Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 336




Vân Sơ kéo Sở Hoằng Du nói: “Du ca nhi, hai ngày nữa là phải đến hoàng lăng, con đã đọc sách xong chưa?”

Tiểu gia hỏa chột dạ rụt rụt bả vai, sau đó ngoan ngoãn đi đọc sách viết chữ.

Vân Sơ bế tiểu nữ nhi: “Trường Sinh, nương dự định mời phu tử tới giảng bài cho con, mỗi ngày chỉ học một canh giờ, được không?”

Sở Trường Sinh nắm lấy cổ áo Vân Sơ, lắc đầu nói: “Không, không cần.”

“Trường Sinh lợi hại nhất, nhất định sẽ không có vấn đề gì, nương sẽ học cùng con.” Vân Sơ ôn nhu cười nói: “Nương cũng sẽ mời một nữ hài trạc tuổi con tới phủ để chơi cùng con, con xem con thích ai, để con bé đọc sách cùng con có được không?”

Nàng hy vọng Trường Sinh có thể đọc sách viết chữ, hy vọng Trường Sinh có thể kết giao bằng hữu, dần dần trở nên hoạt bát.

Lúc này tiểu cô nương không lắc đầu nữa, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nhàn, con thích nàng.”

“Nhàn, Nhàn tỷ nhi?” Vân Sơ kinh ngạc: “Chính là tiểu nữ hài Giang di nương đưa tới mấy hôm trước?”

Sở Trường Sinh gật đầu: “Nàng, nàng cũng nhát gan, con thích nàng.”

Vân Sơ: “...”

Nhàn tỷ nhi vốn dĩ đã an tĩnh nhát gan, sau khi Tạ gia xảy ra thì tính tình lại càng trầm lặng hơn, lần trước bị Tạ Thế An bắt cóc thì đã thành chim sợ cành cong, lúc nào cũng nơm nớp lo âu.

Trường Sinh chính là muốn một thư đồng nhát gan hơn mình, dùng điều đó để chứng minh bản thân không nhát gan.

Vân Sơ lại có chút sầu, để hai nữ hài nhát gan cùng nhau đọc sách, có khi nào sẽ càng ngày càng trầm lặng không...

“Nhàn, không được sao?”

Tiểu cô nương chớp mắt to hỏi.

Vân Sơ cười gật đầu: “Đương nhiên có thể, mấy ngày nữa ta gọi con bé tới, xem con bé có đồng ý không.”

Sở Trường Sinh vui vẻ cười rộ lên.

Thính Tuyết cũng cười theo, lần trước Tạ tiểu thư tới vương phủ, là nàng ấy đưa mấy hài tử ra chỗ khác chơi, quả thật Tạ tiểu thư và tiểu quận chúa rất hợp nhau.

Hy vọng có Tạ tiểu thư làm bạn, tiểu quận chúa có thể càng ngày càng tốt lên.

Thính Tuyết từ trong phòng bước ra ngoài, chuẩn bị đi lấy thêm một ít hương liệu, vừa mới đến chỗ rẽ thì một bóng người đột nhiên xông ra.

“Trình đại nhân?!” Nàng ấy sợ tới mức trái tim nhảy dựng: “Ngươi trốn ở đây làm gì, dọa ta thì không sao, đừng có dọa sợ tiểu chủ tử.”

Trình Tự gãi gãi đầu: “Thính Tuyết tỷ tỷ, ta...”

“Trình đại nhân, ta đã nói rồi, ta năm nay hai mươi, nhỏ hơn ngài hai tuổi, không đảm đương nổi tiếng tỷ tỷ này.”

“Gọi tỷ tỷ cũng không liên quan đến tuổi tác, chỉ là muốn thân cận thêm một chút.” Gương mặt than của Trình Tự ửng lên một màu đỏ quỷ dị: “Đây, đây là toàn bộ gia sản của ta.”

Hắn nhét một tay nải thật to vào lòng Thính Tuyết.

Thính Tuyết chỉ cảm thấy lồ ng n.g.ự.c nặng trĩu, suýt nữa là té ngã.

Nàng ấy không cầm nổi nên nhẹ nhàng buông tay, tay nải to rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.

Nàng ấy kinh ngạc nói: “Đây là bạc sao?”

Trình Tự gật đầu như đảo tỏi: “Thính Tuyết, ta thích nàng thật lâu, ta muốn cưới nàng làm thê tử, đây là sính lễ của ta.”

“Cái, cái gì?!”

Thính Tuyết ngây dại.

Nàng ấy hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

“Ta nói, ta muốn cưới nàng.” Trình Tự nhặt tay nải lên: “Ở đây có tổng cộng tám ngàn ba trăm lượng bạc, là gia sản ta tích góp mấy năm nay, tất cả đều, đều cho nàng.”

Thính Tuyết chỉ cảm thấy như bị phỏng tay, lập tức xoay người chạy mất.

“Ai, Thính Tuyết...”

Trình Tự muốn đuổi theo thì lại nhìn thấy có người tới, hắn chỉ có thể dừng lại. Hắn đã cố ý đi hỏi thăm, mời một bà mối tốt phải tốn tới năm lượng bạc, chờ tới ngày thành thân cũng phải tặng lễ cho bà mối, trước sau cộng lại cũng phải hơn hai mươi lượng... Nhiều bạc như vậy có thể làm được bao nhiêu chuyện, sao phải tặng không cho bà mối, còn không bằng giữ lại cho phu thê bọn họ dùng.

Vì thế, hắn quyết định từ mình đứng ra bàn chuyện hôn nhân... nhưng hắn không ngờ lại dọa người ta chạy mất.

