Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 87





Thời gian đã điểm, kỳ thi Hội bắt đầu, kỳ thi này cũng có bốn vòng như thi Hương, tuy nhiên thí sinh phải thi đỗ vòng một mới được thi vòng hai và cứ thế tính cho đến vòng bốn.

Trong kỳ thi này không chỉ các tân cử nhân vừa thi Hương mà có cả những ông cử đã thi trước đó nhưng không đậu và một số quan lại phẩm trật thấp muốn có học vị cao hơn tham gia, phải nói một chọi trăm, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Lê Dương Chính theo lệ cũ căn lều dựng chõng, động tác lưu loát trông không hề giống một công tử đã quen ăn sung mặc sướng, các thí sinh đến từ tỉnh lẻ quan sát hắn đã lâu, một phần vì họ nghe nói hắn là giải nguyên trong kỳ thi Hương ở kinh thành vừa rồi, mặt khác hắn còn là người trồng ra lương thực phụ cứu vớt bá tánh trước bờ vực của nạn đói do mất mùa ở năm trước.

Trong số các thí sinh ở đây không ít người thuộc gia đình nghèo khó nhận ơn cứu mạng của hắn, mang theo lòng cảm kích mong muốn gặp được ân nhân của mình, nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên khí chất hơn người, cử chỉ ôn hòa lễ độ, vậy mà đám thư sinh ở trà lâu tửu quán cứ đồn đãi ân nhân ăn chơi trác táng hống hách ngang tàng không coi ai ra gì.

Hừ, đúng là một lũ văn nhân hủ bại chỉ biết ghen ghét người tài.

Lê Dương Chính không biết mình trở nên vĩ đại lớn lao trong mắt một vài thí sinh, lúc này hắn đang tập trung viết văn sách, loại nghị luận xã hội này không làm khó được hắn, sau khi bình tĩnh viết ra giấy tránh bôi xóa xong, hắn nộp cho nha dịch thu bài rồi lấy lương khô Trương Ai Thống làm ra ăn.

Tay nghề của nhóc con thật hợp khẩu vị của hắn, đúng là không ai hiểu bản thân hơn chính mình mà.

1
Mặc dù vòng thi đầu tiên không quá khó nhưng bằng cách nào đó đã loại được kha khá thí sinh, vòng thứ hai thi viết chiếu biểu, Lê Dương Chính cẩn thận làm bài, hiển nhiên cũng dễ dàng qua ải.


Sau hai vòng, rất nhiều thí sinh đã bị trượt, trường thi chỉ còn lại hơn trăm người, từ vòng ba trở đi sẽ không loại trừ nữa mà yết bảng để xem ai đậu ai rớt, bắt đầu từ thời điểm này chính thức quyết định con đường làm quan của người đọc sách.

Lúc này Lê Dương Chính đang ngồi trong lều nhắm mắt nghỉ ngơi, ở đằng xa có vài người đang nhìn chằm chằm vào hắn, bọn chúng chính là những người đi theo bên cạnh Dương Tài Khang, nghe nói cũng là học sinh xuất thân từ Đại Tự Viện.

“Đáng ghét, thật không ngờ tên Chính lại vào được tới vòng này, nhất định không thể để hắn vượt mặt cậu Khang một lần nữa.

”1
Mấy tên liếc mắt ra hiệu cho nhau, đêm đó khi tất cả thí sinh đều say giấc nồng, nha dịch thay nhau canh gác qua lại thì đột nhiên một mùi hương kỳ lạ xông tới khiến họ choáng váng trong giây lát, sau đó mọi thứ trở lại như bình thường.

Sáng hôm sau, Lê Dương Chính nhìn quyển thi [1] của mình bị xé nát, trong lòng tức giận đến cực điểm, trăm phòng ngàn phòng rốt cuộc vẫn để kẻ gian hãm hại được mình.

1
Nha dịch cũng chú ý tới tình trạng của Lê Dương Chính, nhưng họ không giúp cũng không thể giúp, thí sinh gặp ám hại trong trường thi không thiếu, nhưng nếu làm lớn chuyện thì ngay cả họ cũng sẽ chịu liên lụy vì tội canh gác thất trách.

Đám người đi chung với Dương Tài Khang thấy thế đều mừng thầm, xem ra lần này Lê Dương Chính tiêu tùng rồi.

“Bẩm quan sai, chỗ tôi còn một quyển thi dư, xin đưa cho vị công tử kia được không?”
Một thư sinh mặc vải bố thô sơ, vài chỗ còn có vết khâu vá đứng lên chắp tay nói với nha dịch.

Đám người kia thấy vậy thầm mắng một tiếng hỏng việc, đang định lên tiếng làm loạn thì lại có thêm một thư sinh khác đứng lên.

