Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 319




Thái Hậu đột nhiên mở to mắt.

Bà ta và hoàng đế trong tối ngoài sáng đấu đá nhiều năm, hiểu rất rõ trong lòng đối phương nghĩ gì.

Hoàng đế biết rõ việc này không liên quan tới Thụy nhi nhưng cứ muốn dựa vào đó để bắt chẹt bà ta.

Bà ta chậm rãi thở ra: “Thụy nhi đã không còn là Vương gia, ta cũng sẽ dọn ra khỏi An Khang Cung, sau này sẽ không dùng thân phận Thái Hậu xuất hiện ở bất cứ đâu, ta làm như vậy, hoàng đế đã vừa lòng chưa?”

Hoàng đế cười lạnh trong lòng.

Thái Hậu một lòng một dạ muốn cướp giang sơn của ông ta, hiện giờ bị ông ta bắt được nhân chứng vật chứng bà ta muốn mưu phản, chỉ đơn giản là dọn ra khỏi An Khang Cung thôi sao?

Nếu ông ta là người thất bại, ông ta chắc chắn Thái Hậu sẽ không chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.

Bà ta dựa vào đâu mà cho rằng ông ta sẽ nhẹ nhàng cho qua?

Ông ta quả thật không dám g.i.ế.c Thái Hậu vì Thái Hậu là đích mẫu của ông ta, dù Thái Hậu có phạm sai lầm lớn thế nào thì ông ta cũng không có lập trường xử trí, nhưng ông ta có thể...

“Thái Hậu lớn tuổi, cứ ở lại An Khang Cung bảo dưỡng tuổi thọ đi.” Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Sở Thụy phạm sai lầm, vậy phải để hắn ta trả giá đắt!”

“Hoàng đế!” Thái Hậu lớn giọng nói: “Thái Tử trưởng huynh của ngươi cũng chỉ còn lại một huyết mạch duy nhất là Thụy nhi, ngươi cứ phải nhằm vào Thụy nhi như vậy sao?”

Hoàng đế cứ im lặng nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu cũng cứ như vậy nhìn hoàng đế.

Hai người đấu tranh nhiều năm, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể thấy được chỗ sâu nhất trong lòng của đối thủ.

Trong đáy lòng của mỗi người đều cất giữ những điều u ám không muốn ai biết tới.

Hoàng đế không hề che giấu bộc lộ tất cả.

Cuối cùng, Thái Hậu tuyệt vọng dời tầm mắt.

“Là ta sai Phùng Phẩm làm chuyện thông địch phản quốc, không liên quan tới Sở Thụy.” Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Ta biết ngươi là người lòng dạ rộng rãi, ngươi thay ta truyền lời cho Sở Thụy, nói với hắn, chỉ khi nào hắn có huyết mạch của bản thân thì ta mới yên lòng nhắm mắt.”

Hoàng Hậu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thái Hậu dùng tốc độ sét đánh đ.â.m đầu vào cột trụ kim bích sừng sững trong Ngự Thư Phòng.

Thân thể bà ta mềm oặt ngã xuống bên chân Vân Sơ, m.á.u tươi ồ ạt chảy ra từ trên trán bà ta.

Vân Trạch đưa tay kéo Vân Sơ ra phía sau lưng mình.

Thái Hậu vươn tay, duỗi về phía cánh cửa Ngự Thư Phòng, ở đó còn có mười mấy đại nhân của Ngự Sử Đài, từ lúc bọn họ tới đây còn chưa nói được câu nào, bởi vì một đám đã trở nên ngây dại, đầu tiên là Thái Hậu bức hôn ban chết, sau đó đầu của Phùng Phẩm rơi xuống đất, tiếp theo là Vân Tư Lân trình thư nhận tội, Hoàng Thượng muốn tróc nã Sở Thụy... cuối cùng, Thái Hậu đột nhiên đ.â.m đầu vào cột tự sát.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Càn nhi...”

Thái Hậu nhỏ giọng kêu.

