỏ, Vân Sơ chắc là muốn... nâng đỡ ấu tử thân sinh thượng vị?

An Khang Cung.

Vân Sơ cho người ời Lâm thị cùng đại tẩu Liễu Thiên Thiên vào cung.

Nhìn Vân Sơ trang điểm đứng tuổi, Lâm thị không nhịn được thở dài: “Sơ nhi, con... ai...”

Sơ nhi của bà ấy đã tạo nghiệt gì vậy, lần đầu kết hôn đã gặp phải một nam nhân như Tạ Cảnh Ngọc, vốn tưởng rằng thành thân lần hai sẽ được hạnh phúc mỹ mãn, không ngờ Sở Dực lại xảy ra chuyện như vậy... Sơ nhi mới hai mươi mấy tuổi đã thành Thái Hậu, ở trong hậu cung vắng vẻ ngay thời niên hoa tươi đẹp nhất, một thân một mình chậm rãi khô héo già đi...

“Nương, con rất tốt.” Vân Sơ tươi cười: “Mời nương và đại tẩu vào cung là vì có việc muốn nhờ hai người giúp đỡ.”

Liễu Thiên Thiên nhướng mắt nói: “Là chuyện lương thảo đúng không.”

Vân Sơ gật đầu: “Mấy năm nay, mỗi một vụ thu hoạch, ta đều tích trữ một lượng lương thực lớn, tích trữ thêm hai năm sẽ bán giá thấp cho bá tánh bần cùng, một bên xử lý lương cũ, một bên thu mua lương mới, bảo đảm kho lương vĩnh viễn sung túc. Ta vừa mới xem sổ sách, toàn bộ số lương thực tích trữ ở các thành trì cộng lại cũng phải hơn năm triệu thạch...”

“Trời!”

Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên đều hít hà một hơi.

Bọn họ đều biết Vân Sơ tích trữ lương thực, còn thu mua lương thực của biệt quốc nhưng lại không biết đã tích được hơn năm triệu thạch.

“Đại Tấn cùng Đông Lăng cách nhau biển rộng, trận này phải đánh lâu dài, yêu cầu một lượng lớn lương thảo, trước mắt năm triệu thạch này hẳn là đủ, nếu chiến tranh kéo thêm một năm...” Vân Sơ lắc lắc đầu, không tiếp tục nói đến chuyện chiến tranh: “Nếu chỉ có lương thực thôi là chưa đủ, còn cần cỏ khô, con sẽ đưa phân nửa số hồi môn của con cho mẫu thân và đại tẩu đi mua cỏ khô, sau đó dùng danh nghĩa của Vân gia và Thái Hậu quyên góp lương thực cho triều đình.”

Liễu Thiên Thiên nghiêm túc gật đầu.

Hiện giờ triều đình hình thành thế chân vạc, Thái Hậu cần phải làm gì đó để mượn sức phái trung lập thì mới càng có nhiều người ủng hộ ấu đế, mới có thể khiến Nhiếp Chính Vương xuống đài.

Nàng ấy mở miệng nói: “Ta cũng còn có chút của hồi môn, ta...”

“Đại tẩu.” Vân Sơ đè tay nàng ấy: “Ta có bạc, rất nhiều bạc.”

Không nói tới thôn trang suối nước nóng, chỉ riêng chiếc thuyền lớn kia, mỗi năm có thể ra biển ba lần, mỗi một lần đều có thể mang về tài phú ngập trời cho nàng, mang hàng hóa tới hải ngoại bán có thể kiếm lời bốn chục năm chục ngàn lượng bạc, lại mang hàng hóa ngoài biển về bến tàu phương nam, có thể kiếm hơn bốn chục ngàn lượng, cuối cùng là mang hàng hóa từ phương nam về kinh, có thể kiếm được ít nhất ba chục ngàn lượng bạc, đi một chuyến như vậy là có thể lời được một trăm mấy chục ngàn lượng.

Năm kia, nàng đã đầu tư một trăm ngàn lượng bạc để đóng thêm con thuyền, mấy năm nay, hai con thuyền lớn này đã giúp nàng kiếm hơn một triệu lượng.

Người khác chỉ biết nàng kinh doanh ở hải ngoại nhưng lại không biết nàng đã chiếm được tiên cơ, kiếm lời đầy bồn đầy chén, những thương nhân gia nhập sau cũng không thể kiếm được nhiều như vậy.

Có bạc có lương, có nhiều chuyện không cần phải lo lắng nữa.

Tiễn Lâm thị và Liễu Thiên Thiên đi, Vân Sơ bắt đầu xem tấu chương.

Lúc đầu nàng chưa buông rèm nhiếp chính, số tấu chương này sẽ do năm vị đại thần phụ quốc xử lý, hiện giờ nàng là người nghe tấu và đưa ra quyết sách nên số tấu chương này đã được đưa tới chỗ của nàng.

Nàng sẽ xem qua tất cả tấu chương một lần, một số chuyện đại sự sẽ để đến buổi lâm triều ngày mai thương nghị, một số tấu chương vô nghĩa thì nàng chỉ tùy ý phê một hàng chữ, đối với những chuyện không lớn không nhỏ, nàng sẽ chọn ra một số tình huống điển hình, sau đó chờ đến buổi tối Sở Hoằng Du tới chỗ nàng dùng bữa, mẫu tử hai người lại thương thảo bàn luận những vấn đề này.

Đời trước Vân Sơ chưa từng tiếp xúc với đại sự triều đình, tuy đời này đã bị cuốn vào nhưng độ nhạy bén về mặt chính trị của nàng vẫn không bằng một số lão thần.

Nàng cần phải xem rất nhiều sách sử, ngày nào cũng đọc đến nửa đêm, nỗ lực tiếp thu kiến thức thì mới ứng phó được với chuyện của triều đình.

“Mẫu hậu!”

Thanh âm của Sở Hoằng Du từ ngoài cửa truyền vào, lúc này Vân Sơ mới buông sách sử xuống.

Tiểu gia hỏa ở ngoài cửa thì hô mẫu hậu, vừa vào trong ngồi xuống đã sửa miệng: “Nương, con rất đói, hôm nay có thể ăn ba chén cơm to.”