Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 370




Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Dực nhi, ta hy vọng con hồi triều.”

Từ sau khi bà ta giăng bẫy khiến Sở Mặc g.i.ế.c c.h.ế.t Chu mỹ nhân, bắt được nhược điểm của hắn ta thì Sở Mặc lập tức quay sang liên thủ với Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu.

Dưới sự bày binh bố trận của Lê Tĩnh Xu và Sở Mặc, cuộc sống của một quốc mẫu như bà ta trong vòng nửa năm thật không tốt chút nào, hơn phân nửa quyền chấp chưởng hậu cung đã rơi vào tay Huệ phi, cũng chính là mẫu phi của Sở Mặc.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bà ta sẽ không còn đường lui nữa.

Bà ta phải gấp rút tìm đồng minh để thay đổi cục diện trước mắt.

Nếu Sở Dực hồi triều thì triều đình sẽ hình thành thế chân vạc, bà ta và Thái Tử mới không còn bị động như vậy.

“Quốc công phu nhân hãm hại Sơ nhi một lần, ắt sẽ có lần thứ hai.” Hoàng Hậu chậm rãi nói: “Hai người chúng ta liên thủ diệt trừ Quốc công phu nhân, chặt đứt một cánh tay của Sở Mặc, đối với chúng ta mà nói là có lợi chứ không có hại.”

Người bà ta kiêng kị nhất chính là Lê Tĩnh Xu, chỉ cần có thể diệt trừ Lê Tĩnh Xu thì cái gì cũng dễ nói.

Sở Dực suy tư một hồi rồi chắp tay nói: “Nhi thần tàu xe mệt nhọc vừa hồi kinh, thân thể mệt mỏi, xin cho nhi thần nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại hồi đáp.”

Hoàng Hậu nhoẻn miệng cười: “Được, vậy ta chờ tin tốt của Dực nhi.”

Một nhà bốn người lại tới thỉnh an Ân phi.

Ân phi cũng mong Sở Dực mau chóng về triều, đừng có ngày nào cũng ham chơi hưởng lạc.

Rời khỏi hoàng cung, cả nhà bọn họ cũng không về vương phủ mà là đến Vân gia, Lâm thị đã sớm viết thư bảo sau khi hồi kinh thì về Vân gia dùng cơm.

“Ngoại bà, cữu cữu, cữu mẫu!” Sở Hoằng Du nhanh nhảu nhào qua: “Con rất nhớ mọi người, con mang về rất nhiều lễ vật cho mọi người!”

“Ai da, Du ca nhi cao lên rồi.” Lâm thị cười từ ái: “Trường Sinh cũng cao lên.”

Sở Trường Sinh nghiêng đầu nói: “Con và ca ca đã sắp sáu tuổi rồi, đương nhiên phải cao hơn.”

Liễu Thiên Thiên ôm hài tử cười nói: “Trường Sinh nói chuyện càng ngày càng lưu loát, thật tốt quá.”

Sở Hoằng Du bảo hạ nhân mang một cái rương tới, phấn khích phân phát lễ vật cho mọi người, sân viện vô cùng náo nhiệt.

Lâm thị bảo người nhanh chóng dọn thức ăn, một bàn lớn mỹ thực, đều là những món mà Vân Sơ và bọn nhỏ thích ăn, người một nhà ngồi quanh chiếc bàn hoà thuận vui vẻ.

Sở Dực và Vân Trạch nói một số chuyện trên triều như Thái Tử bắt đầu giám quốc dần dần, có Thái sư Thái phó hỗ trợ nên cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Cung Hi Vương dần dần đứng vững gót chân ở Hộ bộ.

Lục hoàng tử khỏi bệnh thì càng thêm hoang đường...

“Sơ nhi, đây là móng heo kho tàu mẫu thân đích thân làm.” Lâm thị gắp móng heo đặt vào chén Vân Sơ: “Ta có cải tiến công thức, con ăn thử xem mùi vị so với trước kia như thế nào?”

Vân Sơ gật đầu, đang muốn há mồm thì đột nhiên lại cảm giác dạ dày cuồn cuộn, lập tức che miệng nghiêng người sang một bên.

Nàng nôn khan mấy lần nhưng lại không nôn ra được gì.

Liễu Thiên Thiên vội nói: “Mau, mau đi mời đại phu!”

Vân Sơ xua tay: “Không sao đâu, có lẽ là lúc nãy đi đường bị trúng gió nên cảm lạnh thôi.”

“Vẫn nên để đại phu xem thử đi.” Sở Dực mở miệng: “Bệnh nhẹ để lâu sẽ thành bệnh nặng.”

Vân Sơ chỉ đành đồng ý.

Một lúc sau đại phu đã tới chẩn mạch cho Vân Sơ.

“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi, đây là hỉ mạch, có hỉ, đã hơn hai tháng!”

Vân Sơ không thể nào tin nổi.

Nàng có thai?

Đã hơn hai tháng?

Vậy mà nàng lại không biết gì cả.

Lâm thị vô cùng vui mừng: “Mau, thưởng, đều có thưởng!”

Liễu Thiên Thiên sai người lấy bạc đưa cho đại phu, đại phu kê thuốc an thai xong rồi mới rời đi.

“Sơ nhi, con mang thai rồi, không cho phép tàu xe mệt nhọc đi đường xa nữa.” Lâm thị tươi cười: “Con phải nghỉ ngơi cho tốt thì hài tử mới phát triển bình thường, mới có thể thuận lợi ra đời... Ngày mai ta đến miếu cầu bùa bình an cho con, phù hộ con và hài tử mọi thứ đều thuận lợi...”

Vân Sơ vẫn còn đang mờ mịt.

