Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 24




Cách ngày Vân gia bị hạch tội còn tới mười mấy năm, đời này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, nàng không cần thương tâm khổ sở.

Nàng mở miệng nói: “Con đi thăm tổ phụ.”

Lúc tổ phụ còn trẻ vẫn luôn chém giết trên chiến trường, toàn thân đầy thương tích, bây giờ đã lớn tuổi, chân cẳng có hơi bất tiện, đa số thời gian đều nằm trên giường.

Vốn dĩ tổ phụ có thể mang theo chiến công hãnh diện lìa đời, cuối cùng lại vì muốn chứng minh trong sạch mà đã tự lao về phía thanh đao của kẻ địch, tự cắt cổ chính mình.

“Sơ nhi về rồi sao?” Vân lão tướng quân nửa nằm trên giường, mỉm cười, vết sẹo trên mặt đã bị nếp nhăn che lấp: “Lại đây, để tổ phụ xem con còn nhớ được mấy chiêu.”

Vân Sơ có chút chột dạ: “Tổ phụ, ngài tha cho con đi.”

Khi nàng còn nhỏ, tổ phụ bị thương nên không trở về chiến trường được nữa, phần lớn thời gian đều ở nhà, đại ca phải đi học, vì thế tổ phụ đã bắt đầu dạy nàng học võ.

Nàng là đứa nhỏ ham chơi, nào có ngồi yên được, khi đó tổ mẫu vẫn còn tại thế, thường xuyên bảo vệ nàng, không cho tổ phụ dạy nàng học võ.

Cứ hai ngày đánh cá ba ngày phơi võng như thế, nàng miễn cưỡng học được một ít, nhưng sau khi gả chồng, nàng đã quên không còn sót lại thứ gì.

“Làm người vẫn nên có một chút bản lĩnh phòng thân.” Vân lão tướng quân mở miệng: “Dựa vào người người sẽ đi, dựa vào núi núi sẽ đổ, của cải cũng chỉ có ích tới một lúc nào đó thôi, chỉ có tài hoa và võ công ăn vào xương cốt mới đi với con cả đời.”

“Thực xin lỗi tổ phụ, trước kia là con không hiểu chuyện.” Vân Sơ nhướng mắt: “Tổ phụ có thể sắp xếp người dạy công phu cho con không?”

Vân lão tướng quân nhìn nàng: “Con nói thật hay là muốn dỗ dành tổ phụ đấy?”

Vân Sơ làm nũng nói: “Cho dù là dỗ ngài thì con cũng phải học thật nghiêm túc đó, cứ cách mấy hôm sẽ tìm ngài so chiêu, ngài không được chê con phiền đâu.”

Vân lão tướng quân cười ha ha, đồng ý trong vòng ba ngày sẽ tìm một người thích hợp đưa đến Tạ gia cho nàng.

Vân Sơ và người nhà cùng ăn một bữa cơm, sau đó lại vào phòng khách ngồi nói chuyện phiếm với mẫu thân và đại tẩu, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Lâm thị thở dài: “Hai năm trước muội muội Nhiễm tỷ nhi của con sinh bệnh, hôn sự bị trì hoãn, nó cũng sắp mười bảy rồi, còn không định thân thì sẽ thành gái lỡ thì mất.”

Liễu Thiên Thiên mở miệng: “Ngày mai là tiệc ngắm hoa của trưởng công chúa, thật ra đó chính là tiệc xem mắt của các thế gia trong kinh thành, đến lúc đó đưa Nhiễm tỷ nhi tới xem mắt một vài nhà là được, mẫu thân không cần sầu lo.”

Ngón tay Vân Sơ khựng lại.

Vân Nhiễm là thứ muội của nàng nhưng thân mẫu của nàng ấy đã qua đời từ lâu, là một tay mẫu thân nuôi lớn nàng ấy, chẳng khác gì tỷ muội ruột thịt của nàng.

Vì thân thể thứ muội không tốt, hai năm trước đổ bệnh khiến hôn sự bị trì hoãn, lúc này tuổi đã lớn nên mọi người đều sốt ruột lo chuyện hôn nhân của nàng ấy, cũng vì vậy mà gây ra sai lầm. “Nương, có thể đưa con tới tiệc ngắm hoa được không?” Vân Sơ mở miệng: “Từ sau khi thành Tạ phu nhân, đã lâu con chưa được gặp đám bằng hữu lúc ở khuê phòng rồi.”

