Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ

Chương 12: Em không có mục đích khác




Khi Trạm Hải Lam mang theo Dung Tiểu Kỳ xuống xe, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới hiểu được cảm giác được vạn chúng chú ý có bao nhiêu tốt, tuy rằng nàng hiện tại chỉ là dính quang hoàn của Trạm Hải Lam, thế nhưng đủ để cho nàng cả người đều cảm giác như muốn bay lên.

Nhất là thấy dáng vẻ Kim Liễm Diễm híp mắt như muốn đem nàng nuốt, Dung Tiểu Kỳ nghĩ bản thân thực sự muốn thổ hào một phen.

"Trạm đổng, sinh nhật vui vẻ..." Dung Tiểu Kỳ mới vừa theo Trạm Hải Lam đi tới cửa yến hội thì thấy một nữ nhân lượn lờ đi tới trước mặt Trạm Hải Lam, khuôn mặt tươi cười dịu dàng chào hỏi.

Trạm Hải Lam mỉm cười, vân đạm phong khinh nói câu cảm tạ. Dung Tiểu Kỳ phát hiện, ở đây minh tinh không ít, trang phục xinh đẹp cũng không ít, thế nhưng Trạm Hải Lam thủy chung như phù dung trong nước cao quý trang nhã, giơ tay nhấc chân để người cảm giác được mị lực không giống người thường.

Đây là khí chất của nữ hoàng giới giải trí.

Càng khó được là Trạm Hải Lam trước sau không có các loại mao bệnh tiểu thư, cái gì vênh mặt hất hàm sai khiến, mũi so với con mắt cao. Cho nên nói, Trạm Hải Lam kỳ thực nhân phẩm không sai, chí ít không có trường oai.

Một người như vậy, vì sao bị Kim Liễm Diễm dụ dỗ đây?

Dung Tiểu Kỳ đầy bụng ai oán, tùy ý nâng lên một ly rượu, mới vừa đưa tới bên mép đột nhiên bị một bàn tay kéo đi, đợi đến lúc hai người dừng lại, Dung Tiểu Kỳ mới phát hiện nguyên lai là Kim Liễm Diễm.

"Chị làm gì vậy." Dung Tiểu Kỳ bất mãn, Kim Liễm Diễm từ trước đến nay là dáng dấp kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nếu như trước đây Dung Tiểu Kỳ luôn rũ mắt nhịn xuống, thế nhưng hiện tại nàng làm sao có khả năng khuất nhục đây?

"Em thế nào sẽ ở trên xe Trạm... đổng?" Kim Liễm Diễm tận lực đè lại lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi Dung Tiểu Kỳ.

Dung Tiểu Kỳ vô vị nói: "Tôi vì sao không thể trên xe Trạm đổng? Trên đường gặp phải thì đi nhờ xe, chị muốn nghĩ như thế nào?"

Kim Liễm Diễm hít một hơi nói: "Đi nhờ xe? Em ngày hôm nay trang phục đẹp như vậy, em cho chị giải thích chỉ là đi nhờ xe?"

"Không phải thì sao?" Dung Tiểu Kỳ ngoéo khóe miệng một cái, "Lẽ nào chị nghĩ rằng tôi là loại nữ nhân gặp cành cao thì cắn không tha? Kim Liễm Diễm, chị cũng quá coi thường tôi rồi."

Kim Liễm Diễm ngẩn người, nhãn thần lóe ra một chút, đang muốn nói nhưng bỗng nhiên thu hồi biểu tình, đoan đoan chính chính đứng tốt, bày ra dáng tươi cười hoàn mỹ chỉ lộ 8 cái răng. Dung Tiểu Kỳ đang muốn quay đầu nhìn xem là vị nào đại giá quang lâm, lại thấy Kim Liễm Diễm sát bên người mà qua, từ trong miệng phun ra vài tiếng bên tai nàng: "Dung Tiểu Kỳ, quản tốt chính em, đừng tìm phiền toái."

Lúc Dung Tiểu Kỳ quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Kim Liễm Diễm, lưng gầy trơ cả xương được lễ phục dạ hội hắc sắc tơ tằm bao vây vừa vặn, nhìn qua lãnh diễm, quả nhiên phù hợp thân phận chạm tay có thể bỏng hồng tinh của cô ấy.

