Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 357




Editor: demcodon

Sở Từ trả tiền công thật sự rất cao. Dì Trương làm tạp vụ cả ngày kiếm được tiền lương 10 ngày nửa tháng của người khác. Tất nhiên, hôm nay trong quán rất bận rộn và vất vả, số tiền này dì Trương đáng được hưởng.

Sau khi Sở Từ giao tiền công qua, hành xóm chung quanh đều nhìn với ánh mắt ghen tỵ, sớm biết rằng Sở Từ khách sáo như vậy trước đó khi Sở Từ mời người giúp đỡ nên chủ động một chút. Nhưng cùng lúc đó, ánh mắt hàng xóm nhìn dì Tiền cũng hơi khác biệt.

Hôm nay người đến quán ăn cũng bận rộn. Thậm chí dì Tiền cũng nhờ mấy người đến giúp đỡ. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa nói gì.

Mặc dù cả ngày nay bà không kiếm được nhiều như Sở Từ. Nhưng cũng kiếm được 6-700 đồng. Bốn năm người giúp đỡ, mỗi người trả 8 -10 đồng cũng được, đúng không? Càng đừng nói đến tiền công, bọn họ giúp đỡ đến bây giờ cũng mới ăn một chút cơm chiều đơn giản mà thôi. Đồ ăn còn là khách ăn thừa. Bởi vì khách không ăn được mấy đũa nên mọi người ăn cũng không cảm thấy có gì. Nhưng bây giờ có Sở Từ làm so sánh, trong lòng tự nhiên không thoải mái.

"Sở Từ, sau này quán ăn của cháu có chỗ nào lại cần giúp đỡ cứ tìm dì. Dù sao dì ở nhà rãnh rỗi cũng không có việc gì làm..." Dì Trương cầm tiền công mở miệng nói.

Sở Từ mỉm cười, khách sáo gật đầu. Sau này thật sự là có chỗ cần đến dì Trương này. Gần đây trong bếp cần người phụ bếp rửa chén đĩa, mà phía trước cũng cần người phục vụ. Tuổi này của dì Trương không thích hợp làm người phục vụ, nhưng trong bếp thì có thể.

Dì Tiền vừa nghe lời này trên mặt hơi tối tăm. Bà cũng biết quán ăn nhà mình có nhiều người giúp đỡ, cũng nên cảm ơn thật tốt. Bà thậm chí đã mua mấy ký bánh đào của hợp tác xã mua bán ở đầu đường, chuẩn bị tặng cho mỗi người 1 ký. Nhưng bây giờ Sở Từ đã ở trước mặt mọi người trả nhiều tiền công như vậy. Điểm tâm này bà không thể lấy ra. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là... bà đã thua.

Lúc này trong đầu nghĩ ngợi trăm lần, giống như có vô số con kiến không ngừng bò qua làm cho bà vô cùng lo lắng, cũng không biết phải làm sao.

"Tao vẫn không tin, mày bán điểm tâm rẻ như vậy. Tại sao có thể thu nhập được nhiều như thế? Nếu 5-600 đồng tao còn có thể tiếp thu. Nhưng kết quả lại gấp đôi, điểm tâm của mày là vàng không bằng. Mày cũng quá mờ ám!" Dì Tiền kiên trì, mắt thấy mọi người chờ bà nhận thua nên lập tức nói.

Sở Từ nhẹ nhàng cười, dự đoán bà sẽ chơi xấu. Cho nên cũng không nóng nảy, chậm rãi nói: "Bên tôi là chính dì phái người đến trông, có mờ ám hay không trong lòng bà hiểu rõ. Hơn nữa, cả ngày nay trung bình cứ 10 phút tôi sẽ ra một nồi điểm tâm, một nồi năm tầng, dựa vào là số lượng, kiếm được chính là số lượng, có gì đáng ngạc nhiên?"

Trong bếp có hai nồi to hấp điểm tâm, còn có lò nướng. Lò nướng thì hơi chậm. Nhưng điểm tâm thì khác với sủi cảo, bánh bao hấp. Tối hôm qua đã bắt đầu làm, nguội ăn cũng ngon.

Dì Tiền nghẹn họng, thật ra mà nói, bà có thể nhìn ra được trình độ liều mạng của Sở Từ. Trên hai cánh tay củ cải trắng đều bị phồng rộp, còn đỏ lên như bị tróc da. Con gái nhà nào cũng thích chưng diện, có khả năng làm việc đến tình trạng như nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Được rồi Sở Từ, mày chính là cố ý đào hố cho tao nhảy vào chứ gì? Nói là làm món ăn từ bột mì, kết quả lại làm ra 4-50 loại. Mày có nhiều bản lĩnh, cố ý chèn ép tao, làm cho tao không có cơm ăn phải không? Tao mặc kệ, trận đánh cược này căn bản là không thể tính! Tiên sinh, trả giấy nợ cho ta, ai về nhà nấy!" Dì Tiền cùng đường trực tiếp chết cũng không nhận thua.