Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 30




Xe ngựa rất nhanh đã ngừng trước cửa Tạ phủ, vừa qua khỏi cửa lớn là Chu ma ma đã mời bọn họ tới An Thọ Đường.

An Thọ Đường vô cùng náo nhiệt, không chỉ có Tạ Thế An mà cả Tạ Cảnh Ngọc cũng đang ở đó, rõ ràng là đang đợi bọn họ về.

Tạ lão thái thái cười mở miệng: “Sơ nhi, tiệc ngắm hoa ở phủ trưởng công chúa thế nào, người tới đều là quý nhân đúng không?”

“Tam hoàng tử Bình Tây Vương cùng tứ hoàng tử An Tĩnh Vương cũng tới.” Vân Sơ nhìn rõ ánh mắt cháy bỏng của người Tạ gia: “Người tới đều là phu nhân của quan viên Tam phẩm trở lên, chỉ có ta là ngoại lệ.”

“Con là thiên kim của tướng quân Nhất phẩm, những dịp này con vốn nên tới đó.” Lão thái thái cười rộ lên: “Sơ nhi có trò chuyện với Dư phu nhân không?”

Tạ Cảnh Ngọc cũng nhìn về phía nàng.

Vân Sơ kéo kéo khóe môi, trượng phu của Dư phu nhân là thượng cấp của Tạ Cảnh Ngọc, đã sắp tới kỳ khảo hạch, nếu Tạ Cảnh Ngọc muốn tiếp tục trèo lên trên thì phải qua được một cửa của Dư đại nhân này.

Nếu được Dư đại nhân cho phép thì hắn ta sẽ được thăng từ Chính ngũ phẩm lên Thượng ngũ phẩm.

Bản chất của quan Thượng ngũ phẩm chẳng khác quan Ngũ phẩm là bao, nhưng nếu có cơ hội được đề bạt lên trên thì quan viên Thượng ngũ phẩm sẽ được ưu tiên chọn lựa.

Sau khi Tạ Cảnh Ngọc đỗ Trạng Nguyên, chỉ dùng năm năm ngắn ngủi để bò từ Thất phẩm lên Ngũ phẩm, ngoài nguyên nhân có quan hệ thông gia với Vân gia ra thì phần lớn đều là do hắn ta biết tính toán...

Trước giờ dù nàng tham gia bất cứ yến hội nào cũng sẽ giúp hắn ta lôi kéo quan hệ.

Dư phu nhân là gia quyến của quan viên Tam phẩm, căn bản không cùng tầng lớp với Vân gia, vẫn luôn bị gạt sang một bên, nếu là trước đây, nàng sẽ kéo Dư phu nhân vào vòng quan hệ này.

Nhưng lần này, trong yến hội của trưởng công chúa, nàng chỉ đứng từ xa liếc nhìn Dư phu nhân một cái.

Dư phu nhân bước vào được vòng quan hệ của phu nhân Nhất phẩm chắc chắn sẽ tức giận, sau đó thổi gió ben tai trượng phu, Tạ Cảnh Ngọc đừng mơ tới chuyện được thăng làm Thượng ngũ phẩm.

Trên mặt Vân Sơ lộ ra ý cười: “Ta cũng có nói vài câu với Dư phu nhân.”

Tạ Cảnh Ngọc đứng lên, chắp tay nói: “Đa tạ phu nhân.”

“Cảm tạ cái gì, đều là người một nhà.” Lão thái thái mặt mày rạng rỡ: “Chờ Cảnh Ngọc thành quan Tứ phẩm, Tạ gia mới thật sự nở mày nở mặt.”

Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu.

Ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới nữa.

Lúc Vân Sơ đang nói chuyện ở An Thọ Đường thì Tạ Phinh bị Hạ thị túm tới rừng cây nhỏ phía sau.

“Bà làm gì đó?” Tạ Phinh khiếp sợ, ngó trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai mới mở miệng nói: “Không phải phụ thân cấm túc bà trong miếu nhỏ sao, sao bà lại tới đây?”

Hạ thị có chút khẩn trương nói: “Sao phu nhân lại đột nhiên đưa con tới phủ trưởng công chúa, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tạ Phinh rất không kiên nhẫn: “Mẫu thân đưa ta đi trải nghiệm, có việc gì sao?”

Hạ thị căn bản không tin.

Gần đây phu nhân cứ ra tay với nàng ta và hài tử hết lần này tới lần khác, nàng ta tuyệt đối không tin phu nhân đột nhiên tốt bụng đưa Phinh tỷ nhi đi mở mang tầm mắt.

