Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 443




Editor: demcodon

Thẩm Dạng xuất thân là một quan chức nghiêm túc, còn đi lính sớm hơn Từ Vân Liệt 1-2 năm. Mặc dù đã xuất ngũ, nhưng dù sao cũng là người được tôi luyện qua, một khi mở miệng thì khí thế hơi khác.

Hàn thị dám chỉ vào Thôi Hương Như mắng. Nhưng nhìn thấy người đàn ông Thẩm Dạng này trong lòng đã hơi kiêng kỵ.

"Cậu là ai? Người phụ nữ này quyến rũ con trai tôi, tôi còn không thể nói sao?" Hàn thị tức giận.

"Con trai bà trông như thế nào tôi chưa nhìn thấy. Nhưng từ dáng vẻ của bà và con gái bà, tôi đại khái cũng có thể đoán được dáng vẻ của cậu ta cũng không hơn tôi. Ngoài ra, con trai bà dường như vẫn dựa dẫm vào gia đình, nhìn dáng vẻ này cũng không có nhiều năng lực. Mà người phụ nữ trước mặt này, em Thôi mấy ngày trước đó mới vừa xem mắt, người đó chính là tôi. Nhưng cô ấy không thích, khách sáo từ chối. Nhưng tôi cũng không tin đứa con trai nhà bà có thể xuất sắc hơn tôi, có thể làm cho em Thôi nhìn với ánh mắt khác?" Miệng Thẩm Dạng nói ra đầy lời khinh bỉ, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi nói dối.

Thôi Hương Như vừa nghe những lời này trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm.

Xem mắt? Cô đi xem mắt khi nào? Còn là cùng... Thẩm Dạng này!

"Mọi người có nghe thấy không, tôi đã nói người phụ nữ này là hồ ly tinh, vừa rồi còn có người đàn ông ra mặt bênh vực cho cô ta. Lúc này lại nhảy thêm một người ra, làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này tương lai nhất định sẽ gặp báo ứng!" Hàn thị lập tức nói.

"Xem mắt chính là không biết xấu hổ? Vậy bà xuất đầu lộ diện chỉ sợ cũng không còn mặt mũi." Thẩm Dạng một chút cũng không nể mặt, miệng cũng đủ độc.

Mà đi theo Thẩm Dạng đến chính là con trai nhà thôn trưởng. Lúc này nhìn thấy Thẩm Dạng hát đệm, lập tức hiểu ý cũng giúp đỡ Thôi Hương Như chỉ vào Hàn thị nói: "Bà có biết anh Thẩm là ai không mà dám nói bậy? Tôi nói cho bà biết, anh Thẩm chính là chủ nhà máy lớn ở huyện. Thôi Hương Như người ta ngay cả anh ta cũng không thích, có thể nhìn trúng con trai nhà bà sao?"

Gã thốt ra lời này mọi người lập tức hiểu được, cũng không khỏi nhìn Thẩm Dạng thêm mấy lần. Trong lòng càng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ.

Nói đến chính là nhà máy lớn, nghe nói bọn họ còn cung cấp hàng hóa cho quân đội. Mọi người đều biết rõ trong lòng nhà máy này được kiểm tra nghiêm khắc, lai lịch cũng không nhỏ. Người ta cũng có quan hệ với quân đội, không giống với những dân chúng nhỏ bé như bọn họ.

Làm sao Hàn thị không sợ chứ? Miệng lẩm bẩm hai câu nhưng không nói gì.

"Cậu... cậu làm sao lại xem mắt với người đã có một đời chồng chứ?" Hàn thị nghẹn một hồi cũng chỉ nói ra mấy chữ.

Thẩm Dạng nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ đến Thôi Hương Như từng có một đời chồng. Nhưng y cũng không quan tâm chuyện riêng của cô, bởi vậy chỉ cười nói: "Em Thôi là người chăm chỉ, tính tình ngay thẳng, ai có thể so sánh được? Bà dẫn con gái đến chỉ có thể sánh bằng một ngón tay của cô ấy."

"Đứa con trai của bà chỉ thích đơn phương mà thôi. Bà đã không chấp nhận được cô ấy, tâm địa cũng thật đủ ác độc. Con gái nhà bà chỉ sợ cũng học được một trăm phần da mặt dày của bà. Người phụ nữ như vậy nên trốn đi mới đúng." Thẩm Dạng nói chuyện nho nhã, nhưng những từ ngữ không cho Hàn thị mặt mũi.

Nhưng y không phải là đàn ông nông thôn bình thường kia. Hàn thị không dám đắc tội, tức giận đến trừng mắt nhưng không có cách gì.

Hôm nay có Thẩm Dạng này làm chủ cho Thôi Hương Như. Cho dù bà nói khoác lác, thậm chí có thể lấy ra bằng chứng. Chỉ sợ cũng không có cách làm gì Thôi Hương Như. Lập tức trong lòng bà tức giận đến bồn chồn, mà hai đứa con gái kia cũng không còn mặt mũi.

Lời nói của Thẩm Dạng có tác dụng rất lớn, ít nhất hàng xóm đều cảm thấy Thôi Hương Như thật sự bị oan uổng.

Dù sao so sánh Thẩm Dạng và Võ Thuận, vừa thấy thì biết ai hơn ai kém. Mà thân phận của Thẩm Dạng như vậy cũng không cần thiết nói dối vì Thôi Hương Như. Cho nên chuyện xem mắt này nhất định cũng là 'sự thật'. Thôi Hương Như đối mặt với nhân tài xuất sắc như Thẩm Dạng vẫn còn giữ lòng mình, làm sao có thể làm ra chuyện quyến rũ Võ Thuận chứ?