Càn nhi chính là tên của Ý Từ Thái Tử.

Hình như bà ta nhìn thấy nhi tử đang đi về phía bà ta.

Bà ta lập tức nở nụ cười: “Càn nhi, rốt cuộc nương cũng được gặp con...”

Thái Hậu mở to mắt, ánh sáng trong mắt dần dần tan đi, mất đi sinh khí.

Hoàng đế cứ như thế nhìn Thái Hậu tắt thở.

Thái Hậu chết, đám vây cánh đó cũng không làm được gì, mà Sở Thụy cũng vô tâm với mấy chuyện này, bóng ma mà tiền Thái Tử để lại cho ông ta cuối cùng cũng biến mất.

“Thái Hậu và Phùng gia cấu kết với Nam Việt, ý đồ mưu phản, Ngự Lâm Quân nghe lệnh, lập tức niêm phong An Khang Cung, bắt giữ Phùng gia!” Hoàng đế thỏa mãn nói: “Trụ Quốc đại tướng quân Vân Tư Lân lập công lớn, phong Đại tư mã, ba ngày sau, cả nước chúc mừng!”

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Trụ Quốc đại tướng quân là quan Nhất phẩm, Đại tư mã cũng là Nhất phẩm, từ thời khai quốc, hai chức quan này chưa từng được ban cho cùng một người, bởi vì quyền lực quá lớn, uy h.i.ế.p hoàng quyền sẽ dẫn tới nhiều mối hỗn loạn không cần thiết.

Trăm năm sau, Hoàng Thượng lại khôi phục chức Đại tư mã, không bàn tới chuyện chức vị này có thực quyền hay không nhưng cũng đủ chứng minh hoàng đế coi trọng Vân gia, đây là vinh sủng tối thượng!

Bá tánh toàn thành đều tụ tập ra đường.

Sau khi bọn họ nghe nói Vân Tư Lân đã về kinh thì lập tức chạy tới trước cửa hoàng cung đứng chờ.

Lúc Vân Tư Lân ra khỏi cung, dân chúng sôi nổi chạy tới đưa cho ông ấy đủ loại đồ vật như cành lá xanh khó tìm thấy vào mùa đông, hoa mai nở rộ, hoa cúc kiên cường, hoặc là một túi lương thực, một sọt trứng gà, một ít rau xanh... Đây đều là lời chúc phúc tươi đẹp nhất của lê dân bá tánh. “Ta biết Trụ Quốc đại tướng quân sẽ không c.h.ế.t mà!”

“Đại tướng quân chỉ giả c.h.ế.t để đến gần Phùng Phẩm, c.h.é.m c.h.ế.t Phùng Phẩm, sau đó mượn tên của Phùng Phẩm phát động quân binh tấn công Nam Việt, quốc vương Nam Việt nằm mơ cũng ngờ bản thân lại bị người ta c.h.é.m đầu như vậy!”

“Đại tướng quân chỉ mang theo ba trăm thân binh mà đã có thể tiêu diệt Nam Việt, thật là dụng binh như thần, thật sự là quá lợi hại!”

“Nghe nói lúc đại tướng quân vừa về tới hoàng cung thì đã thấy Thái Hậu đang ép trưởng nữ Vân gia tự sát, nếu không phải đại tướng quân còn sống quay về thì trưởng nữ Vân gia đã c.h.ế.t rồi.”

“Không phải chứ, tại sao Thái Hậu vì sao làm như vậy lại làm ra chuyện như vậy.”

“Nghe nói là bà ta muốn ép gả nữ nhi Vân gia cho tên ma ốm Trang Thân Vương, chậc, đã sớm không còn là Vương gia nữa, chỉ là một tên phế vật mà còn vọng tưởng cưới nữ nhi Vân gia.”

“Ai, đừng nói như vậy, đó cũng là một người đáng thương, hoàn toàn trở thành con rối của Thái Hậu.”

“Thật là đáng thương, không có Thái Hậu thì chắc hắn đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

“...”

