Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 279




U Lục hờ hững nói: "Ghê tởm? Tùy cô, dù sao cô cũng không sống nổi đêm nay, à đúng rồi, hot search tôi cũng đều thay cô nghĩ kỹ rồi, là nữ diễn viên nổi tiếng Tô Đào rơi xuống lầu bỏ mình, thế nào, có phải đặc biệt mạnh mẽ hay không."

Tô Đào tức giận: "Anh!"

Lâm Cảnh đi về phía trước một bước, đứng trước mặt Tô Đào.

"Trầm Ngô thượng thần sẽ không cho rằng lấy ba thành công lực của anh cũng có thể đánh qua tôi chứ."

U Lục mang theo khinh thường.

Lâm Cảnh: "Đừng nói nhảm nữa."

Trong lòng anh không có bao nhiêu nắm chắc, nhưng vô luận như thế nào anh đều sẽ dùng hết một tia khí lực cuối cùng bảo vệ cô chu toàn.

Tô Đào theo bản năng từ trên người móc ra, mới phát hiện cô còn mặc một thân váy đỏ kia, những thứ kia của cô cũng không có mang theo.

U Lục nhấc khóe miệng lên, thả ra ba con quỷ.

"Minh Vương đại nhân, ta đối với ngươi vẫn là niệm một tia tình cũ, ngươi xem, ta cũng không có dùng ma binh đối phó ngươi, đây đều là ác quỷ giam giữ vạn năm từ luyện ngục của ngươi, bọn họ đối với ngươi hận thấu xương."

Tô Đào tim chợt trầm xuống.

Động tác cực nhanh rút ra một quyển tấu chương từ trên bàn.

Lâm Cảnh thì sau khi ba con ác quỷ thả ra nhanh chóng kết giới, nhưng anh hiện giờ pháp lực thấp kém, dưới ảo cảnh ma quân ngay cả ba thành công lực cũng không phát huy được.

Kết giới này cũng không ngăn cản được bao lâu. Lâm Cảnh: "Nhu Nhu."

Ba con ác quỷ đã tới gần, cắn xé kết giới, ánh mắt sâu không thấy con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Đào.

Tô Đào miễn cưỡng ổn định tinh thần, ngồi trên mặt đất, dùng máu làm mực vẽ bùa lên các tầng kỷ vật, một chút linh quang chính là bùa, trước đây cô từng dùng chu sa vẽ bùa, nhưng bây giờ cô trực tiếp sử dụng. máu để vẽ bùa, những lá bùa sau cùng lợi hại hơn rất nhiều.

Phù Thành, Tô Đào ném lên trên, trong miệng ngâm tụng, "Thư phù thần chú, thiên viên địa phương, luật lệnh cửu phương, ta nay hạ bút, vạn quỷ phục tàng."

Một quyển tấu chương vẽ đầy bùa mở ra tầng tầng lớp lớp, nương theo thanh âm giấy bút xập tiếp xiết đầu tiên, phù lục kim quang đại thắng, vây quanh trên kết giới.

Ba con ác quỷ chạm tới kim quang chỉ là kêu thảm thiết vài tiếng, không thấy có một tia nhượng bộ, ngược lại càng thêm dùng sức cắn xé kết giới, Lâm Cảnh thì một tay đặt ở trên kết giới, gia trì kết giới kiên cố.

"Hắn đã đạt tới Quỷ Vương." Lâm Cảnh lạnh lùng nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua U Lục đang đứng xem kịch hay, hắn nhất định đã làm gì ba con ác quỷ này, vậy mà đã làm cảnh giới Quỷ Vương.

U Lục huýt sáo, ác liệt đến cực điểm.

Sắc mặt Lâm Cảnh đã có chút tái nhợt, Tô Đào liếc anh một cái, căng thẳng khóe miệng kéo xuống một mảnh váy lụa, dùng máu viết một câu thần chú,  "Linh bảo phù mệnh, phổ cáo Cửu Thiên.. "



Nhưng cũng không có nhiều tác dụng, chỉ là trì hoãn động tác xé rách kết giới của ba con ác quỷ, không đến nửa chén trà thời gian liền khôi phục.

Tô Đào còn muốn viết lại bùa máu, không đợi cô xé góc váy xuống, thân hình chợt nhoáng lên một cái, bị Lâm Cảnh đưa vào trong ngực, "Nhu Nhu, dừng lại đi."

Anh giật giật ngón tay, Tô Đào cúi đầu nhìn vết thương trên tay không còn, ngay cả thân thể có chút vô lực cũng bỗng nhiên tràn đầy, "Anh làm sao vậy??"

Tô Đào lo lắng nhìn về phía anh, dứt lời, Lâm Cảnh phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn cười nhìn cô như cũ, "Lâm Cảnh! Lâm Cảnh, anh làm so vậy, Lâm Cảnh!"

Vừa rồi còn tốt, đột nhiên kinh biến làm cho Tô Đào hoàn toàn hoảng hốt, nước mắt trong mắt không khống chế được chảy ra, hoảng đến chỉ có thể gọi tên anh.

"Cẩm Nhi, nhất định phải kiên trì đến khi ca ca nàng đến, nàng thông minh như vậy, nhất định có biện pháp." Một tay Trầm Ngô còn đang gia cố kết giới, anh vừa rồi đem toàn bộ công lực đều cho cô, chỉ còn lại một chút cũng đủ gia cố kết giới, ba con quỷ cắn xé nút thắt.

