Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 270




Tô Đào không đi thang máy, từ lầu bốn đi cầu thang bộ xuống tầng ba, toàn bộ hành lang cô đều đi một vòng, không phát hiện ra gì khác thường, lại từ lầu ba đi xuống tầng hai.

Ở lầu hai, cô cố ý dừng lại trước một gian phòng thêm một giây, tốc độ tay cực nhanh ném vào khe cửa một lá bùa.

Sau khi ném vào, Tô Đào nhịn không được cười cười, điều này làm cho cô nhớ tới trước kia lúc quét vàng đánh phi, thường xuyên ban đêm đột nhập một ít khách sạn nhỏ, trong hành lang sẽ phát hiện một ít thiệp nhỏ rải rác trước cửa phòng.

Khách sạn sẽ ngừng hoạt động và chấn chỉnh.

Nhìn một vòng không có gì bất thường,

Tô Đào đến quầy lễ tân xin hai chai nước giải khát rồi lên lầu.

Lúc cô đi lên lầu bốn, cảm giác có người từ phía sau nhanh chóng chạy qua, xoay người chỉ có thể nhìn thấy một góc áo xẹt qua.

Híp mắt, cô đặt đồ uống trong tay trước cửa, nhẹ nhàng áp bước chân lên tường chậm rãi nhúc nhích về phía góc cầu thang, từ trong túi áo lấy ra hai lá bùa nắm ở đầu ngón tay.

Tuy rằng lúc này trong hành lang ánh đèn sáng lên, còn có thể nghe được dưới lầu truyền đến thanh âm nói chuyện, lại không hiểu sao cảm giác được một tia không khí quỷ dị, giống như là có thứ gì đó trong bóng đêm rình mò.

Tô Đào biết những thứ vừa rồi là cố ý hấp dẫn sự chú ý của cô, dù sao loại vật này nếu muốn thần không biết quỷ không hay đi đâu, hoàn toàn không cần phải kinh động cô.

Cái gọi là chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, đối phương là hướng về phía cô.

Từ lúc gõ cửa Tô Đào đã cảm thấy không đúng, khách sạn nhiều phòng như vậy, sao lại cố tình gõ phòng của cô, thể chất cô đặc thù trên người lại có bùa bảo hộ, quỷ vật bình thường nhất định sẽ cho rằng cô là người trong đạo môn, dễ dàng không dám trêu chọc.

Chỉ mất vài giây, Tô Đào đã làm rõ suy nghĩ. Không có ai ở góc cầu thang.

"Tu tu.." Bất thình lình, trên cầu thang trên đột nhiên phát ra tiếng động, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy một mảnh góc áo xẹt qua.

Lần này cô hoàn toàn có thể xác định đây là có người cố ý dụ cô mắc câu.

Tô Đào do dự vài giây, quyết đoán bước lên cầu thang.

Cô cũng biết một mình đi có lẽ sẽ phát sinh chuyện không tốt, nhưng hiện tại cô không có sư phụ, cả đoàn làm phim có hơn trăm người đều ở trong một khách sạn này, cho dù phía trước có nguy hiểm cô cũng không thể không đi.

Bởi vì cô không biết nếu cô lùi bước hậu quả là cái gì, nhưng vô luận là hậu quả gì cô cũng không gánh nổi, đối phương gõ cửa dẫn cô đi ra còn có một tầng ý tứ khác, đó chính là đang cảnh cáo cô, nếu như không đến, Bùi Tiểu Niệm sẽ xảy ra chuyện, nó biết Bùi Tiểu Niệm ở trong phòng cô, bằng không, không cần phải đi gõ cửa.

Mà Bùi Tiểu Niệm đại biểu cho cả đoàn làm phim.

Nó đang dùng toàn bộ đoàn làm phim để bắt cô, cho dù cô có lợi hại đến đâu cũng không thể đảm bảo tất cả mọi người đều bình an vô sự.

Tô Đào càng thêm kiên định bước lên bậc thang, nàng hiện tại càng thêm tò mò đối phương là ai, có mục đích gì.

Cô vừa đi lên tầng năm, bậc thang trên lại phát ra tiếng rơi xuống.

"Tu tu.." Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một mảnh góc áo xẹt qua.

Mỗi khi bước lên một tầng, tầng trên sẽ phát ra âm thanh rơi xuống.

Cho đến khi cô bước lên tầng cuối cùng, cô phải đối mặt với một cánh cửa không bị khóa.

Đây là một cánh cửa sắt, chuẩn xác mà nói nó cũng không phải không có khóa lại, mà là không biết bị cái gì làm gãy xích, Tô Đào nhìn một chút đứt gãy, nàng là một người chuyên môn nghiên cứu phương diện này, cũng không nhìn ra đây là dùng loại công cụ nào phá vỡ.

Đang lúc trong đầu cô đều muốn có công cụ gì có thể làm ra đoạn đứt như vậy, phía sau cửa truyền đến một tiếng rơi xuống, thanh âm kia cách cô rất gần, giống như rơi xuống cửa.

Cơ hồ là khi thanh âm vang lên, Tô Đào đẩy cửa ra. "Chi."