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Vân Tư Lân trở về Vân gia.

Mà Sở Dực lúc này cũng mới từ ngoại ô quay về, hắn phải tốn rất nhiều công phu mới bắt được tên hái hoa tặc kia, cũng không phải là công phu của tên kia cao cường mà là do gã ta rất am hiểu thuật dịch dung và lẩn trốn, khiến hắn tốn rất nhiều thời gian.

Hắn thật không ngờ hắn chỉ rời kinh có mấy ngày mà hoàng cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nếu Vân tướng quân không hồi kinh kịp lúc thì hắn thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Quốc sư nói hắn bát tự của hắn và Vân Sơ không hợp, đây là do Thái Hậu bịa ra để bức hôn hay thật sự là như vậy?

Sở Dực ra roi thúc ngựa chạy tới chỗ của Vân Sơ.

Vân Sơ từ hoàng cung quay về, vừa mới tắm gội xong, lúc này vẫn còn đang lau tóc, dự định chuẩn bị chỉnh tề xong sẽ quay về Vân gia thì lại thấy Sở Dực từ bên kia cổng tò vò bước sang, đi tới cửa noãn các.

“Sở Dực, chàng về rồi, có bị thương không?”

Nàng bước một bước thật dài về phía trước, giữ c.h.ặ.t t.a.y nam nhân, kéo hắn vào trong noãn các.

Cơ thể lạnh lẽo của Sở Dực dần trở nên ấm áp ngay khi bước chân vào noãn các, nét mặt lạnh lùng cũng dần dần trở nên nhu hòa.

Hắn duỗi tay vuốt mái tóc dài còn hơi ẩm ướt của nàng: “Sơ nhi, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng.”

Vân Sơ thấy hắn không bị thương thì nhẹ nhàng thở ra: “Chúng ta cũng không đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy, không cần phải xin lỗi.”

Nàng cười tiếp tục nói: “Cha ta đã trở lại, Vân gia đang rất náo nhiệt, có muốn đến nhìn một chút không.”

“Không cần gấp gáp bái kiến Vân tướng quân.” Trong mắt Sở Dực lộ ra một tia lạnh lẽo: “Quốc sư ăn nói bừa bãi, đức không xứng vị, để ta xử lý lão trước đã.”

Vân Sơ đảo mắt.

Nàng còn đang suy nghĩ phải làm sao để đưa Đinh Nhất Nguyên lên vị trí kia, còn chưa kịp nghĩ ra thì cơ hội đã tới rồi đây.

Nàng mở miệng: “Chàng nghe ta nói mấy câu trước đã...”

Tuy trong phòng ngoài phòng đều là người nhà nhưng khi đề cập tới chuyện này, Vân Sơ vẫn rất nhỏ tiếng.

Sở Dực khẽ cúi đầu, chỉ cách gương mặt của nữ nhân trước mắt trong gang tấc.

Nàng vừa mới tắm rửa sâu, hương thơm trên người tỏa ra thoang thoảng khiến Sở Dực có chút mất hồn.

Nhưng nghe Vân Sơ nói xong, hắn lập tức không còn tâm tư thưởng thức mùi hơn này nữa, khó tin mở miệng: “Nàng nói thật sao?”

Vân Sơ gật đầu: “Tin tưởng ta.”

Sở Dực tin tưởng nàng vô điều kiện.

Hắn khom lưng hôn lên trán nàng rồi xoay người đi ra ngoài.

Hắn phải đưa hái hoa tặc kia tới Đại Lý Tự rồi vào cung bẩm báo với hoàng đế.

Bẩm báo xong việc công, hoàng đế không chút để ý mở miệng nói: “Bát tự của con và Vân Nghi nhân đã được quốc sư xem qua, không tương hợp, tạm thời gác lại chuyện hôn sự của con đi.”

So với chuyện bị khắc c.h.ế.t thì chẳng thà cả đời không cưới còn hơn.

Sở Dực chắp tay: “Vâng phụ hoàng.”