"Lâm Cảnh! Lâm Cảnh!!" Tô Đào ôm anh, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, căn bản không chú ý tới anh nói cái gì.

Lâm Cảnh cầm tay Tô Đào, truyền đạt trấn an.

"Đủ rồi! Ta không muốn xem nữa." U Lục giận dữ nói, thu hồi ba con ác quỷ, vung tay lên liền phá kết giới, hắc khí đầy trời hướng trong chủ điện vọt vào, Tô Đào giơ tay lên cùng đối diện với hắn, lại bị một chưởng của hắn chấn ra mấy thước, Tô Đào phun ra vài ngụm máu, cho rằng đối phương là xông tới mình, lúc ngẩng đầu lại hắn đã bóp chặt cổ họng Lâm Cảnh, đem hắn giơ cao treo lơ lửng.

Lâm Cảnh gian nan nhìn về phía cô, Tô Đào biết anh để cho mình chạy nhanh.

Nhưng cô sẽ không làm thế.

Nhất định sẽ có biện pháp, nhất định có biện pháp, Tô Đào tự nhủ mình không nên hoảng hốt, cô không thể hoảng hốt.

Nhưng cô không có cách nào không hoảng hốt, hiện tại tâm trạng cô rối loạn không được, Lâm Cảnh đã thống khổ nhắm hai mắt lại, một bàn tay đã buông xuống, làm sao cô có thể yên tĩnh hạ tâm.

"Chạy..." Đang loạn, thanh âm của Lâm Cảnh từ trong đầu vang lên, đây là truyền âm.

"Lâm Cảnh." Tô Đào đau lòng vô lực nỉ non ra tiếng.

Hắc vụ đã tẩm nhiễm toàn bộ đại điện, không có một tia nhiệt độ, chỗ Tô Đào nằm chính là bên cạnh án, cô liếc mắt một cái liền liếc thấy Minh Vương ấn giả đặt trên bàn.

Có lẽ ảo cảnh U Lục dựa theo cảnh tượng chân thật lúc đó sao chép 1-1, Minh Vương ấn giả này tự nhiên ở ngoại hình giống như Minh Vương ấn thật, trong tay vuốt v e bùa hộ mệnh thêu nguyện quân như ý mừng rỡ cả nhà.

Tô Đào không khỏi nghĩ đến kiếp trước sư phụ ném cho nàng quyển sách kia viết qua một loại đạo pháp, nàng lúc ấy tuy rằng chỉ là sơ lược nhìn vài lần, nhưng cũng ghi nhớ nội dung.

Trong nháy mắt trong lòng vui vẻ, vội vàng ngồi xếp bằng thiền, vô luận tu đạo, hay là tu thiền, hoặc là tu tiên, đơn giản là tu tâm, tu bản ý, không lập văn tự, không dựa vào ngôn ngữ, thẳng lấy tâm làm ấn, ngày xưa tâm ấn.

Tô Đào loại trừ tất cả tạp niệm, trong lòng thầm nghĩ bộ dáng Minh Vương ấn, hóa thành một phương tâm ấn, không tiêu chuẩn vài giây, một phương Minh Vương ấn giống như hiện vật tồn tại trong thức hải của cô.

Chỉ cần cô nhắm mắt lại, liền có thể nhìn thấy một phương ấn.

Đây vốn là ấn của cô, tự nhiên cùng tâm ý cô tương thông, trong ấn thần lực vì cô dùng.

Tô Đào chậm rãi mở mắt ra, Hóa Tâm Ấn phí không ít tâm thần của cô, mở bàn tay ra, hư ảnh Minh Vương ấn lập tức hiện lên trên bàn tay cô.

Trong lòng mừng rỡ, thật sự thành.

U Lục nào biết chút gì về việc này, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác hưng phấn sắp giết Lâm Cảnh.

Cái này vô luận là thiên giới hay là nhân gian hắn ghét nhất gia hỏa.

Tô Đào không có thời gian để cảm thụ được niềm vui của Tâm Ấn Thành, cô đem Minh Vương ấn ném lên trên, vận chuyển thần lực trong đó, Minh Vương ấn bay cao trên chủ điện, thoáng chốc liền xua tan hắc khí trong điện.

Một chút cũng không còn.

Sắc mặt U Lục đột nhiên biến đổi, khó có thể tin quay đầu nhìn về phía Tô Đào.

Làm sao điều này có thể!

Trong tay buông lỏng, Lâm Cảnh ngã xuống đất, Tô Đào vung tay lên, ảo ra một đoạn mỏng cẩm nâng hắn lại, U Lục khiếp sợ trước sự thay đổi của cô, nhất thời không nhìn, lúc xoay người nhìn qua Lâm Cảnh đã đến bên cạnh cô.

Tô Đào truyền công lực cho anh, đỡ anh tựa vào cột trụ.

Lâm Cảnh nắm lấy cánh tay cô, "Cẩm Nhi. "

"Ta ở đây." Tô Đào vỗ vỗ cánh tay anh, đau lòng nhìn anh.

Nghĩ đến thương thế của ang, cùng U Lục đối với anh vũ nhục, Tô Đào phẫn nộ xoay người đối mặt U Lục, một roi vung đến dưới chân hắn, ba một tiếng.

Một roi này cũng đem U Lục từ trong phát chinh đánh thức, hắn cười khổ một tiếng, "Ngươi làm như thế nào làm được..."