Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 713




Chuyện mà Đại tá Bạch muốn điều tra rất nhanh đã có kết quả. Bởi vậy nửa đêm cùng ngày, cả nhà họ Bạch giật mình vì một tiếng 'ầm'.

Đương nhiên, thực ra nhà họ Bạch cũng không có mấy người. Vợ của Đại tá Bạch mất sớm, ông ta cũng không tái hôn. Bạch Phụ Bình là đứa con trai duy nhất, còn Bạch Mẫn Hoa đang trọ ở trường. Cho nên chỉ có hai vợ chồng sống với ông cụ. Lúc này vừa nghe động tĩnh, hai vợ chồng còn tưởng rằng ông cụ mệt không cẩn thận té ngã nên vội vàng xông vào phòng. Nhưng vừa bước vào cửa đã bắt gặp ánh mắt giận dữ của ông cụ.

“Ba, ba... ba có chuyện gì vậy?” Bạch Phụ Bình thót tim.

“Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con trai khốn kiếp như anh!” Đại tá Bạch nghiến răng nói.

Nhìn một người khoảng 4-50 tuổi hơi có triển vọng, với dáng vẻ nhát gan này. Ngay cả một con bé như Sở Từ cũng không thể sánh được!

Bạch Phụ Bình nghe vậy lập tức sợ đến mức run rẩy, không biết phải làm sao. Nhưng vợ của ông là Bùi Phương vội vàng nói: “Ba, xin ba bớt giận, có phải Phụ Bình làm điều gì không? Con sẽ kêu anh ấy xin lỗi ba. Ba đừng vì anh ấy mà làm tổn thương bản thân.”

“Bùi Phương, con đi ra ngoài đi. Ba có chuyện muốn nói với nó.” Đại tá Bạch nghiến răng nói tiếp.

Bùi Phương sững sờ, bà lấy chồng nhiều năm, đã lâu rồi không nhìn thấy ba chồng tức giận như vậy, cũng không biết tại sao. Chỉ là ba chồng trước giờ đều nói một không nói hai, bà muốn ở lại cũng không được. Cho nên chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với chồng, ý bảo ông nói chuyện đàng hoàng. Lúc này mới xoay người đi ra ngoài đóng cửa.

Bạch Phụ Bình thật sự không dám kêu 'ba' nữa, chỉ sững sờ một lúc mới nghe thấy Đại tá Bạch nói tiếp: “Anh đã đắc tội Từ Vân Liệt, đúng không?”

“Ba? Ba đang nói đến là Phó Tiểu đoàn trưởng Từ à? Con đắc tội với cậu ta khi nào?” Bạch Phụ Bình vội vàng kêu khổ: “Ba, ba không biết Từ Vân Liệt này tính tình rất kiêu ngạo, còn trẻ đã không xem ai ra gì. Cách đây một thời gian, Mẫn Hoa có ý tốt chào hỏi với bạn gái của cậu ta, lại bị hai người bọn họ châm chọc một trận. Ngay cả con cũng bị mắng, quả thực là không thể nói lý.”



“Không thể nói lý? Tôi thấy là nên mắng!” Đại tá Bạch tức giận hét lên, giơ tay cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném qua, trực tiếp đập trúng đầu Bạch Phụ Bình, lập tức rách da, một dòng máu chảy xuống.

Bạch Phụ Bình thực sự choáng váng, Từ Vân Liệt có năng lực ra sao thì ông cũng không nên bị ba trút giận như vậy chứ?

Một Tiểu đoàn trưởng, còn là phó lại có thể làm cho Đại tá tức giận như vậy? Không đến mức đó chứ?

“Ba... rốt cuộc con đã làm sai điều gì ba cứ nói thẳng, có phải Phó Tham mưu trưởng Thẩm nói xấu con với ba hay không?” Bạch Phụ Bình cũng chỉ có thể nghĩ đến điều này.

Ba sẽ không đến mức kết bạn với một Phó Tiểu đoàn trưởng nhỏ, mà gần đây cũng chỉ có ông Thẩm kia thân thiết với ba....

Đại tá Bạch tức giận đến mức bật cười thành tiếng. Ông ta biết Bạch Phụ Bình không có năng lực. Dù sao nó từng đi học biết chữ. Nhưng không có kiến thức gì, ánh mắt thiển cận và tính nhỏ mọn cũng là chuyện bình thường. Chính vì lý do này nên ông ta mới sắp xếp nó vào ban hậu cần, bắt đầu từ chức vụ nhỏ làm lên. Ông ta cho rằng sau bao nhiêu năm, chức vụ của nó liên tục tăng lên thì kiến thức cũng nên có chút tiến bộ mới đúng. Nhưng không ngờ tầm nhìn lại nhỏ như vậy.

“Được, được! Anh đang giả ngu với ông già của anh phải không?” Đại tá Bạch chỉ vào Bạch Phụ Bình và nói tiếp: “Năm đó anh đã đến đơn vị chiến đấu ở tiền tuyến một lần và còn bị thương. Tôi còn tưởng rằng anh là anh dũng giết giặc. Lúc trở về còn khen anh tấm tắc, đúng không?”

Nhắc đến chuyện này, Bạch Phụ Bình thót tim.

“Nhưng hóa ra anh không làm được một chuyện tốt, nhưng chuyện xấu lại làm rất nhiều. Anh không tuân theo mệnh lệnh còn tùy tiện hành động. Nếu không phải dẫm trúng mìn có vấn đề thì bây giờ ngay cả tính mạng cũng không còn.” Dáng vẻ Đại tá Bạch trừng mắt rất đáng sợ, giây tiếp theo lại nói: “Nếu như chết đó là chính anh xứng đáng. Nhưng trong tình huống một mình anh không chết lại đi giành thuốc với chiến sĩ tiền tuyến làm gì? Hại chết đồng đội của Từ Vân Liệt người ta! Nếu là tôi, tôi ước gì có thể một phát súng bắn chết anh!”