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên có chút mạc danh thương cảm, đặc biệt nhìn thấy Kim Liễm Diễm cùng vị chế tác nổi danh vô cùng thân thiết nói chuyện với nhau, đáy lòng càng bốc lên cảm giác mất mát.

Kim Liễm Diễm, đã sớm đều không phải Kim Liễm Diễm nàng nhận thức.

Nữ tử trong quán bar nhãn thần mê ly lãnh diễm kia đã sớm bị sóng triều chẳng biết từ đâu tới bao phủ, hoặc là mất đi bản tính hoặc là rốt cuộc tìm được rồi bản tính.

Dung Tiểu Kỳ nghiêng đầu nhìn một chút bình phong thủy tinh đối diện, vừa lúc chiếu rọi ra mặt nàng, vẫn như cũ tuổi còn trẻ thủy nộn, đuôi chân mày thanh tú ngây thơ, đôi mắt như nước trong veo chất phách thanh thuần. Dung Tiểu Kỳ tự giễu bĩu môi, có ai có thể nghĩ đến, tiểu thiên sứ trong gương này đã sớm trải qua một hồi sinh tử, nhìn thấu tất cả gút mắc ái tình đây?

Một mặt khác sau bình phong thủy tinh tựa hồ cũng đứng một người, Dung Tiểu Kỳ đi ra phía trước khuynh khuynh thân thể, thấy được Trạm Hải Lam. Nàng tư thái ưu nhã hơi tựa ở bên bàn, nghe xung quanh người ta nói cái gì, khóe miệng hiện lên nhàn nhạt cười, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên thấy ngực thư hoãn một chút.

Nhìn Trạm Hải Lam dáng dấp đạm tĩnh, thật giống như bản thân được hít sâu một ngụm dưỡng khí.

Rất thoải mái.

Dung Tiểu Kỳ đi tới bên người Trạm Hải Lam, nghiêng ở bên tai Trạm Hải Lam nói: "Trạm đổng, chị thích bầu không khí này sao?"

Dung Tiểu Kỳ cũng không biết bản thân làm sao đột nhiên toát ra câu hỏi như thế, có thể trong tiềm thức cho rằng Trạm Hải Lam tới một mức độ nào đó sẽ cùng chung nhận thức với nàng.

Thực sự khiến người ta rất khó hiểu.

Trạm Hải Lam hơi nhướng mi, nhìn Dung Tiểu Kỳ nói: "Làm sao vậy Dung tiểu thư, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn sao?"

Dung Tiểu Kỳ cười cười, nói: "Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho Trạm đổng."

Trạm Hải Lam cười rộ lên: "Quà sinh nhật? Ở nơi nào?"

Dung Tiểu Kỳ kéo tay Trạm Hải Lam nói: "Đi theo em sẽ thấy được."

Trạm Hải Lam còn không có phản ứng đã bị Dung Tiểu Kỳ nắm đi ra cửa lớn, trực tiếp đi tới bãi đỗ xe. Dung Tiểu Kỳ đem Trạm Hải Lam đổ lên vị trí ghế phụ, lập tức mở cửa xe tiến vào ghế điều khiển, nhấn chân ga liền một đường hướng cao tốc đi.

"Dung tiểu thư muốn mang tôi đi đâu?" Trạm Hải Lam nghiêng đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, hỏi.

Dung Tiểu Kỳ quay đầu lại thần bí cười cười, nói: "Bí mật."

Trạm Hải Lam vì vậy cũng không hỏi lại, chỉ thả lỏng thân thể tựa vào trên ghế, Dung Tiểu Kỳ một bên bội phục Trạm Hải Lam tâm tính bình thản, một bên nhấn ổn chân ga một đường hướng mục đích chạy đi.

Bóng đêm lên, đợi đến lúc Trạm Hải Lam được Dung Tiểu Kỳ dẫn xuống xe, Trạm Hải Lam mới phát hiện, trước mặt là một mảnh vắng vẻ, tựa hồ là đã ra khỏi thành khu, thân ở địa phương không biết tên.