“Bẩm quan sai, chỗ tôi cũng có một quyển dư.


“Tôi cũng có, xin hãy đưa cho vị công tử kia…”
“Xin hãy lấy quyển của tôi, tôi không thi nữa, tôi muốn nhường cho cậu Chính…”
Mười mấy thư sinh đứng lên đồng loạt nói muốn đưa quyển thi của mình cho Lê Dương Chính, trong số đó có người chỉ có một quyển duy nhất nhưng vẫn cố chấp muốn giúp hắn, tình huống kỳ lạ thế này khiến quan chủ khảo lẫn các thí sinh khác đều ngạc nhiên không thôi.

Lúc này quan chủ khảo mới biết quyển thi của Lê Dương Chính bị xé rách, sau đó nhìn nhóm thư sinh đứng lên muốn cho mượn quyển thi, hỏi: “Tại sao các ngươi lại muốn cho hắn mượn quyển thi?”
Bước vào trường thi ai cũng là đối thủ, bớt đi một người bản thân sẽ có thêm một phần chiến thắng vậy mà đám học trò này lại ra tay giúp đỡ, hơn nữa không chỉ một mà là mười mấy người.


“Bẩm quan, con chỉ nghĩ bản thân có khả năng thì giúp thôi ạ, hơn nữa cậu Chính tài hoa hơn người, không nên vì kẻ gian mà phí hoài cơ hội.


Quan chủ khảo nhìn người vừa trả lời, ông ta nhận ra hắn ta, đây chính là Huỳnh Hữu Nghĩa, người vừa giải nguyên của huyện Bình Châu, lúc trước ông ta từng đi tuần ở đây và có tiếp xúc với hắn ta, con người chính trực lại tốt bụng, vậy nên hành động giúp đỡ người gặp nạn thế này cũng coi như nói thông.

Tiếp đến quan chủ khảo nhìn sang một tên thư sinh đang đứng khác, hỏi: “Còn ngươi?”
“Bẩm quan, năm trước trong nhà của con đến cả một hạt gạo cũng không còn, may mắn có khoai tây từ kinh thành viện trợ cho nên nhà con mới thoát kiếp chết đói, con mang ơn cậu Chính suốt đời suốt kiếp, dù con không thi nữa cũng phải đưa quyển thi của mình cho ngài ấy.


Sau đó những người còn lại đều đồng loạt nói ra lý do tương tự, họ đều nhận ơn huệ của Lê Dương Chính, thấy ân nhân gặp nạn không thể ngồi yên đứng nhìn.

Quan chủ khảo và cả Lê Dương Chính nghe xong đều ngớ người, lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm xúc khác lạ, hắn trồng khoai tây là vì kìm hãm nạn đói thật, nhưng trong đó không thiếu toan tính muốn lọt vào mắt nhà vua, nay đứng trước dân chúng thoát khổ nhờ khoai tây và rồi sẵn lòng giúp đỡ mình trong lúc hoạn nạn, một cảm giác trách nhiệm nặng nề dần dần sinh ra đè nặng lên trên người hắn.

“Ha ha… hay lắm, quả nhiên người tốt được trời thương, nếu không nhờ ngươi trồng ra khoai tây cứu dân chúng sắp chịu đói khát thì giờ này đâu hưởng quả ngọt thế này.

” Quan chủ khảo vỗ vào vai Lê Dương Chính cười nói.

“Được rồi, ngươi nhận quyển thi còn dư của người này đi.


Nói xong, quan chủ khảo lấy quyển thi còn dư của Huỳnh Hữu Nghĩa đưa cho Lê Dương Chính.


Cầm quyển thi trong tay, Lê Dương Chính khom lưng cảm tạ Huỳnh Hữu Nghĩa rồi quay sang chắp tay về phía các thí sinh chịu đứng ra giúp mình.

1
“Thân là con dân Đại Lịch, cố gắng hết sức để dân chúng ấm no là nghĩa vụ của người đọc sách, Chính này không dám kể công, nay nhận được sự yêu mến của các đồng học, tại đây Chính này xin tỏ lòng biết ơn.


Lê Dương Chính cúi đầu một cái thật sâu, trong lòng hừng hực ngọn lửa nhiệt huyết, hắn sẽ trả thù nhưng giờ đây hắn lại có thêm một lý tưởng sống mới rồi.

- -
Chú thích:
[1] Quyển thi: Giấy làm bài thi đóng thành cuốn.

Lời của Gừng: Móc thời gian thi Hương giữa các huyện không đồng nhất nên việc thí sinh nhận viện trợ từ kinh thành là diễn ra sau khi kinh thành tổ chức thi Hương nha.

.