“Ta đã gặp được tứ hoàng tử An Tĩnh Vương.” Tạ Phinh lập tức nói ra mấy lời không dám nói với Vân Sơ: “Bà thấy ta có thể trở thành An Tĩnh Vương phi không?” Hạ thị trợn tròn đôi mắt: “Con, con nói hươu nói vượn gì vậy?”

Tứ hoàng tử là người có thân phận thế nào, nữ nhi nhà quan Ngũ phẩm hèn mọn sao dám mơ tưởng tới?

Hơn nữa bây giờ tuy thân phận của Phinh tỷ nhi là đích trưởng nữ của Tạ phủ nhưng chỉ cần đi hỏi thăm một chút là biết Phinh tỷ nhi chỉ là thứ nữ do ngoại thất sinh ra.

Hoàng thất xem trọng thân phận, Phinh tỷ nhi có xuất thân như vậy, căn bản không thể dính dáng tới hoàng thất.

Tạ Phinh cắn môi: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.”

“Phinh tỷ nhi, con đừng làm chuyện xằng bậy.” Hạ thị sợ tới mức hồn phi phách tán: “Hôn sự của con đã có lão thái thái cùng thái thái làm chủ, con đừng có những tâm tư không nên có.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến: “Đây không phải là Hạ ma ma sao, đại nhân đã phạt ngươi cấm túc trong miếu nhỏ, sao ngươi lại ở đây, thật là thật to gan!”

Người đang nói chuyện chính là Đào di nương, nàng ta nghe nói phu nhân đã từ phủ trưởng công chúa trở về, cố ý đến xem náo nhiệt, ai ngờ lại thấy được Hạ thị vốn đang bị cấm túc trong miếu nhỏ lại xuất hiện ở đây.

Vừa nhìn thấy Hạ thị là mắt nàng ta đã bốc hỏa.

Hài tử trong bụng nàng ta suýt nữa thì mất mạng, thứ hạ tiện dám mơ tưởng tới đại nhân này lại không tổn thương một cọng lông sợi tóc.

Nàng ta giơ tay hung hăng tát tới.

Tạ Phinh nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

Đào di nương híp mắt: “Đại tiểu thư có ý gì?”

“Là ta bảo Hạ ma ma tới đưa cho ta vài thứ.” Tạ Phinh mở miệng: “Đào di nương mang thai, cũng đừng nên tức giận như vậy, cẩn thận động thai khí.”

“Sao đại tiểu thư lại bảo vệ kẻ mơ ước phụ thân vu oan mẫu thân của ngài như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc.” Đào di nương thoáng nhìn Hạ thị rồi lại nhìn Tạ Phinh, nàng ta đột nhiên nhíu mày, nhìn kỹ thì diện mạo của hai người này cũng có vài phần tương tự...

Tim Tạ Phinh đập thình thịch.

Nàng ta tức giận trừng mắt liếc Hạ thị.

Đã bảo là không được tới tìm nàng ta nữa mà Hạ thị này lại cố ý lựa lúc đang bị cấm túc chuồn tới đây.

Nếu như quan hệ của nàng ta và Hạ thị bị nghi ngờ thì nàng ta sẽ xong đời...

Nàng ta lạnh lùng nói: “Bà còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, còn không mau về miếu nhỏ đi!”

Hạ thị cúi đầu rời đi.

Đào di nương lộ ra vẻ mặt suy tư.

Nửa đêm trời đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách không ngừng, Vân Sơ nghe tiếng mưa mà ngủ được một giấc ngon lành.

Tới sáng mưa vẫn còn chưa tạnh, trong không khí vẫn còn hơi nước, khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của những ngày đầu đông.

Thính Sương rất lo lắng, theo nàng ấy biết thì Trần bá đã tiêu gần bốn mươi ngàn lượng để mua băng, khố phòng riêng của phu nhân có thể nói là tới một lượng bạc cũng không dư, nếu trời vẫn tiếp tục lạnh như vậy, mùa hạ chắc chắn sẽ không quá nóng, số băng này rất có thể bị tồn lại...

Nàng ấy tâm sự nặng chải đầu trang điểm cho Vân Sơ, ra ngoài thì thấy đám người đến thỉnh an đã có mặt.

Sau khi trò chuyện mấy câu, chiếu theo quy củ thì các di nương cũng nên rời đi.