"Đi theo em." Dung Tiểu Kỳ lôi kéo tay Trạm Hải Lam, đẩy ra bụi cây ven đường mang theo Trạm Hải Lam dẫn vào bên trong.

Trạm Hải Lam tùy ý Dung Tiểu Kỳ dẫn đường, thẳng đến hai người đi tới một đoạn đường tương đối rộng mở, Dung Tiểu Kỳ mới xoay vai Trạm Hải Lam làm nàng quay người lại, nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này."

Trạm Hải Lam vừa quay đầu lại, dĩ nhiên thấy trước mắt sáng loáng một mảnh lục sắc, tựa hồ đang bày tạo hình gì. Trạm Hải Lam lấy lại tinh thần, bỗng nhiên ý thức được đây là đom đóm. Loại sinh vật kỳ diệu này cho tới bây giờ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết cùng tranh châm biếm, dĩ nhiên còn thực sự tồn tại trên thế giới.

Trạm Hải Lam ngẩn người, quay đầu lại nhìn Dung Tiểu Kỳ.

"Đây là quà sinh nhật của em, Trạm đổng." Dung Tiểu Kỳ dịu dàng cười, đưa tay nắm một cái, một con đom đóm liền tự nhiên rơi vào lòng bàn tay nàng. Dung Tiểu Kỳ đem đom đóm đưa đến trước mặt Trạm Hải Lam, mỉm cười hỏi: "Này so với ánh đèn thủy tinh óng ánh, chị thích cái nào hơn?"

Trạm Hải Lam chọc lấy đầu ngón tay đem đom đóm thuận đến lòng bàn tay mình, cúi đầu chăm chú nhìn, Dung Tiểu Kỳ thấy đom đóm lóe sáng trên da thịt trắng nõn của Trạm Hải Lam, nàng có thể thấy đôi mắt Trạm Hải Lam đang chớp động.

"Chúng nó đẹp quá." Trạm Hải Lam thì thào khen.

Dung Tiểu Kỳ nhìn ra được Trạm Hải Lam thật rất thích những tiểu sinh linh này, nàng câu khóe miệng cười cười, an tĩnh đứng ở một bên cùng Trạm Hải Lam tinh tế ngắm nhìn.

"Dung tiểu thư, em là dụng tâm kín đáo sao?" Trạm Hải Lam nhìn đom đóm trong tay, thình lình toát ra một câu.

Dung Tiểu Kỳ tâm nhảy, lập tức khôi phục bình tĩnh: "Em không hiểu ý tứ Trạm đổng."

Thanh âm Trạm Hải Lam từ trong bóng đêm truyền đến: "Ăn mặc long trọng trên đường chờ tôi, còn có tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật biếu tặng. Dung tiểu thư, em muốn theo tôi giải thích này tất cả đều chỉ là ngẫu nhiên sao?"

Dung Tiểu Kỳ cảm giác được khí tức Trạm Hải Lam từ xa tới gần, thế nhưng hoàn toàn nghe không ra Trạm Hải Lam là tức giận hay vui vẻ.

Dung Tiểu Kỳ không lên tiếng, Trạm Hải Lam tiếp tục nói: "Em có cái gì muốn nói với tôi không?"

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam một chút, nói: "Chị là muốn nghe sinh nhật vui sướng sao?"

Trạm Hải Lam đến gần Dung Tiểu Kỳ, nói: "Không có khác?"

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên minh bạch ý tứ Trạm Hải Lam, chị ấy nghĩ rằng mình có chuyện nhờ vả sao? Trạm Hải Lam thế nào sẽ nghĩ như vậy?

Dung Tiểu Kỳ vững vàng nói: "Em thật không ngờ sẽ bị Trạm đổng hiểu lầm, chuyện tới hôm nay trách nhiệm toàn bộ tại em, bất quá mặc kệ chị nghĩ như thế nào, em tuyệt đối không có bất luận mục đích xấu xa gì khác."

Dung Tiểu Kỳ nói xong xoay người muốn đi, Trạm Hải Lam một phen kéo cánh tay Dung Tiểu Kỳ, để sát vào, thấp giọng nói: "Nếu như em nghĩ thích một người cũng coi như hành vi xấu xa, chị hướng em xin lỗi."

- -----------------