Nàng chỉ là phu nhân của một quan Ngũ phẩm nhỏ nhoi, không cùng đẳng cấp với đám nữ nhân của quan viên Nhị phẩm Tam phẩm.

Như tiệc ngắm hoa này của trưởng công chúa chắc chắn sẽ không mời nàng.

Nàng chỉ có thể ké thiệp mời của Vân gia.

Lâm thị gật đầu: “Vừa lúc cho con gặp mặt hai nhà ta đã lựa chọn cho thứ muội con, con giúp ta chọn ra một nhà.”

Bọn họ đang nói chuyện thì Vân Trạch đã về.

Vân Trạch là đại thiếu gia của Vân phủ, lớn Vân Sơ bốn tuổi, tới hai mươi ba tuổi mới trúng tiến sĩ tam giáp, chính là vào năm trước, ở kinh thành này cũng không được coi là nổi bật.

Nhưng Vân Sơ biết ca ca của nàng ưu tú hơn như vậy, rõ ràng có thể trúng tiến sĩ vào năm mười tám, rõ ràng có thể đỗ thấp nhất là Bảng Nhãn, lại vì sợ Thánh Thượng kiêng kị Vân gia mà chọn tham gia khoa cử trễ hơn năm năm...

“Đại ca con đã về rồi, huynh muội hai đứa nói chuyện một chút đi.” Lâm thị đứng lên: “Thiên Thiên, con theo ta tới phòng bếp xem điểm tâm đã làm xong chưa.”

Bà ấy biết lần này nữ nhi về nhà là có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không ngồi chờ ở đây lâu như vậy.

Quả thật là Vân Sơ đang đợi Vân Trạch về.

“Đại ca, có một chuyện muội muốn nhờ huynh giúp đỡ.” Nàng mím môi, mở miệng nói: “Huynh có thể sắp xếp người đi Ký Châu một chuyến không?”

“Ký Châu, đó không phải quê quán của Tạ gia sao?” Vân Trạch nhìn nàng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Vân Sơ gục đầu xuống: “Muội mơ thấy hài tử đã qua đời, bọn nó nói bọn nó rất lạnh... Hài tử vừa sinh ra đã chết non, không thể vào phần mộ tổ tiên của Tạ gia, bị bọn họ đưa về quê tùy tiện an táng, muội muốn nhờ đại ca mang hài cốt của bọn nhỏ về kinh thành, muội muốn an táng bọn nó một lần nữa...”

Tạ Cảnh Ngọc có nhi có nữ, sẽ không để ý tới hai đứa nhỏ đã chết này nên nàng chỉ có thể xin đại ca giúp đõ.

“Đừng nói cho mẫu thân và tổ phụ.” Nàng nhỏ giọng nói: “Muội không muốn khiến bọn họ lo lắng... Đại ca, huynh cũng đừng lo, muội cũng chỉ muốn lo cho bọn nhỏ mồ yên mả đẹp, huynh thành toàn tâm nguyện của muội đi.”

Vân Trạch thở dài một tiếng.

Hắn duỗi tay xoa đầu nàng như lúc còn nhỏ, dịu dàng nói: “Ký Châu xảy ra lũ lụt, triều đình đang muốn phái người tới đó một chuyến, vậy để ta đích thân đưa ngoại sinh về đây, tìm cho bọn nó một nơi phong thủy bảo địa.”

Vân Sơ nức nở nói: “Cảm tạ đại ca.”

“Sơ nhi, muội phải nhớ kỹ, Vân gia vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh nhất của muội, nếu người Tạ gia khiến muội chịu tủi thân thì cùng lắm là hòa ly.” Vân Trạch nhẹ hàng mở miệng: “Không thể sinh con không phải là lỗi của muội, đừng vì chuyện này mà cúi đầu với người Tạ gia, muội là đại tiểu thư Vân gia, là muội muội đáng kiêu ngạo của ta, là viên minh châu trên tay cha nương, muội muốn sống như thế nào thứ cứ sống như thế nấy.”

Rời khỏi Vân gia, Vân Sơ ngồi trong xe ngựa khóc thất thanh.