Sống Lại Một Đời Chỉ Yêu Anh

Chương 14: Hoa Bảo....em....em.....không thể xa anh !!




Hoa Bảo nhanh chóng bắt xe đến nhà Á Khiêm theo trí nhớ từ kiếp trước của bản thân. Em mở cửa bước vào căn hộ cao cấp, gọi lớn "Học trưởng, anh đâu rồi ? Còn ổn chứ ?"

Căn nhà được tắt đèn tối mở ảo, Á Khiêm anh đang ngồi bần thần trên sofa giữa căn phòng. Đến khi nghe được tiếng của Hoa Bảo trạng thái đã có chút khích động mà đứng lên "Hoa Bảo, anh biết em vẫn rất quan tâm anh mà"

Hoa Bảo thấy khuôn mặt mệt mỏi của người này, từ ánh đèn mờ ảo của bóng ngủ, có thể thấy đôi mắt u buồn không sao tả nổi, em hơi sợ mà hỏi "Anh ổn không, em mua thuốc giúp anh rồi, vậy....giời em về trước"

Em muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, về nhà với chồng mình. Lại không ngờ khi vừa mới quay người, bản thân đã bất ngờ bị ôm lại từ phía sau. Cánh tay đó dần xiết chặt em lại.

"Á....Á Khiêm...anh rốt cuộc muốn làm gì ?" Hoa Bảo giật mình hoảng sợ, em theo bản năng dùng sức muốn thoát khỏi. Tiếc là sức em không đủ đấu lại Á Khiêm.

"Em đừng bỏ anh được không ? Hoa Bảo.....anh...chúng ta hãy rời đi cùng nhau có được không ?" Á Khiêm nghẹn ngào thì thầm vào tai em mấy lời. Giọng nói đầy cảm xúc chân thành.

Anh thừa nhận, bản thân mình đã thích Hoa Bảo ngay từ lần đầu nói chuyện. Sau đó 3 năm đại học anh vẫn luôn mang cảm xúc thích em. Sau khi biết tin Hoa Bảo làm người yêu của Thẩm Dương Hạ , Á Khiêm thực sự suy sụp. Cho đến khi anh nhận được lời cầu giúp đỡ từ Hoa Bảo. Anh mới biết quan hệ của hai người chỉ là hợp đồng.

Điều này thêm một lần nữa giúp Á Khiêm có thêm hy vọng về tình yêu của mình. Trong quá khứ rất nhiều lần anh muốn giúp Hoa Bảo chạy trốn nhưng đều thất bại. Nhưng lần này thì khác, anh chuẩn bị hết tất cả rồi. Chỉ cần Hoa Bảo đồng ý, cả 2 người sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn bên vùng trời mới.

Lại không ngờ được ngay ngày hôm nay, em lại từ chối Á Khiêm. Hoàn toàn dập tắt những mộng tưởng của anh về sau này !

"Học trưởng, em đã nói bản thân không hề có tình cảm với anh, vả lại có lẽ anh đã nhầm lẫn giữa cái thích và yêu đối với em rồi. Chúng ta tuyệt đối chỉ có thể làm bạn, anh bây giờ lập tức hãy buôn em ra trước!!"

Hoa Bảo hơn ai hết biết rõ cảm xúc của người này dành cho mình. Hoàn toàn chỉ là cái yêu thích nhất thời, không phải là cái yêu mòn mỏi như của Dương Hạ đối với em. Dương Hạ có thể hy sinh tất cả vì em, em cũng có thể hy sinh tất cả vì Dương Hạ. Hoa Bảo tin tình cảm em và Dương Hạ dành cho nhau là cùng một thể giới. Không có thứ cảm xúc nào đủ để sánh bằng.

Em cật lực muốn vùng vẫy thoát khỏi, Á Khiêm càng ngày ôm chặt hơn. Cảm tưởng như có thể đủ mạnh để bẻ gãy vòng eo em.

"KHÔNG ĐÚNG......TUYỆT ĐỐI KHÔNG PHẢI....EM....EM NHẤT ĐỊNH LẦN NÀY PHẢI ĐI THEO ANH.....!!!!"

Á Khiêm nổi điên lên gào lớn. Không biết hiểu nối sao Hoa Bảo phải phụ tình mình như vậy .

Hoa Bảo bị đau lập tức bùng lửa giận. Em kiên định mà hét lớn



"Á KHIÊM!!! ANH ĐỪNG CÓ MƠ. TÔI ĐỜI NÀY CHỈ YÊU MỘT MÌNH THẨM DƯƠNG HẠ. TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐẾN ANH !!!!."

*chát*

"Á...Ưm.."

Cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Bảo khi em vừa hay nói hết câu. Vừa hay cho Á Khiêm hiểu được hết tâm tư của em. Vậy là chắc rồi, Á Khiêm này không có chỗ trong trái tim Nhất Hoa Bảo rồi.

Nhưng cũng không sao, anh chỉ cần có thể đưa em đi cùng, Á Khiêm anh tin rằng có thể khiến em yêu mình hơn tên Thẩm Dương Hạ kia.

Á Khiêm lấy từ trong tui áo ra một ống tiêm nhỏ. Mạnh mẽ đâm xuống cổ em.

"Ưm!!!...."

Thuốc mê thôi, Hoa Bảo từ từ mất ý thức mà ngất đi. Á Khiêm nhanh chóng bế em lên. Chuẩn bị đưa em đi khỏi nơi này.

******

Gần nửa đêm, Dương Hạ anh đang trầm lặng ngồi trong phòng ngủ của cả hai người. Điện thoại bị anh hung bạo ném đến vỡ nát. Anh đã gọi cho em không biết bao nhiêu cuộc. Chỉ là không ai bắt máy.

Tay sai cũng thông báo Hoa Bảo đi đến chung cư cao cấp của Á Khiêm. Chỉ sao đó 30 phút, một chiếc se ô tô đi ra khỏi. Đuổi theo thì xác nhận là đường đến sân bay.

Vậy rồi, Hoa Bảo bỏ anh đi mất rồi. Anh sao 2 năm trời cố gắng như vậy lại không lấy được tình yêu của em. Anh sao bây giờ chính là yêu em đến điên mất rồi. Không thể rời xa em được Hoa Bảo à. Nhưng sao cuối cùng ánh sáng của anh, bảo bối nhỏ của anh lại đi mất rồi !

"Hoa Bảo...Bảo bối......em..,,em....không thể xa anh được"

——-