Trình Tự đứng yên một chỗ khóc không ra nước mắt.

Hoa xuân rực rỡ.

Tuyết Lang đuổi bướm quanh những khóm hoa.

Hai đứa nhỏ vây quanh Tuyết Lang chạy tới chạy lui.

Vân Sơ ngồi dưới ánh mặt trời xem sổ sách, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà, lẳng lặng xem bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ.

Nàng để ý hình như Thính Tuyết có chút mất hồn, ấm trà đã thấy đáy mà còn chưa thêm nước.

“Thính Tuyết.” Vân Sơ gọi một tiếng, Thính Tuyết vẫn còn đang thất thần nên không nghe thấy.

Thính Phong đứng bên cạnh đẩy tay Thính Tuyết, nhắc nhở nói: “Thính Tuyết tỷ tỷ, Vương phi gọi.”

Thính Tuyết vội vàng bước lên, lúc này mới phải hiện trong bình trà không còn nước, nàng ấy vội vàng châm thêm.

Vân Sơ giơ tay vẫy vẫy, hạ nhân bên cạnh lập tức lui xuống, hai đứa nhỏ theo Thính Phong cùng A Mao đến ngoại viện chơi.

Trong sân chỉ còn lại chủ tớ hai người.

“Từ một tháng trước ta đã để ý ngươi thường xuyên lơ đễnh.” Vân Sơ mở miệng nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng cũng có tình cảm tỷ muội, ngươi có tâm tư gì thì cứ nói với ta.”

Thính Tuyết cúi đầu.

Hơn một tháng nay nàng ấy quả thật hay ngơ ngác, đứng bên cạnh Vương phi nhưng không hiểu tại sao lại hay nghĩ tới chuyện khác.

Nếu là chủ tử khác thì có lẽ nàng ấy đã bị xử lý rồi.

Vương phi thiện tâm, còn chia sẻ với nàng ấy.

“Nô tỳ, nô tỳ...” Thính Tuyết có chút ngượng ngùng, nhưng nàng ấy biết bản thân phải nói ra, Vương phi đã cho mọi người lui xuống cả, nếu nàng ấy còn không nói thì sẽ phụ lòng Vương phi.

“Hôm trước Trình đại nhân đưa hết số bạc hắn tích trữ mấy năm nay cho nô tỳ, hắn nói đó là sính lễ, muốn hỏi cưới nô tỳ...” Nàng ấy cúi đầu gần chạm ngực: “Nô tỳ không biết nên làm sao...”

Trong mắt Vân Sơ lộ ra vẻ hứng thú.

Nàng đã sớm đoán được Thính Tuyết có người trong lòng, thì ra là Trình Tự, một người tưởng xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt.

Nàng từng nghe A Mao oán giận Trình Tự vô cùng keo kiệt, nhiều năm như vậy mà chưa từng mời người trong vương phủ ăn được một hạt đậu phộng.

Người coi trọng tiền tài như vậy lại dám lấy hết của cải ra làm sính lễ, chứng minh trong lòng hắn cũng rất coi trọng Thính Tuyết.

Vân Sơ thản nhiên nói: “Vậy ý của Thính Tuyết ngươi thế nào?”

“Nô tỳ, cũng không biết.” Thính Tuyết đỏ mặt: “Xin Vương phi quyết định.”

“Cứ làm theo trái tim của mình đi.” Vân Sơ nắm lấy tay nàng ấy: “Nếu trong lòng ngươi có Trình Tự thì tốt, nhưng nếu ngươi không muốn thì ta sẽ thay ngươi từ chối hắn.”

Thính Tuyết lắp bắp nói: “Nô tỳ, để nô tỳ suy nghĩ thêm đi...”

Trong lúc Thính Tuyết đang rối rắm thì Trình Tự lại trốn trong một góc uống rượu giải sầu.

Đã là hai ngày sau ngày hắn hỏi cưới, đến giờ hắn vẫn chưa dám tìm tới viện của Vương phi, hắn không biết phải đối mặt với Thính Tuyết như thế nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thính Tuyết, hắn đã bị nàng ấy hấp dẫn, thời gian thấm thoắt trôi qua, hắn đã không thể dời mắt khỏi Thính Tuyết được nữa.

Vất vả lắm hắn mới lấy hết can đảm bày tỏ tâm ý của mình, nhưng sính lễ của hắn lại bị Thính Tuyết ném xuống đất, số bạc đó là do hắn vất vả tích góp nhiều năm, có tiền tiêu hàng tháng, phần thưởng, lợi tức... hắn cho Thính Tuyết tất cả nhưng nàng ấy lại ném tâm ý của hắn xuống đất.

Trình Tự khổ sở tu một ngụm rượu thật lớn.

“Tiểu tử thúi!” Trình tổng quản bước vào phòng, đập vào ót hắn: “Vương gia ra ngoài làm việc, ngươi lại trốn ở đây uống rượu, Vương gia không tính toán với ngươi nên ngươi lên mặt à, mau rửa mặt rồi đi tìm Vương gia!”

“Cha, con khó chịu mà...” Trình Tự ôm lấy Trình tổng quản, chà hết nước mắt nước mũi lên người ông ấy: “Con vất vả lắm mới thích một người, nhưng nàng ấy lại không thích con, hu hu hu, con khó chịu c.h.ế.t đi được, khó chịu như vậy sao mà làm việc được chứ, thật là quá tàn nhẫn mà...”

Trình tổng quản lập tức sáng mắt: “Mau, nói rõ cho cha nghe, rốt cuộc là chuyện thế nào.”

Trình Tự uống rượu rồi tỉ mỉ thuật lại câu chuyện.