Sở Dực cũng ngẩn ngơ.. Hắn phản ứng chậm mất nửa nhịp mới quay sang bế Vân Sơ lên: “Sơ nhi, thật tốt quá, thật tốt quá...”

Lúc Du ca nhi và Trường Sinh ở trong bụng Sơ nhi, hắn cái gì cũng không biết, hắn nợ Vân Sơ quá nhiều quá nhiều, lần này hắn phải bù đắp gấp trăm gấp ngàn lần.

Sở Dực không nhịn được bế Vân Sơ lên xoay vòng vòng khiến Lâm thị sợ tới mức muốn nín thở: “Mau, mau thả Sơ nhi xuống, hài tử chỉ vừa mới hình thành thôi, còn chưa ổn định, cẩn thận một chút!”

Sở Dực vội vàng cẩn thận đặt Vân Sơ xuống ghế.

“Vương gia, sau này không được càn rỡ như vậy nữa.” Lâm thị dừng một chút rồi mở miệng nói: “Khi trước Sơ nhi sinh hài tử đã từng bị băng huyết, vốn dĩ đã có thương tổn, lần mang thai này phải cẩn thận một chút. Buổi tối Vương gia đừng đến phòng của Sơ nhi nữa, tránh cho hài tử bị thương.”

Sở Dực: “...”

Tự nhiên hắn lại không thấy vui vẻ như vậy nữa.

Lâm thị nghĩ nghĩ, còn phải dặn dò hai đứa nhỏ nữa, bà ấy mở miệng hô to: “Du ca nhi, Trường Sinh, mau tới đây.”

Đám hài tử đang chơi con quay ở bên cạnh, nghe vậy thì lập tức chạy tới.

Lâm thị đang muốn há mồm nói thì đã bị Vân Sơ kéo góc áo, bà ấy thấy Vân Sơ nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm thị bỗng nhiên nhớ tới mấy lời đồn đãi trên phố.

Chẳng ai biết Sơ nhi chính là mẫu thân thân sinh của hai đứa nhỏ nên đám người ở sòng bạc trên phố đã mở bàn đặt cược xem Bình Tây Vương phi còn có thể sinh đích trưởng tử không.

Còn có người cược nếu Bình Tây Vương phi sinh đích tử thì tương lai thế tử Bình Tây Vương sẽ là ai.

Người lớn bọn họ đều biết rõ nguồn cơn của chuyện này nhưng hai hài tử chưa chắc đã rõ ràng.

Nếu bọn nhỏ biết Sơ nhi mang thai, lại bị người khác châm ngòi thì sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.

“Ngoại bà, chuyện gì vậy?”

Sở Hoằng Du ngửa đầu hỏi.

“Không có gì.” Lâm thị cười cười: “Còn chưa ăn no đã đi chơi rồi, cẩn thận tối đói bụng, nào, qua ăn một chút nữa.”

Dùng cơm ở Vân gia xong thì sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Một nhà bốn người ngồi xe ngựa về vương phủ.

Rời đi non nửa năm, vương phủ vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước.

Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ về chủ viện, đám nha hoàn bà tử tới thỉnh an rồi lui ra.

“Du ca nhi, Trường Sinh, hai con tới đây.” Nàng ôn nhu cười nói: “Nương có một tin tốt muốn nói cho các con.”

Hai tiểu gia hỏa lập tức tới bên cạnh Vân Sơ, Sở Hoằng Du lại theo thói quen bò lên đùi của nàng.

Sở Dực giơ tay xách cổ áo thằng bé: “Ngồi yên nào.”

“Con muốn ngồi trên người mẫu thân.” Tiểu gia hỏa chu miệng: “Phụ vương đừng có quá đáng.”

Vân Sơ nắm tay Sở Hoằng Du, kéo tay nhỏ của nó đặt lên bụng mình rồi cười nói: “Đây là đệ đệ hoặc là muội muội của hai con.”

Sở Hoằng Du sửng sốt, sau đó lại phấn khích nhảy cẫng lên: “Nương, ý nương là nơi này có tiểu bảo bảo sao?”

Vân Sơ ôn nhu gật đầu.

“Con sắp được làm tỷ tỷ rồi!” Sở Trường Sinh mỉm cười vui vẻ: “Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Phản ứng của hai đứa nhỏ cũng nằm trong dự kiến của Vân Sơ.

Nàng biết Du ca nhi và Trường Sinh chắc chắn sẽ đón nhận đệ đệ muội muội.

Nhưng đến khi việc nàng có thai truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có những người nói bóng nói gió bên tai hai đứa trẻ.

Dù là hài tử hồn nhiên thì cũng sẽ nảy sinh cảm xúc không đúng khi nghe những lời đó.

“Ngày xửa ngày xưa, Du ca nhi và Trường Sinh cũng lớn lên trong bụng nương như vậy.” Vân Sơ cười mở miệng: “Chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mà khi các con vừa sinh ra đã phải rời khỏi nương. Ngôi nhà của các con khi xưa bây giờ đã có đệ đệ muội muội vào ở rồi, đệ đệ muội muội cũng sẽ là những người thân thuộc nhất của các con.”

Sở Hoằng Du thật cẩn thận vuốt bụng Vân Sơ: “Con hy vọng là muội muội.”

Sở Trường Sinh gật đầu: “Là muội muội thì tốt quá, con sẽ đưa hết váy áo xinh đẹp nhất cho muội muội.”

Vân Sơ đỡ trán.

Nàng muốn nói với hai hài tử này nàng chính là mẫu thân thân sinh của bọn nó, nhưng hai tiểu gia hỏa dường như không để ý tới chuyện này.

“Du ca nhi, Trường Sinh, lại đây.” Sở Dực khụ khụ mở miệng: “Phụ vương nói với hai con vài câu.”